Cả hai đều là những phụ nữ thông minh hơn người, hơn nữa đều có tâm tư riêng.
Liễu Mi muốn thông qua cuộc gặp gỡ đêm nay để xây dựng mối quan hệ làm ăn tốt đẹp với Tập đoàn Đằng Long, nắm trong tay một quân cờ rất có sức nặng trong cuộc thương chiến tương lai ở Ninh Hải.
Thông qua hành động khiêm nhường vừa rồi của Chu Mị, tâm trạng căng thẳng nãy giờ của Liễu Mi cuối cùng có thể buông lỏng chút.
Bây giờ xem ra, Chu Mị hẳn là một người rất hiền lành, cho dù thân phận cao quý nhưng lại không có tính điêu ngoa của đại tiểu thư quyền quý, chỉ qua mấy lời đã cho thấy sự nhiệt tình, thoải mái, ấm áp như mặt trời ban trưa.
Liễu Mi có thể khẳng định cho dù đêm nay không đạt được mối quan hệ làm ăn với tập đoàn Đằng Long thì chí ít mối quan hệ giữa Đằng Long và Hồng Hổ cũng không xấu đi.
Hai người phụ nữ cùng ngồi xuống, trải qua chuyện xấu hổ vừa rồi, Liễu Mi bây giờ đã lấy lại tinh thần. Sau khi bồi bàn bưng hai ly cà phê lên, Liễu Mi mím môi, vô ý thức quấy nhè nhẹ đi cà phê, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại ngôn ngữ.
Im lặng một hồi, Chu Mị mở lời trước: "Liễu tổng, rất cảm ơn cô đã nhượng lại khu đất số 85 phía tây ngoại ô thành phố Ninh Hải, tôi đại diện Tập đoàn Đằng Long bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với cô."
Liễu Mi khẽ cười nói: "Chu tiểu thư khách khí rồi, khu đất số 85 đối với công ty Hồng Hổ chỉ là hạn mục để triển khai hoạt động kinh doanh mà thôi, đạt được hoặc mất đi đều không ảnh hưởng đến đại cục. Quý tập đoàn khẩn thiết muốn mảnh đất đó như thế, thiết nghĩ chắc phải có nguyên nhân cấp bách nào đó. Cha tôi từng nói với tôi, tạo điều kiện thuận lợi cho người khác cũng chính là tạo điều kiện thuận lợi cho chính mình. Những lời này tôi vẫn luôn tâm đắc."
Chu Mị gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn rất nhiều: "Liễu tổng thẳng thắn như thế, tôi cũng dấu cô nữa. Tin rằng cô đã nghe qua thông tin trụ sở chính của Tập đoàn Đằng Long sẽ dời tới Ninh Hải, khu đất số 85 vừa đúng nằm vào trọng điểm khai thác trong năm tới ở trung tâm phía tây ngoại ô của thành phố Ninh Hải. Chúng tôi đã sơ bộ quyết định, khu đất số 85 sẽ là nơi xây dựng trụ sở chính mới của Tập đoàn Đằng Long, mùa xuân năm sau bắt đầu động thổ khởi công. Liễu tổng đã giúp cho chúng tôi rất nhiều, giúp chúng tôi bớt đi rất nhiều phiền phức, tình nghĩa này Tập đoàn Đằng Long sẽ ghi nhớ trong lòng."
Liễu Mi cười nói: "Thì ra quý tập đoàn muốn dùng nó để xây trụ sở chính mới, mảnh đất này nhường đi là rất đúng. Với vị thế thương nghiệp của quý tập đoàn, nếu như trụ sở chính mới xây dựng ở phía tây ngoại ô Thành phố Ninh Hải thì chắc là phía tây ngoại ô của Thành phố Ninh Hải sẽ phát triển thần tốc, các ngành liên quan xung quanh cũng sẽ phát triển mạnh mẽ, các thương gia nhất định nghe thấy tin sẽ lập tức làm ngay. Không đến năm năm, phía tây ngoại ô Thành phố Ninh Hải sẽ trở thành trung tâm văn hóa thương nghiệp mới, dẫn dắt nền kinh tế quy mô lớn như thế, công lao của quý tập đoàn sẽ lớn lắm đây."
Chu Mị nhìn chăm chú vào nàng, thần sắc trong mắt khó đoán: "Liễu tổng, lúc trước tôi đề nghị dùng một tòa văn phòng cũ ở trung tâm Thành phố Ninh Hải để trả ơn, bồi thường tổn thất cho quý công ty đã nhượng lại khu đất số 85, không biết vì sao Liễu tổng kiên quyết từ chối?"
Liễu Mi tươi cười, nghiêm mặt nói: "Chu tiểu thư, Liễu Mi tôi đây không phải là người tính toán chi li, càng không tính toán những con số nhỏ nhặt đó. Nói thật, nhượng lại khu đất số 85 đúng là gây cho công ty Hồng Hổ tổn thất nho nhỏ, nhưng tôi luôn cảm thấy nhiều lúc người ta làm việc phải biết thay đổi góc độ và lập trường để suy nghĩ vấn đề, những tổn thất trước mắt kia, nhìn về tương lai xa một chút, có lẽ nó đã lời lớn. Chu tiểu thư thấy sao?"
Chu Mị gật gật đầu, khen: "Liễu tổng ánh mắt nhìn xa trông rộng, hơn cả cánh đàn ông."
Liễu Mi cười nhạt một tiếng, nói: "Vì sao tôi không nhận đền bù tổn thất của quý tập đoàn ư? Thẳng thắn mà nói, dã tâm của tôi rất lớn. Chu tiểu thư, công ty Hồng Hổ bất tài, nguyện dùng khu đất số 85 làm quà, kết bằng hữu với tập đoàn Đằng Long. Không biết Chu tiểu thư có cho rằng Liễu Mi đang trèo cao?"
Chu Mị nghe vậy ánh mắt tập trung, cho tới thời khắc này, dáng người Liễu Mi nhỏ bé và yếu ớt mới chính thức đi vào trong mắt nàng.
Xinh đẹp hào phóng, khí khái hào hùng bức người, không kiêu ngạo không xua nịnh, càng hiếm thấy là, nàng có một khí phái ung dung mà không người đàn ông nào có thể so sánh được, có ánh mắt kinh doanh hơn người và sự quyết đoán của cá nhân nàng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Chu Mị rất nhanh kết luận được là, đó là một phụ nữ thông minh, người phụ nữ thông minh này không hề đơn giản.
Suy nghĩ của nàng dần dần bay xa, hắn. . . làm việc dưới quyền của người phụ nữa này có thể đảm đương không? Có phải chịu uất ức không? Nghe nói công ty Hồng Hổ này còn có bối cảnh là xã hội đen, hắn làm việc ở đó ổn không? Sau này trở về gia tộc, những người kia có thể dùng những trải nghiệm này để lấy cớ công kích hắn không? Lão gia sẽ đánh gía như thế nào đối với những trải nghiệm của hắn? Sau này tiếp quản gia tộc, người ở dưới có phục hắn không?
Trong mắt Chu Mị, Liễu Mi là người như thế nào không quan trọng, Công ty Hồng Hổ càng không là gì nữa. So với gia tộc hiển hách đứng sau lưng nàng, Công ty Hồng Hổ và Liễu Gia nhỏ như hạt bụi, Chu Mị chỉ để ý nhất một người, mà oái ăm thay, trong mắt Liễu Mi, người đó cũng nhỏ bé giống như hạt bụi.
Lấy lại bình tĩnh, Chu Mị khẽ cười nói: "Liễu tổng rất là thẳng thắng, kết bằng hữu rất là hào phóng, giơ tay một cái đã là mấy tỷ. Nhưng tôi thật sự đảm đương không nổi, tuy Tập đoàn Đằng Long là doanh nghiệp lớn nhưng không làm chuyện cậy thế ức hiếp người, lần này cưỡng ép lấy được mảnh đất từ tay quý công ty, nói thật, chuyện này thật không phải, vốn định bồi thường một ít tổn thất cho quý công ty, thể hiện sự áy náy của chúng tôi nhưng cô lại kiên quyết không nhận. Liễu tổng, cô thật làm tôi khó xử quá, cô nói tôi nên làm thế nào cho phải đây?"
Liễu Mi nghe vậy, trong lòng khẽ rung động.
Lời nói Chu Mị tuy bình thản nhưng ý nghĩa quá rõ ràng rồi, Tập đoàn Đằng Long chúng tôi thiếu cô một phần nhân tình, cô có yêu cầu gì cứ việc nói ra.
Lời nói này quả thực như là tặng cho Liễu Mi một chiếc thần đèn Aladin, cọ xát vào đó thì có thể thỏa mãn nguyện vọng của nàng.
Nhịp tim của Liễu Mi bất giác đập nhanh lên.
Đây là một cơ hội cực tốt, để công ty Hồng Hổ tẩy trắng hoàn toàn, đồng thời là cơ hội một bước lên mây.
Giới thương gia Ninh Hải xem Tập đoàn Đằng Long trú ngụ tại Ninh Hải là nguy cơ, nhưng đối với công ty Đằng Long mà nói, đây là cơ hội để lột xác ngàn năm có một.
Chỉ cần móc vào chiếc hàng không mẫu hạm Tập đoàn Đằng Long này, nhất định vị thế Công ty Hồng Hổ trên thương trường sẽ có bước tiến nhảy vọt.
Vấn đề bây giờ là, Tập đoàn Đằng Long có đáp ứng yêu cầu của Hồng Hổ không? Có lẽ trong mắt Chu Mị, Hồng Hổ còn nhỏ hơn cả con kiến, nàng có chịu chấp nhận không?
Liễu Mi do dự, khuôn mặt đỏ lên, cuối cùng cũng không mở được lời.
Chần chừ một hồi lâu, lúc này Liễu Mi mới dịu giọng nói : "Thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, nhưng… Chu tiểu thư, nếu có thể, không biết quý tập đoàn có đồng ý cùng với Hồng Hổ thành lập đi quan hệ hợp tác sâu sắc ở các lĩnh vực và hạng mục tương ứng của nhau không?"
Nói xong, Liễu Mi nhìn chằm chằm Chu Mị, thần sắc khá hồi hộp, nàng biết, chỉ cần một câu nói của Chu Mị cũng có thể thay đổi vận mệnh của Hồng Hổ và nhà họ Liễu.
Mắt Chu Mị khẽ nhắm lại, khóe miệng khẽ cong lên, môi son khẽ mở: "Hợp tác? Quý công ty muốn hợp tác cùng Đằng Long?"
Liễu Mi kiên định gật đầu: "Đúng vậy, hợp tác, thương nhiệp chân chính bây giờ không phải là đối kháng và cạnh tranh mà là hợp tác, là hai bên cùng có lợi. Tập đoàn Đằng Long dính dáng tới hóa chất, hàng không, chế tạo, bất động sản, dịch vụ, ăn uống...vv rất nhiều ngành kinh doanh, trong đó cũng có không ít ngành sản xuất công ty chúng tôi cũng đang làm…"
Nụ cười của Chu Mị mang theo chút áy náy: "Liễu tổng, những ngành nghề mà Tập đoàn Đằng Long chúng tôi đang làm, đều có thể một mình hoàn thành, bất luận từ góc độ nào nói, hầu như không nhất thiết phải có bất kì hợp tác nào….."
Sắc mặt Liễu Mi trắng nhợt, thất vọng trào dâng.
Lúc này, Diệp Hoan đã thay một cái quần mới, từ từ tiến vào quán cà phê, vừa đi vừa ngó ngang ngó dọc.
Chu Mị xa xa thấy hắn, nhìn cái bộ dạng bứt rứt bất an kia không khỏi mỉm cười.
Liễu Mi cũng nhìn thấy hắn, bèn tức giận nói: "Nhìn cái gì vậy! Chúng ta ở đây này!"
Diệp Hoan vội vàng chạy một mạch tới, hắc hắc gượng cười: "Xin lỗi Liễu tổng, lúc này xuất hiện tình huống nho nhỏ, thực ra đa số thời điểm ta rất đáng tin cậy, thi thoảng mới không khống chế được thì tình huống cũng nằm trong tầm kiểm soát của ta..."
Liễu Mi vuốt trán, bất lực nói: "Diệp Hoan, ngươi có thể thành thành thật thật đến ngồi bên ta không, cái gì cũng đừng nói, coi như là một người dự thính chuẩn mực có được không?"
Lúc này Liễu Mi tràn đầy cảm giác bị thất bại, sự cự tuyệt của Chu Mị khiến cho nàng cảm thấy tương lai phát triển của Công ty Hồng Hổ sẽ đối mặt với muôn vàng khó khăn. Tập đoàn Đằng Long đến trú ngụ tại đây là một chấn động rất lớn đối với thương trường Ninh Hải, Liễu Mi nàng phát hiện ra cơ hội xoay chuyển tình thế trong lúc nguy cấp, nhưng công ty Hồng Hổ thực lực quá yếu, Đằng Long người ta vốn không để trong mắt, rõ ràng cơ hội đang tời gần, nhưng chỉ có thể nhìn nó trôi đi, giữ không được, níu kéo cũng không được. Liễu Mi giờ đang rơi vào sự thất vọng trầm trọng.
Diệp Hoan nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Liễu Mi, trở lên nghiêm nghị, cũng không dám múa mép khua môi nữa, thành thành thật thật ngồi ở bên cạnh nàng.
Chu Mị nhìn bộ dạng cẩn thận của Diệp Hoan, không khỏi nhíu nhíu mày.
Người đàn ông này đáng lẽ phải có khí thế bễ nghễ thiên hạ, sao lại có thể nhát gan như thế?
Trong lòng không vui, trên mặt Liễu Mi vẫn nở nụ cười như hoa, ánh mắt linh hoạt liếc nhìn Diệp Hoan một cái: " Đã khiến vị Diệp tiên sinh này sợ hãi rồi….."
Diệp Hoan nhếch miệng cười cười, trong lòng có chút không vui, đàn ông con trai như ông đây mà sợ á? Tri thức của phụ nữ bây giờ về cấu tạo sinh lý nam nữ quá bê bết.
Mặt Chu Mị hơi đỏ, lại nhìn phía dưới của Diệp Hoan, cười nói: "Diệp tiên sinh… Chỗ đó, không sao chứ?"
Nhắc đến chuyện này thì Diệp Hoan đau lòng, cúi đầu nhìn thoáng nhị đệ đầy yêu thương, Diệp Hoan chán nản nói: "Phải thử mới biết có bị sao không?"
Liễu Mi đầu bóc khói, bắt đầu cắn răng: "…"
Chu Mị đỏ mặt, cười khanh khách vài tiếng, liếc nhìn Liễu Mi một cái rồi nói với Diệp Hoan: "Diệp tiên sinh, vừa nãy Liễu tổng của quý công ty nói muốn xây dựng mối quan hệ làm ăn với Tập đoàn Đằng Long ở một số lĩnh vực. Diệp tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?"
Liễu Mi và Diệp Hoan nghe xong vô cùng kinh ngạc.
Chuyện này là như thế nào? Chuyện làm ăn lớn như vậy của hai công ty, lại hỏi một tên trợ lý xách cặp nhỏ nhoi như hắn, Chu Mị uống lộn thuốc rồi à?
Liễu Mi và Diệp Hoan nhìn nhau đầy kinh ngạc, trong mắt hai người tràn đầy sự băn khoăn.
Sau một hồi chần chờ, Diệp Hoan chỉ vào mũi của mình hỏi: "Cô hỏi tôi? Lời nói của tôi có tác dụng sao?"
Chu Mị thu vẻ mặt tươi cười lại, nghiêm túc gật đầu nói: "Có tác dụng chứ, chỉ cần anh nói có thể hợp tác, Đằng Long chúng ta lập tức hợp tác với Công ty Hồng Hổ."
"Sặc…. Cô không uống lộn….. Ưm…."Diệp Hoan chưa nói xong, đã bị Liễu Mi nhanh tay lẹ mắt bịt miệng lại.
Chu Mị lại cười : "Tôi không có uống lộn thuốc, ngươi yên tâm đi."
Liễu Mi vô cùng kinh ngạc, thật ra nàng cũng có cách nghĩ giống Diệp Hoan, vị Chu tiểu thư này phải chăng uống lộn thuốc rồi?
Chuyện làm ăn quan trọng thế, mà hỏi một tên trợ lý nhỏ nhoi ấy làm gì? Nàng ta rốt cuộc có ý gì?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Mị, Liễu Mi xác định được nàng vốn không hề nói đùa, trước mắt mặc kệ Liễu Mi có dụng ý gì, bây giờ quan trọng nhất là câu trả lời của Diệp Hoan.
Thế là đôi mắt phượng của Liễu Mi lại vội vàng nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan, trong mắt hiện lên một luồng sát khí, có vẻ nếu như hắn dám nói nửa chữ không thì Liễu Mi sẽ ăn tươi hắn tại chỗ.
Nhìn ánh mắt muốn giết người của Liễu Mi, đầu Diệp Hoan tê rần, suy nghĩ một hồi, cảm thấy hai vị cô nương này không biết có phải đang lấy nhân vật nhỏ bé như hắn ra đùa giỡn?
Thế là Diệp Hoan bĩu bĩu môi, nói: "Các cô hợp tác hay không liên quan gì tới tôi chứ, tôi chỉ muốn hỏi một câu, Liễu tổng, cái quần hồi nãy bị cháy hư có cần phải chi trả không? Còn nữa, nhị đệ bị phỏng chắc được tính là tai nạn lao động chứ? Có bồi thường không?"