Cuộc sống cứ thế trôi qua bình thản.

Bần cùng nhưng hài lòng. Tiền đâu phải tiêu chuẩn đo đạc hạnh phúc duy nhất. Đối với Diệp Hoan mà nói, có công việc đủ để mình không chết đói, có mấy người anh em sống chết với nhau, còn có một người đẹp ở cùng nhà mỗi ngày, cuộc sống như vậy là tốt lắm rồi. Diệp Hoan là người biết chừng mực, hắn biết cách quý trọng mọi thứ đang có.

Làm quan thì mong mình thăng chức, buôn bán thì ước phát tài, làm thuê thì muốn chủ tăng lương thưởng...vv Trên đời này hy vọng của đa số người đều không tách rời với tiền tài và quyền lực. Diệp Hoan là lưu manh, mà sở dĩ lưu manh gọi là lưu manh là vì loại người này không có lý tưởng gì hoặc là nói không có lỳ tưởng quá cao vời, ăn cơm no bụng là được, ngủ có cái giường là ổn, tiền bạc đủ thỏa mãn nhu cầu cơ bản nhất là xong. Loại người này có lẽ không ôm chí lớn nên khiến bọn họ sống chân thật hơn kẻ khác nhiều.

Sống chân thật cũng đã là tốt lắm rồi, ít nhất như vậy không phụ lòng chính mình.

Sự kiện bắt cóc tống tiền đã qua, ấy thế nhưng việc này đã gây ra rung động lớn trong các quan chức cao tầng các cấp. Một vụ án bắt cóc thông thường sao lại khiến bộ trưởng bộ công an tự mình gọi điện ra lệnh tuyệt đối không cho phép cảnh sát nổ súng bắn hạ bọn cướp chứ?

Một chuyện nhìn có vẻ ngẫu nhiên nhưng ý nghĩa ẩn bên trong lại không tầm thường tí nào. Quan chức các cấp biết rõ tình hình đang suy tư, bọn họ đã chuyển ánh mắt về phía thành phố Ninh hải, dời lên tên côn đồ phạm tội bắt cóc mà vẫn toàn vẹn vô sự, trong ánh mắt tràn đầy băn khoăn.

Dưới hồ tĩnh lặng, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.

Còn Diệp Hoan vẫn đang chẳng hay chẳng biết gì, bình thản trải qua cuộc sống lặng sóng của hắn.

Với địa vị hiện nay của hắn đương nhiên không biết ẩn tình này, không biết rất nhiều quan chức đang đau khổ suy tư vì hắn, đau khổ tìm hiểu ý đồ chân chính của cấp trên.

Bản thân Diệp Hoan thì nghĩ chẳng hề phức tạp gì. Chuyện quá khứ đã trôi qua rồi, cảnh sát không truy cứu, hai con tin bị bắt cóc cũng không khởi kiện, quá tốt.

Vì thế Diệp Hoan mặt dày mày dạn tiếp tục đến làm ở Công ty Hồng Hổ.

Bà chủ xinh đẹp đã nói không đuổi việc hắn thì đương nhiên Diệp Hoan cũng sẽ không nỡ bỏ công việc lương cao như thế.

Hắn đang cố gắng tạo ra một cuộc sống hạnh phúc mua bánh bao ăn một cái, ném một cái.

Mấy hôm nay Liễu Mi đi làm rất sớm, cơ bản đều là sớm hơn một giờ, sau đó ôm hai tay đứng ở bên cạnh máy quét thẻ ở cửa chính công ty, trên mặt mang theo nụ cười như có như không, im lặng chờ đợi.

Nhân viên công ty bị nụ cười của nàng làm cho sợ nơm nớp như thể chuột thấy mèo. Không thể trách nhân viên công ty nhát gan được, quả thực nụ cười của Liễu Mi quá đáng sợ. Ai cũng biết bối cảnh xã hội đen của Công ty Hồng Hổ, chỉ có điều Công ty Hồng Hổ là doanh nghiệp chính quy đàng hoàng, công nhân viên mà Liễu Mi thuê đều là thành phần tri thức chuyên môn, tuyệt không cho phép trong công ty xuất hiện điểm gì liên quan tới giang hồ. Thế nhưng mấy ngày nay thì khác, bà chị cả bang phái xã hội đen này không biết uống nhầm thuốc gì mà mỗi ngày đều đứng canh bên máy quét thẻ như thể thợ săn chờ thỏ mắc bẫy, mang vẻ mong chờ cùng nụ cười xấu xa. Các nhân viên đều run hết cả đầu.

Đồng hồ sắp chỉ đến 9 giờ, vẻ tươi cười của Liễu Mi càng lúc càng đậm, vẻ xấu xa cũng càng lúc càng rõ. Trên mặt bà chủ sát phạt quyết đoán mà lại xuất hiện vẻ mặt này đúng là dễ thương đến cực điểm.

Tại mấy giây cuối khi đồng hồ sắp điểm vang chín tiếng chuông, Liễu Mi không đè nén nổi cảm giác hưng phấn, quyết đoán nói với bộ phận quản lý nhân sự: "Giờ làm việc đến rồi, nhanh cất máy quét thẻ đi. Hôm nay ai không quét thẻ đúng giờ toàn bộ đều tính trễ, tháng này khấu trừ hai trăm đồng tiền lương."

Lời còn chưa dứt thang máy đã kêu lên "Tính toong" giòn vang. Một giọng nói hổn hển hét lên: "Chốt tộ mát tế, chốt tộ mát tế. Ya mê tê, ya mê tê..."*

* Chờ một chút, Chờ một chút! Đừng mà, đừng mà

Trong ánh mắt trố ra ngạc nhiên của Liễu Mi và quản lý nhân sự, một dáng người cao to hò hét lao đến, tiếp đó dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai cắm thẻ nhân viên vào máy quét thẻ.

Cạch!

8 giờ 59 phút 56 giây.

Khuôn mặt hưng phấn của Liễu Mi lập tức xụ xuống, tỏ vẻ thất vọng khôn nguôi.

Trong sự kiện bắt cóc, Liễu Mi đã có nhận thức mới về tên lưu manh lấc ca lấc cấc này. Cô nàng khó mà tưởng được một kẻ lưu manh nhìn có vẻ nhân phẩm rất tệ này không ngờ lại lặng lẽ gánh vác lấy trách nhiệm nặng nề như vậy, dáng vẻ dâm tiện bình thường và hình tượng chói lọi khoảnh khắc đó chồng chéo, đâm sầm vào nhau tạo ra chấn động rất lớn cho tư tưởng của Liễu Mi. Vì thế Liễu Mi dần dần nảy sinh khát vọng hiểu rõ hắn.

Một người phụ nữ muốn hiểu rõ một người đàn ông, đó là điềm báo trước cho sự trầm luân, chỉ có điều bản thân Liễu Mi không nhận ra thôi.

Thế nhưng khi cuộc sống khôi phục lại sự yên bình, hình tượng cao thượng lấp lánh của Diệp Hoan biến trở lại dáng vẻ lông ba lông bừa bãi ngả ngớn, trong lòng Liễu Mi dần dâng lên một ngọn lửa không tên, cô cảm thấy cái thằng cha này thích giả bộ quá thể, rõ ràng là một người chính trực, lương thiệ, vì sao nhất định phải giả dạng thành vô lại lưu manh khiến người ta chán ghét thế? Tên này có bị bệnh không nhỉ?

Sự tò mò đầy bụng lại biến thành lửa giận bừng bừng, Liễu Mi không cầm lòng được muốn chỉnh đốn Diệp Hoan, bắt đầu từ chuyện quét thẻ đi làm mỗi ngày. Nàng biết rõ Diệp Hoan là một người rất lười biếng ưa thích ngủ nướng, tới trễ là chuyện cơm bữa.

Bởi thế trong Công ty Hồng Hổ mới xuất hiện một màn khiến nhân viên thấp thỏm lo sợ. Mỗi sáng sớm, Liễu tổng dù bận vẫn thản nhiên cười mỉa, ôm hai tay trước máy quét thẻ chờ quỷ lười nào đó, sau đó quang minh chính đại khấu trừ tiền lương của hắn, thưởng thức biểu cảm quăng quại đau đớn kia.

Ai mà ngờ được Liễu tổng lạnh lùng y nghiêm cũng có một sở thích biến thái như thế.

Diệp Hoan quần áo xộc xệch, tóc rối như cỏ dại, lau mặt đầy mồ hôi mỉm cười với Liễu Mi.

Liễu Mi liếc nhìn hắn một cái, hậm hực nói: "Dáng vẻ đi làm không nghiêm túc thì thôi còn hét lên dâm tiện như thế. Về sau trong công ty không được nói tiếng Nhật."

"Liễu tổng, nắm thêm một loại ngoại ngữ cho thấy tố chất cao của nhân viên công ty chúng ta, đáng lẽ cô phải cảm thấy vui mừng mới đúng chớ." Diệp Hoan cợt nhả.

"Anh học tiếng Nhật từ đâu?"

"Tối qua mới học, lại còn nóng hầm hập.." Diệp Hoan cười thật dâm đãng.

Liễu Mi thấy vẻ tươi cười này của hắn liền đoán được nhất định đáp án rất khó nghe, vì thế ném ra một câu: "Sau này, người đi làm không nghiêm túc phạt tiền!" Nói rồi liền bước vào văn phòng.

Diệp Hoan cười toe toét, nhìn theo bóng lưng uyển chuyển mê người của Liễu Mi. Hắn cười rất sảng khoái: "Đúng là bà cô. Vì đi làm nên sáng nay ông đây ngay cả đồ lót cũng không kịp mặc lo chạy đến. Dám trừ tiền lương của tôi, tôi nhảy lầu chết cho cô xem."

Sau đó hắn cúi đầu xuống nhìn hai tay mình, vẻ tươi cười dần trở nên dâm đãng.

"Hầu Tử nói không sai. Quả nhiên tay phải nắm chuột, chỉ có tay trái rảnh rỗi. Cuộc sống là phải có chút kiến thức, họ Liễu khẳng định không biết được điều này, quả đúng dốt nát kém cỏi, đáng xem thường..."

Nghĩ lại thì người ta thuộc xã hội thượng lưu, không nhất định phải biết được kiến thức đó. E rằng các nàng dùng đều đùng gậy điện tự động, so với loại dân nghèo như Diệp Hoan chỉ biết xem video Nhật Bản cao hơn không ít bậc. Nghĩ đến đó, Diệp Hoan lại trở nên chán nản, thở dài đìu hiu vô hạn, ngán ngẩm vào làm kiếm lương.

Ngay lúc Diệp Hoan bước ra ngoài thì phòng làm việc của Liễu Mi có một gã khách không mời mà đến - anh trai Liễu Mi, Liễu Trạch.

Liễu Mi vừa thấy gã, cặp lông mày thanh tú liền cau chặt lại, lạnh lùng hỏi: "Anh tới làm cái gì?"

Liễu Trạch không trả lời, cứ đứng nhìn ngắm bài trí trong văn phòng. Thấy chiếc bàn làm việc dành cho Diệp Hoan, Liễu Trạch cười hắc hắc quái dị nói: "Em gái, đây là trợ lý chủ tịch mà cô mời tới hử? Chậc chậc, cô đối với thằng nhóc đó không tệ nhỉ, lại còn đưa cả nó vào trong công ty, ngay cả vị trí làm việc cũng đặt ở phòng cô. Em gái, ông già trao quyền cầm lái công ty cho cô cũng không phải để cô nuôi trai tơ, công nhiên ve vãn đàn ông con trai đâu."

Liễu Mi tức đến run cả người, khuôn mặt phảng phất phủ lên một lớp sương lạnh, cả giận nói: "Liễu Trạch, tôi làm gì cũng biết chừng mực, khi nào đến phiên anh chen miệng vào? Còn dám nói hươu nói vượn, có tin tôi cho anh cái bạt tai không?"

Liễu Trạch cười lạnh: "Thằng nhóc này tên Diệp Hoan nhỉ? Chuyện Vương Sạn giết người bị làm hỏng là do nó làm hả? Liễu Mi, cô không vừa đâu nhỉ. Chẳng những không trừng phạt nó, trái lại còn đem sắp xếp nó vào công ty làm việc. Giúp người ngoài bắt nạt anh em của chúng ta, cô cảm thấy có tư cách ngồi ở cái ghế này hả? Cảm thấy các anh em dưới trướng sẽ phục mình sao?"

Liễu Mi lạnh lùng nói: "Giết người đền tội là hợp lẽ trời phép nước. Anh nghĩ đây vẫn còn là cái thời vác dao bầu đi cướp địa bàn hả? Bây giờ cái gì cũng phải nói đến pháp luật cả. Vương Sạn giết người đương nhiên phải đền tội, liên quan gì đến người khác? Anh em ở dưới nào không phục thì bảo đến tìm tôi. Liễu Mi tôi sẽ nói chuyện với bọn họ! Hơn nữa, sắp xếp Diệp Hoan vào làm việc ở công ty là ý của cha. Anh có gan thì đến hỏi thẳng cha ấy. Nếu như anh không dám thì có cần tôi gọi điện hỏi giúp thử không?"

Đưa Liễu Tứ Hải ra, Liễu Trạch lập tức ỉu xìu. Tay công tử này bình sinh sợ nhất chính là cha mình, không những vì thủ đoạn quản lý nghiêm khắc của cha hắn mà quan trọng hơn là cha hắn nắm chặt nguồn kinh tế của hắn. Nhỡ đâu làm ông già khó chịu cắt đứt nguồn kinh phí của hắn thì mai sau lấy tiền đâu mà ăn chơi?

Trầm mặc một hồi, Liễu Trạch cười lấy lòng nói: "Em gái đừng có nóng, anh chỉ là thuận miệng nói thế thôi. Nếu là ý của cha thì anh sẽ không đề cập đến nữa. Chúng ta không đáng vì một nhân viên rẻ mạt mà làm tổn thương tình anh em."

Liễu Mi càng bất mãn: "Nhân viên rẻ mạt? Liễu Trạch, anh cho mình là quý tộc sao? Trong mắt tôi, nhân viên rẻ mạt này còn cao quý hơn anh nhiều. Anh xách giày cho người ta cũng không đủ tư cách đâu."

Liễu Trạch mày rậm dựng lên, lại thở dài một hơi nhịn xuống, nói chuyển sang đề tài khác: "Em gái, hôm nay anh tới là có việc muốn bàn với cô."

Liễu Mi nhìn hắn chằm chằm cảnh giác: "Chuyện gì?"

"Nghe nói Hồng Hổ chúng ta và Tập đoàn Đằng Long hợp tác rồi. Em gái đây cũng thật là lợi hại, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo đó, ấy thế mà cô âm thầm một hơi nuốt mất..." Liễu Trạch cười hắc hắc nói.

"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Liễu Mi dần mất đi kiên nhẫn.

"Là thế này, công tử Từ Giang của thị trưởng Từ Thắng Trị thành phố Ninh Hải chúng ta cô biết chứ?"

"Không biết."

"Từ Giang nghe nói gần đây công ty chúng ta hợp tác với Tập đoàn Đằng Long tỏ vẻ rất hứng thú và muốn cùng tham gia. Phương thức tham gia cụ thể là đưa một công ty tư nhân sát nhập vào, trở thành công ty con dưới trướng Công ty Hồng Hổ chúng ta. Sát nhập công ty tư nhân này chúng ta không cần tốn một xu, hơn nữa Công ty Hồng Hổ chúng ta được khống chế 51% cổ phần, phía Từ Giang giữ 49%. Điều kiện tiên quyết là trong dự án hậu cần hợp tác với Tập đoàn Đằng Long phải có sự tham gia của công ty này. Mặt khác, công ty tư nhân này phải chiếm được 50% số định mức hàng hóa mà Tập đoàn Đằng Long giao cho chúng ta. Thời gian là năm năm. Năm năm vừa qua, Từ Giang sẽ rút cổ phần, bán theo giá thị trường cho Công ty Hồng Hổ. Em gái, đây chính là chuyện tốt vô cùng, tương đương với tặng không chúng ta một công ty tư nhân đấy."

Liễu Mi tức đến đỏ rần mặt: "Tặng không một công ty tư nhân á? Liễu Trạch anh có não hay không thế? Anh có nghĩ tới hay không, một cái doanh nghiệp vô duyên vô cớ tham gia vào trong dự án hợp tác với Đằng Long, còn muốn chiếm 50% định mức thị trường thì tương đương với chúng ta trong vòng năm năm phải đưa 50% lợi nhuận hai tay tặng không cho người khác. Anh có biết khối nhuận này nhiều như thế nào không? Năm năm sau rút cổ phần chỉ còn lại một cái công ty rách mà thôi, đáng được mấy đồng? Đây là anh đang tự đốt nhà mình đấy anh biết không? Hồng Hổ chúng ta được ích lợi gì từ cái này?"

Sắc mặt Liễu Trạch trở nên khá khó coi. Gã lạnh lùng nói: "Từ Giang là con trai thị trưởng. Chúng ta hợp tác với hắn rồi, về sau Công ty Hồng Hổ sẽ tìm được núi dựa ở Ninh Hải. Bất kể là ở giới chính trị, giới kinh doanh hay hắc bạch đạo, Từ Giang đều là đồng minh mạnh của chúng ta. Lợi ích rõ ràng như thế chẳng lẽ cô nhìn không thấy à?"

Liễu Mi tức giận bật cười: "Núi quái gì? Đồng Minh? Thảo nào cha không yên lòng giao công ty cho anh quản lý. Từ Giang dùng một cái công ty rách đã muốn cùng Hồng Hổ kiếm một chén canh. Hắn khinh Liễu Mi tôi cũng óc heo như anh chắc? Loại âm mưu thâu tóm chiếm đoạt trắng trợn như thế mà nghĩ tôi không nhìn ra được chắc? Hợp tác cùng Đằng Long là việc làm ăn lớn nhất trước mắt của công ty chúng ta. Hắn chiếm 49% cổ phần trong cuộc làm ăn này, trong vòng năm năm, cái công ty con đó sẽ dựa vào lợi nhuận Đằng Long mang đến cho chúng ta phát triển lớn mạnh. Nói một cách khác, hắn sẽ chiếm được gần một nửa cổ phần Công ty Hồng Hổ. Lúc đó, nếu như hắn đề nghị tăng vốn góp, sau đó tăng cao tỉ lệ cổ phần trong công ty thì về sau công ty này sẽ dần chuyển sang họ Từ rồi, nhà họ Liễu chúng ta sẽ làm thế nào đây?"

Đang nói chuyện, Liễu Mi chợt chững lại, hoài nghi nhìn chằm chằm Liễu Trạch hỏi: "Không phải anh cùng hắn đạt thành hiệp nghị bí mật nào, dùng cách này để đạt được mục đích quản lý Hồng Hổ chứ hả? Liễu Trạch, anh đang đùa với hổ đấy. Chỉ cần một sơ sẩy sẽ bị Từ Giang gặm chẳng thừa chút xương. Bọn hắn từ nhỏ đến lớn lên trong âm mưu đấu đá, anh chơi không lại những con em cha ông này đâu."

Sắc mặt Liễu Trạch càng lúc càng khó coi, thậm chí trở nên tái nhợt luôn. Hắn âm trầm nói: "Liễu Mi, mặc dù công ty do cô quản lý nhưng tôi là anh ruột cô, cũng mang họ Liễu như cô, sao cô có thể nghi ngờ anh? Từ công tử đưa ra chỉ là một hợp đồng hợp tác làm ăn rất thông thường, đâu có phức tạp như cô suy diễn? Vì sao tôi đưa ra đề nghị có lợi cho công ty phát triển mà cô cũng chê trách đủ điều vậy? Dựa vào đâu mà công ty chỉ có thể do cô quyết định, còn tôi ngay cả quyền đưa ra một đề xuất cũng không có? Cô và ông già coi tôi là cái gì? Loại rỗi hơi chỉ biết ăn, phá gia chi tử tiêu xài hoang phí sao?"

Liễu Mi khoanh tay không nói gì, lạnh lùng nhìn gã, trong ánh mắt lộ ra thông tin rất rõ ràng, quả thực cô coi Liễu Trạch là dạng ăn no rồi phá.

Cuộc nói chuyện giữa hai anh em kết thúc không vui vẻ.

**

Sắp đến giờ làm việc buổi chiều, Diệp Hoan ôm một thùng pháo dây, pháo hoa lén la lén lút đi vào công ty. Thấy mọi người không chú ý, hắn lặng lẽ đem thùng giấu ở trong mấy thứ đồ linh tinh trong nhà vệ sinh.

Cô nàng Liễu Mi kia gần đây hình như đến tháng, khắp nơi gây sự với hắn. Thùng pháo này không thể để ả phát hiện ra được, nếu không hậu quả tất nhiên sẽ bị phạt tiền, mà kết cục cuối cùng nhất định là Diệp Hoan nhảy lầu chết cho ả xem.

Chết có nặng tựa Thái Sơn cũng có nhẹ tựa lông hồng. Vì cắn xé với một người đàn bà mà chết, chết như thế ngay cả một cọng lông cũng không bằng.

Giấu kỹ chiếc thùng rồi, Diệp Hoan liền đi về hướng văn phòng chủ tịch.

Hắn vừa mới chuẩn bị đẩy cửa ra thì cảnh cửa gỗ dẻ dày nặng đã bị người ở bên trong giật vào. Một bóng người tức giận bừng bừng và hắn đụng vào nhau tơi bời.

Diệp Hoan hét thảm một tiếng, bụm mũi ngồi chồm hỗm xuống, lệ rơi đầy mặt.

Liễu Trạch đụng phải hắn cũng bị cụng trán đâu đến mức phải ngồi chồm hỗm xuống như Diệp Hoan, ôm lấy trán kêu thảm thương.

Kế đó hai người đồng thời ngẩng đầu lên, đồng thanh mắng: "Mẹ mày bị bệnh à?"

Mắng rồi hai người ngẩn người. Liễu Trạch híp mắt, âm trầm nói: "Thằng nhóc mày chính là Diệp Hoan hả?"

Diệp Hoan cũng híp mắt lại, nhìn gương mặt đối diện có mấy phần tương tự Liễu Mi này lập tức đoán được thân phận của gã: "Anh chính là anh trai của Liễu Tổng?"

Liễu Trạch chợt cả giận nói: "Biết tao rồi mà còn dám đụng tao. Chó chết, chán sống rồi hử?"

Diệp Hoan không nhịn được tức, cười lạnh nói: "Thằng chó hoang nhà mày trở về thắp hương khấn vái đi. May mà mày không đụng phải thằng em tao, không thì chọt mày thủng một lỗ trào máu rồi!"

Liễu Trạch ngẫm mất lát mới hiểu ra câu ẩn ý khoe khoang không biết ngượng này càng thêm bực: "Con mẹ mày muốn chết..."

"Liễu Trạch!" Liễu Mi đứng ở phía trong cửa phòng lạnh giọng hét lớn.

Liễu Trạch hậm hực hừ một tiếng, liếc chòng chọc vào Diệp Hoan đầy thù hằn, rồi đột nhiên khẽ cau mày, chẳng thèm đấu võ mồm với Diệp Hoan nữa mà ôm bụng bước nhanh về phía nhà vệ sinh công ty.

Diệp Hoan như chú gà trống mới đá thắng, nhìn vào bóng lưng vội vàng của Liễu Trạch cười lạnh: "Sợ rồi sao? Sợ tới mức trốn vào nhà vệ sinh luôn rồi."

Liễu Mi dữ tợn trừng mắt với hắn một cái, nói: "Anh bớt làm linh tinh, không nhanh bắt đầu làm việc đi!"

Diệp Hoan ngồi trong phòng làm việc càng nghĩ càng thấy một ngọn lửa giận bốc lên phừng phừng. Con chó này, đã bị đụng còn bị mắng, ông mày có khi nào ăn thiệt như thế đâu? Nhà giàu thì sao? Ông đây phải chịu trút giận của bọn nhà giàu ư? Dựa vào cái gì!

Liễu Mi nhìn Diệp Hoan phập phồng lồng ngực dồn dập, thở dài buồn bã nói: "Diệp Hoan, anh đừng chấp gì anh ta. Ông anh của tôi này từ nhỏ được nuông chiều nên tính tình rất khắm, có điều nhân phẩm của anh ta vẫn... Hài!"

Xem ra Liễu Mi cũng thực sự không thể không để ý gì tự trọng mà đi thổi phồng Liễu Trạch. Người anh này của cô hoàn toàn là kẻ vô dụng, một điểm sáng sủa tí cũng tìm không ra.

Con ngươi Diệp Hoan đảo một vòng, kế đó hắn điềm nhiên như không có gì cười nói: "Liễu tổng cô cứ yên tâm, tôi là nhân viên của công ty, bị thiếu gia mắng một, hai câu cũng không sao. Dù sao tôi nhận tiền công của cô mà... Á! Báo cáo Liễu tổng, tôi muốn đi đái!"

Nói xong, Diệp Hoan chạy vọt đi như làn khói ra khỏi văn phòng.

Liễu Mi ngẩn người rồi thở dài thườn thượt. Thuê một tên vô lại lại thô bỉ thế này, cả ngày đối mặt với hắn, ngày nào đó cũng trở nên thô tục như hắn thì làm sao giờ.

Diệp Hoan không nói dối Liễu Mi, hắn đi vệ sinh thật, có điều hắn cầm theo một dây pháo đi vào...

Lòng khoan dung của Diệp Hoan không lớn gì cho cam, có thể nói là rất hẹp hòi, chịu thiệt nhất định phải lấy lại danh dự tại chỗ. Nói cho dễ nghe thì cái này gọi là "Ân oán rõ ràng", nói khó nghe thì là "Có thù tất báo".

Nên dĩ nhiên động cơ tiến vào toilet của Diệp Hoan rất không trong sáng.

Trong toilet rất rộng rãi.Từng phòng nhỏ độc lập được ngăn ra, trên cửa có nắm tay.

Diệp Hoan gõ cửa phòng này sang phòng khác, khi gõ đến phòng thứ ba, từ bên trong vang lên tiếng mắng rất hống hách: "Cút ngay! Gõ trống tang mẹ mày hả? Không thấy bên trong có người hử?"

Xác định rồi, là thằng cù lần Liễu Trạch.

Diệp Hoan cười không tiếng xấu xa, lấy một cây chổi rơm cán gỗ ở góc tường ra, nhẹ nhàng gác ngang trên tay nắm cửa phòng kế để khóa trái nó lại.

Xoẹt một tiếng, bật lửa đốt lên chùm pháo trong tay. Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Diệp Hoan phi thường nhanh nhẹn quẳng pháo đi, ném thẳng vào trong phòng bên. Gần như ngay lập tức, pháo bùm bùm nổ mạnh lên ở trong phòng kế bên. Lẫn trong tiếng pháo rùn trời là một tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng như thể thuyền nhỏ dập dềnh chìm xuống giữa biển động: "Thằng chó nào đó... Bùm bùm... Ah. Cứu với!! Bùm bùm..."

Thừa dịp nhân viên khác của công ty chưa chạy tới, Diệp Hoan liền chạy vọt ra khỏi toilet.

. . .
. . .

Liễu Trạch rốt cục đã được cứu ra. Lúc các nhân viên vội vội vàng vàng xách gã ra ngoài, toàn thân gã bốc khói, người đen như đà điểu Châu Phi, bộ âu phục cao cấp bị nổ cho tả tơi, mặt mũi tay chân có vô số vết thương, vừa mở miệng là khói bốc ra.

Liễu Mi vô tình hay cố ý liếc nhìn Diệp Hoan một cái rồi phân phó nhân viên đưa Liễu Trạch đi bệnh viện.

Diệp Hoan nhìn vào cửa thang máy đang chậm rãi khép lại, nói với vẻ mặt vô tội: "Liễu tổng, có phải ông anh này của cô lúc bé sốt cháy hỏng não rồi không? Người khác đi nhà cầu là đi ị nhưng ổng lại ở trong nhà cầu chơi đốt pháo. Chuyện ngốc xít như thế mà cũng làm được, thực nghịch ngợm."

Nói rồi Diệp Hoan chợt cất đi vẻ mặt nịnh nọt, hơi sẵng giọng giận dữ nói: "Con em nó, cô không quản lý gì cả hử?"

Hai mắt Liễu Mi phóng hỏa: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play