Diệp Hoan có rất nhiều tâm nguyện nhưng vì đủ loại nguyên nhân, chủ yếu là lý do kinh tế, mà những tâm nguyện này cho đến giờ vẫn chưa được hoàn thành.
Những tiếc nuối trong cuộc đời, có những thứ không cách nào bù đắp, cũng có những thứ vẫn còn cơ hội thay đổi.
Diệp Hoan rất mừng là có thể thực hiện được điều mong mỏi nhất cả đời hắn: cắt bao quy đầu.
Hơn nữa, người giúp hắn thực hiện tâm nguyện lại chính là cha ruột hắn.
Đương nhiên, Diệp Hoan cũng không có ý định cảm ơn ông ta. Trong logic của hắn, việc cắt bao quy đầu thuộc về trách nhiệm của người làm cha mẹ sau khi sinh hắn ra. Mua cái máy giặt quần áo còn được bảo hành sửa chữa ba năm nữa là. Việc xuất tiền cho con ruột cắt cái bao quy đầu thật sự là việc thiên kinh địa nghĩa.
Thấy cơ mặt Thẩm Đốc Nghĩa giật giật liên hồi, Diệp Hoan nhẫn nhịn tâm tình mừng rỡ, thận trọng thăm dò: “Ông thật sự nguyện ý xuất tiền cho tôi cắt bao quy đầu đấy chứ?”
“Nguyện ý” Thẩm Đốc Lễ cảm thấy ê cả răng
“Vậy chọn dịch vụ cắt bao quy đầu loại 800 đồng nhé?”
“Được”
Diệp Hoan ngay cả lúc cha con nhận nhau còn không thèm rơi một giọt lệ, lúc này hốc mắt ẩm ướt.
Diệp Hoan xúc động dâng trào, vạch cái quần bệnh nhân rộng thùng thình ra, thâm tình nhìn nhị đệ bụ bẫm kháu khỉnh đang oai hùng ngẩng đầu. Diệp Hoan vô hạn yêu thương nói: “Nghe thấy chưa? Nhị đệ, rốt cuộc…đã có thể sửa áo không cổ thành áo cổ bẻ rồi, có cao hứng không?”
Đầu nhị đệ to ra một chút, tuy rằng không nói chuyện nhưng nhìn ra được nó thật cao hứng.
Thẩm Đốc Lễ đen mặt, cả người khẽ run rẩy “…”
…
Vậy là sau lần trúng đạn lúc trước, Diệp Hoan lại một lần nữa được đẩy vào phòng giải phẫu.
Lúc này hắn ôm tâm tình mừng rỡ như điên mà hăng hái đi vào
Y tá chăm sóc đặc biệt Sở Tuyết mặt mày sầm sì cùng một đám bác sĩ, y tá đẩy Diệp Hoan mặt mũi rạng rỡ đi vào phòng giải phẫu.
Diệp Hoan nằm trên giường miệng cười không khép lại được, chỉ hận không thể nhảy xuống tự mình chạy vào cho nhanh.
Chu Dung, Chu Mị và Nam Kiều Mộc nghe tin Diệp Hoan phải phẫu thuật hớt hải chạy đến
“Làm sao vậy? Có chuyện gì thế? Diệp Hoan lại xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao phải làm phẫu thuật?” Chu Dung sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, suýt chút xụi lơ trên mặt đất
Hai cô gái trẻ đôi mắt rưng rưng, lo lắng nhìn chằm chằm Thẩm Đốc Lễ
Thẩm Đốc Lễ mặt đỏ đến mang tai, ho khan mấy lần mới ợm ờ nói quanh co: “Chuyện của đàn ông, phụ nữ mấy người không cần biết”
Chu Dung ngẩn người, bắt đầu dùng ngữ khí sắc lạnh tra hỏi: “Họ Thẩm kia! Anh có ý gì? Con tôi xảy ra chuyện mà anh bảo tôi đừng để ý đến là sao?”
Chu Mị và Nam Kiều Mộc cũng nhìn hắn
Thẩm Đốc Lễ thở dài, tiến đến bên tai Chu Dung thì thầm mấy câu
Mặt Chu Dung lập tức hồng lên, phì cười một tiếng, sau đó lại ghé vào tai hai cô gái thì thầm một hồi
Hai cô gái sắc mặt đỏ như gạch cua, vẻ mặt kỳ quái quay đầu nhìn cánh cửa phòng mổ rồi thở dài một hơi, cùng khẽ cười.
Thẩm Đốc Lễ nhìn ra ngoài cửa sổ, điềm đạm nói: “Chiều nay anh muốn đến ủy ban thành phố Ninh Hải một chuyến. Mấy vị bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng Giang Nam nghe nói anh đến Ninh Hải nên đã đến ủy ban thành phố chờ gặp anh. Không gặp mặt bọn họ một lần cũng khó ăn nói. Buổi tối một nhà chúng ta…”
Nói đến đây, Thẩm Đốc Lễ ngừng lại, quay đầu nhìn nhìn Chu Mị và Nam Kiều Mộc, sửa lời: “…cả tiểu Chu và tiểu Nam, còn cả hai người bạn chí cốt của Diệp Hoan nữa, một nhà chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên đi”
Chu Mị và Nam Kiều Mộc mắt sáng lên, bốn chữ “một nhà chúng ta” này không phải là tùy tiện nói ra, đặc biệt với một người lãnh đạo cấp trung ương như Thẩm Đốc Lễ. Nếu ông đã tính cả các nàng vào, vậy ý nghĩa của bữa cơm này….
Hai cô gái liếc nhau, trong ánh mắt thấp thoáng ý tứ cạnh tranh kín đáo.
Chu Dung gật đầu: “Được rồi, anh đi nhanh về nhanh”
Tuy rằng hai vợ chồng bởi vì chuyện Diệp Hoan mà ly thân nhiều năm, nhưng khi xử lý chuyện chính sự, bà cũng giữ mặt mũi cho chồng. Đây là vì Thẩm Đốc Lễ bao năm qua vẫn một mực chung tình với bà, mà nguyên nhân lớn nhất vẫn là năm đó ông vì bà mà không tiếc trở mặt với gia tộc.
Hành lang bên ngoài khu giải phẫu, Chu Dung lôi kéo Nam Kiều Mộc ngồi xuống băng ghế, vỗ nhè nhẹ tay nàng cười nói thân mật: “Kiều Mộc này, ta biết cháu là một đứa trẻ thông minh. Cháu ở bên Diệp Hoan nhiều năm như vậy, lại có tình cảm với nó, cháu cảm thấy Diệp Hoan là người như thế nào?”
Nam Kiều Mộc hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một chút rồi thành thật nói: “Diệp Hoan không phải người tốt nhưng cũng không tính là người xấu. Anh ấy thoạt nhìn giống một tên lưu manh nhưng thực tế anh ấy sống rất tình cảm với mọi người…Diệp Hoan rất phức tạp…nhiều năm như vậy nhưng cháu dường như vẫn không hiểu được rõ anh ấy”
Chu Dung nở nụ cười. Trong lòng bà là cảm giác tự hào của một người mẹ về con cái mình. Loại cảm giác này còn thỏa mãn hơn ký được một hợp đồng trị giá vài tỷ.
“Kiều Mộc, bao năm qua bác và cha Diệp Hoan thiếu nợ nó quá nhiều. Bác muốn bù đắp cho nó nhưng lại không biết phải bù đắp như thế nào. Tập đoàn Đằng Long này là bác gây dựng vì Diệp Hoan, sau này sẽ hoàn toàn thuộc về nó. Kiều Mộc, con là đứa trẻ thông minh, vừa lý trí lại vừa tình cảm, có học thức, quan trọng là con rất hiểu Diệp Hoan, con cảm thấy Diệp Hoan liệu có chấp nhận bù đắp của bác và cha nó không?”
Nam Kiều Mộc khó xử, chầm chậm lắc đầu: “Bác gái, cháu không biết nên trả lời bác thế nào, nhưng cháu cảm thấy Diệp Hoan sẽ không dễ dàng tiếp nhận phần bù đắp này của hai bác. Tuy rằng Diệp Hoan bình thường hay tham mấy món lợi nhỏ, còn xem tiền như mạng. Nhưng anh ấy sẽ không tùy tiện tiếp nhận số tiền tài lớn như vậy. Cho dù là cha mẹ ruột chỉ sợ cũng không được. Đó là nguyên tắc sống của anh ấy….”
Nam Kiều Mộc áy náy nhìn Chu Dung: “Nguyên tắc làm người của anh ấy vốn rất khó hiểu. Thật sự cháu cũng không biết được anh ấy sẽ có phản ứng gì?”
Chu Dung thừ người, ánh mắt ảm đạm.
…
Nửa tiếng sau, phòng giải phẫu đột nhiên truyền ra âm thanh náo động.
Diệp Hoan cà nhắc xuất hiện, tay bụm lấy bộ vị, vẻ mặt kinh hoảng, liêu xiêu chạy ra.
Ba người cả kinh, đều đứng bật dậy khỏi băng ghế, ùa đến trước mặt hắn xoắn xuýt: “Anh làm sao vậy?”
Bị bao vây bất ngờ, Diệp Hoan hoảng hốt lùi một bước, đến khi nhìn thấy Nam Kiều Mộc trong đám người, hắn vội vàng hô to: “Kiều Mộc! Nhanh! Dẫn anh về nhà! Nơi này quá cmn dọa người rồi!!!”
“Đến cùng là có chuyện gì?”
Diệp Hoan vẻ mặt đưa đám, mếu máo nói: “Vừa rồi lúc làm giải phẫu, còn chưa bắt đầu, anh chợt nghe thấy cô y tá họ Sở kia an ủi, cô ta nói: Đừng sợ, không phải sợ, tay đừng run, phải trấn định….đây chỉ là một cuộc giải phẫu đơn giản thôi…”
Ba người ngạc nhiên: “Y tá nói có sai đâu, người ta an ủi anh là việc tốt mà?”
Diệp Hoan run giọng: “Tốt cái gì! Nếu như là nói với anh thì tốt thôi, nhưng lời này là y tá kia nói với bác sĩ mổ…”
Ba người: “…”
“Các người không biết đâu, nhị đệ sợ tới mức chút nữa tè ra quần rồi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT