Thời gian như ngưng đọng, tiếng vũ khí va chạm vào nhau méo mó đi như kiểu chúng đến từ thế giới khác vậy. Lạc Long Quân phi thân như sao xẹt đến trước mặt Chế Bồng Nga rồi vận sức đấm thật mạnh vào giữa (.)g ngực của gã.
Theo phản xạ gã đưa hai tay ra đỡ trước ngực, nhưng cơ thể gã bỗng nhiên bị đẩy bay về phía sau rồi loạng quạng ngã dưới nền đất. Máu tươi thổ ra trong khóe miệng gã, Chế Bồng Nga nhăn nhó nhìn về phía người đứng trước mặt với thái độ hằn học:
- អ្នកឯងជាខ្លាំងថា...! ប៉ុន្តែខ្ញុំចូលចិត្តវា...! ( Ngươi mạnh lắm...! Nhưng ta thích vậy...!)
- Câm miệng và xem ta thể hiện đây...!
Một tiếng vút vang lên, lưỡi kiếm của Lạc Long Quân chẻ xuống đầu Chế Bồng Nga. Không có gì bất ngờ xảy ra, đổi ngược lại chỉ là một tiếng động khô khốc vang lên:
- Keeng....!
Chế Bồng Nga khẽ nhếch mép rồi uốn lượn hai cánh tay tạo thành một thế võ rất kì ảo, cả cơ thể Lạc Long Quân bay giữa không trung từ lúc nào rồi đột ngột rơi xuống dưới nền đất. Lạc Long Quân lộn người đứng dậy rồi đưa hai tay ra thủ thế:
- Quả thực không thể coi thường ngươi...!
Chế Bồng Nga đưa ngón tay cái lên lau sạch vết máu trên khóe miệng, rồi khẽ mỉm cười nhìn về phía Lạc Long Quân:
- Đừng tự mãn...! Giờ ta sẽ cho ngươi biết thế nào là võ thuật của Đại Việt...!
Dứt lời, Lạc Long Quân nắm chặt đôi tay lại rồi phi thân đến đấm liên tục vào người Chế Bồng Nga, cả thân hình gã bị đấm đến mức phải lùi lại về phía sau. Đến lúc bị dồn vào góc tường, hắn mới tức giận hét lên: