Dịch giả: Liêu Doanh

'Tửu phùng tri kỷ thiên bôi điểu'

( uống rượu gặp tri kỷ có thể uống được ngàn chén)

Kỳ thật uống rượu gặp kẻ thù cũng có thể uống được không ít, ít nhất thì Cao Kiến Quốc và Liễu Tứ Hải đều đã uống không ít.

Diệp Hoan sử dụng một chiêu mượn đao giết người quá trắng trợn ngay trước mắt Liễu Mi và Cao Thắng Nam. Liễu Tứ Hải say rượu bối rối tưởng ông ta thực sự đã đánh ngất Cao Kiến Quốc. Với mối thù năm đó bị Cao Kiến Quốc bắt vào tù ngồi bóc lịch hai năm, Liễu Tứ Hải cảm thấy mình hoàn toàn có khả năng gây ra chuyện này.

"Ông ta...ông ta không sao chứ?" Liễu Tứ Hải nhìn đăm đăm vào Cao Kiến Quốc vẫn lù lù bất động nằm trên đất. Hào sảng là một chuyện, đánh ngất trưởng công an tỉnh lại là chuyện khác. Bất luận hào khí vượt mây đến mấy thì ở thời điểm này vẫn có chút chột dạ.

"Mặc kệ đi! Bác trai cứ đi trước đi, chỗ này cứ để cháu xử lý" Diệp Hoan ra vẻ chính nghĩa, xua tay nói.

"Cháu định xử lý thế nào?"

"Chôn ông ta!"

Vèo!

Chiếc đũa ám khí mang theo căm phẫn của Cao Thắng Nam lao thẳng tới huyệt Đàn Trung của Diệp Hoan.

Liễu Tứ Hải lăn lộn giang hồ cả đời, đương nhiên sẽ không dễ dàng mắc lừa. Ông ta cúi người dò xét Cao Kiến Quốc rồi thoải mái cười nói: "Không có gì đáng ngại, dường như là say rượu quá bất tỉnh mà thôi"

"Bác trai, bác cứ mau đi đi, bất luận là say bất tỉnh hay là bị người ta đập bất tỉnh thì khi Sở trưởng Cao tỉnh lại cũng sẽ không dễ nói chuyện đâu"

Liễu Tứ Hải ngẫm thấy cũng đúng, uống rượu thì rất thoải mái nhưng lòng người khó dò, ai biết tên họ Cao có mượn cơ hội này chỉnh ông ta hay không?

"Tiểu Diệp nói đúng, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ta đi trước vẫn tốt hơn" Liễu Tứ Hải trầm ngâm nói.

Liễu Tứ Hải vội vàng ra đến cửa, vẫn không quên ngoái lại nhìn Diệp Hoan đầy tán thưởng: "Tiểu Diệp khá lắm! Lần này đến Bắc Kinh không uổng phí, ta nhận đứa con rể này! Ta rất yên tâm giao Tiểu Mi cho con. Sau này hãy đối tốt với con bé, đương nhiên nếu con bé quá phận thì con cứ dạy bảo nó, Liễu Tứ Hải ta tuyệt không thiên vị!"

.....

Liễu Tứ Hải đi rồi, căn phòng ồn ào liền yên tĩnh lại.

Ba người Diệp Hoan mắt to trừng mắt nhỏ

"Bây giờ....bây giờ phải làm gì?"

Diệp Hoan vuốt tóc cười nói:

"Ta rất cao hứng mà đến, thỏa mãn mà đi, đồng chí Tiểu Diệp.... nhìn thật là thuận mắt, cháu, rất xứng đáng!"

Cao Thắng Nam ngây ngốc một lát rồi nhảy dựng lên như sư tử cái, quyền cước như mưa rơi xuống Diệp Hoan.

"Đồ xấu xa! Vương bát đản! Dám đánh ngất cha tôi, hôm nay lão nương không đánh mi thành tàn tật cấp năm thì thề không làm người!"

Sự thật chứng minh Cao Kiến Quốc không yếu ớt như vậy, ông ta không phải bị Diệp Hoan đánh ngất mà thật sự là vì say quá. Diệp Hoan và Cao Thắng Nam một trái một phải dìu ông ta vào phòng khách sạn.

.....

"Sự việc là như vậy, chuyện gặp cha vợ này đã trôi qua hữu kinh vô hiểm như vậy đấy"

Trong căn nhà bốn tầng, Diệp Hoan khoa tay múa chân kể lại sự tình cho Trương Tam và Hầu Tử, miệng vẫn chép chép chưa thỏa mãn.

"Cứ...cứ như vậy thôi sao?" Hầu Tử nghe xong liền ngẩn ra.

Diệp Hoan khẳng định: "Thì cứ như vậy thôi, ngoại trừ Liễu lão đại chạy trốn sang HongKong du lịch thì tất cả mọi người đều vui vẻ"

Trương Tam im lặng thật lâu rồi thở dài: "Sao em cảm thấy như đang xem một bộ phim Hollywood ấy, kịch tính không chịu được. May mà tâm lý anh Hoan vững vàng mới vượt qua được thử thách, phải là em thì đã sớm nhảy mẹ xuống lầu rồi...."

Đuôi Diệp Hoan lập tức vểnh lên: "Cho nên nói, câu chuyện này ngoại trừ yếu tố mạo hiểm thì cũng rất có ý nghĩa giáo dục. Nó dạy cho chúng ta biết không đến thời khắc cuối cùng thì không được từ bỏ hy vọng. Cuộc đời tựa như một quân xúc xắc ấy, mày vĩnh viễn không biết sẽ đổ ra con số nào"

"Kẻ nói lời này hẳn là một thằng đần"

"Thằng đần cái mẹ mày ấy!"

......

Diệp Hoan chỉ chỉ Trương Tam rồi hỏi: "Hôm nay đi ra mắt đội điền kinh Olympic à? Cảm giác thế nào? Bốn năm sau có thể giành được huy chương vàng cho quốc gia chúng ta không mày?"

Trương Tam vô cùng mất mát nói: "Đừng nói nữa, em mới huấn luyện được một ngày đã bị khai trừ rồi..."

"Vì sao???"

"Không tìm được trạng thái giống hôm giật đồ của Cao Kiến Quốc nữa...Hôm nay thành tích chạy kém xa kỷ lục thế giới cả vạn dặm, chỉ bằng thành tích của một người bình thường chạy mà thôi"

"Tại sao lại không có trạng thái?"

Trương Tam giận dữ: "Thứ nhất, chạy trốn khổ cực như vậy có cái gì vui chứ? Em lại không có giật túi, dựa vào cái gì lại phải chạy nhanh như vậy? Thứ hai, không có mấy Lôi Phong hăng hái làm việc nghĩa đuổi sau mông, thật sự chẳng có chút động lực nào hết..."

Diệp Hoan và Hầu Tử ngây người, nhìn chăm chú Trương Tam rồi cùng gật đầu: "Tao hiểu rồi, thằng nhóc này đúng là ti tiện hết biết"

Hầu Tử cười hì hì: "Mày cứ đợi đến lúc thi đấu Olympic rồi bảo huấn luyện viên thả chó săn đuổi sau mông mày, tao đoán thể nào mày cũng phá được kỷ lục thế giới luôn ấy"

Trương Tam biểu lộ càng cay đắng: "Mày nghĩ là tao không nghĩ được thế chắc? Tao làm kẻ trộm nhưng cũng có một trái tim ái quốc hừng hực đấy. Kết quả là huấn luyện viên nói với tao rằng không thể làm vậy bởi vì trọng tài Olympic chắc là sẽ không đáp ứng. Loại hành vi này cũng không khác gì với sử dụng chất kích thích trong thi đấu cả...."

Ba anh em đang trò chuyện sôi nổi thì điện thoại của Diệp Hoan reo lên.

Diệp Hoan nhíu mày nhìn điện thoại rồi bình tĩnh nghe máy.

Giọng nói của Thẩm Duệ vẫn tao nhã như trước, phảng phất có một loại mị lực làm bình ổn lòng người.

"Diệp Hoan, lâu lắm chưa gặp cậu, có khỏe không?"

Diệp Hoan cười hì hì: "Anh họ, mặt trời Châu Phi ấm áp lắm đúng không? Có cô gái da đen nào làm anh thay đổi khẩu vị chưa?"

Thẩm Duệ cười khổ: "Miệng cậu ngoại trừ phụ nữ thì có nhả ra được từ gì khác nữa không? Khẩu vị của anh từ trước tới nay rất thanh đạm, không chịu nổi phụ nữ Châu Phi đâu"

Diệp Hoan cười ha ha, nói chuyện với Thẩm Duệ thật thoải mái, đây là mị lực trời sinh của y. Bất cứ kẻ nào trò chuyện với y cũng sẽ có cảm giác như gió mùa xuân phả tới, thế nhưng Diệp Hoan không thể không đề cao cảnh giác bởi vì hắn biết rõ đằng sau bộ mặt thân thiện ấm áp kia là một linh hồn ghê tởm cỡ nào.

Thẩm Đốc Nghĩa đang tính toán gì? Thẩm Duệ đang tính toán gì? Đây là điều mà Diệp Hoan muốn biết nhất hiện giờ.

Thẩm Duệ nhẹ thở phào một cái:

"Diệp Hoan, anh trở về Bắc Kinh rồi"

Diệp Hoan ngẩn người: "Về lúc nào thế?"

"Vừa mới xuống máy bay thôi, anh còn chưa về chào hỏi ông nội đâu. Việc này không vội, Diệp Hoan, giờ cậu có rảnh không? Chúng ta ngồi với nhau một lúc nhé?"

Diệp Hoan sảng khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề, thằng em này không thiếu nhất chính là thời gian đấy"

.....

'Phù sa không chảy ruộng người ngoài'

Diệp Hoan dứt khoát hẹn Thẩm Duệ tại câu lạc bộ của mình.

Diệp Hoan ngồi xe đến câu lạc bộ, trong đầu lướt qua vô số suy đoán. Lễ tân ở câu lạc bộ đương nhiên nhận ra ông chủ trẻ tuổi ít khi lộ mặt của mình, vừa cung kính vừa ngượng ngùng dẫn Diệp Hoan tới một chòi nghỉ bên trong.

Diệp Hoan hỏi thăm mới biết hôm nay Liễu Mi không đi làm.

Ngẫm lại cũng là bình thường, tối hôm qua trải qua chuyện mạo hiểm như vậy, một cô gái như Liễu Mi có lẽ chưa từng trải qua chuyện kịch tính như vậy trong đời, tất nhiên muốn nghỉ ngơi vài ngày để hồi phục tinh thần.

Diệp Hoan ngồi trong chòi nghỉ uống trà, thư thả đợi hơn một tiếng, Thẩm Duệ mới vội vàng chạy đến.

Diệp Hoan đứng lên cười nghênh đón, lại phát hiện Thẩm Duệ không đi một mình mà dẫn theo hai người đàn ông trung niên mặc âu phục, thái độ có vẻ rất thân thiết.

Thẩm Duệ nhìn thấy Diệp Hoan liền dang tay ôm hắn một cái rồi vỗ lên vai hắn, cười nói: "Nửa năm không gặp, thằng nhóc cậu lại gây không ít họa rồi. Nghe nói cậu khiến Châu Âu gà bay chó sủa, ngay cả nữ hoàng Anh cũng bị cậu dọa, thật không đơn giản nha!"

Diệp Hoan nhếch miệng cười nói:"Loại chuyện rắc rối này không phải ai cũng có trình độ làm đâu, phải có phong cách đấy, em vẫn luôn dùng thực lực của mình đối diện với rắc rối..."

Thẩm Duệ cười nói: "Được rồi, da mặt thật là dày, khoe khoang thỏa mãn chưa? Diệp Hoan, giới thiệu với cậu hai vị bằng hữu"

Thẩm Duệ chỉ về người đàn ông trung niên hơi gầy ở sau lưng: "Vị này là Phác Xương Quý tiên sinh"

Phác Xương Quý khom mình chào, dùng tiếng Trung lơ lớ nói: "Hân hạnh, Diệp tiên sinh"

Diệp Hoan trợn tròn mắt: "Phiêu xướng....quý" (chơi gái...sang =.=! )

"Đúng vậy, Diệp tiên sinh, rất vui được gặp ngài"

Thẩm Duệ chỉ về người còn lại

"Vị này chính là Tam Tỉnh Kiện Thứ tiên sinh"

Tam Kiện Thứ cũng lễ phép cúi người 90 độ: "Diệp tiên sinh, hân hạnh! Tôi là Tam Tỉnh Kiện Thứ, mong ngài chiếu cố nhiều hơn"

Sắc mặt Diệp Hoan dần trầm xuống, quay đầu nhìn thẳng Thẩm Duệ: "Không phải người Trung Quốc sao?"

Tam Tỉnh Kiện Thứ mở miệng giải thích trước Thẩm Duệ: "Diệp Hoan tiên sinh, Phác tiên sinh là người Hàn Quốc, là giám đốc công ty bảo vệ mỏ khai thái. Tôi là người Nhật Bản, là thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Tam Tỉnh, người thừa kế thứ hai của gia tộc Tam Tỉnh"

Sắc mặt Diệp Hoan âm trầm.

Hóa ra là Bổng Tử và Quỷ Tử ( cách gọi châm biếm của người Trung Quốc về Hàn Quốc và Nhật Bản)

Từ trước đến nay Diệp Hoan vốn không có ấn tượng tốt với người hai nước này. Nói hắn là phần tử kích động cũng được, phẫn Thanh cũng được, hắn không thể nào có thiện cảm với hai quốc gia này được. Cái gì mà nước láng giền, cái gì mà tình hữu hảo bền vững, đều mẹ nó thối hết. Tru diệt mấy nghìn vạn người Trung Quốc, làm sao có thể tồn tại quan hệ hữu nghị? ( Đô hộ VN cả nghìn năm mà vẫn mặt dày sang VN hô hào hữu nghị đó thôi *bĩu môi* )

Thẩm Duệ rốt cuộc đang làm trò gì? Hắn sao lại ở cùng với bọn Bổng Tử và Quỷ Tử này?

Diệp Hoan lạnh lùng nhìn hai người trung niên, không để ý Thẩm Duệ, đứng lên nói: "Các người cứ từ từ trò chuyện, tôi có việc đi trước, xin lỗi không tiếp được"

Nói xong, Diệp Hoan quay người đi thẳng.

Lúc đi ngang quan cửa chòi nghỉ, Diệp Hoan hơi dừng chân gọi tiếp tân rồi chỉ vào ba người Thẩm Duệ, nói: "Có thấy ba người kia không?"

Tiếp tân xinh đẹp gật đầu.

Khóe miệng Diệp Hoan cong lên một nụ cười xấu xa, nói nhỏ: "Đợi lát nữa bọn họ kêu tính tiền, cô phải tính một ly trà một vạn đô la Mỹ. Không trả tiền thì lập tức gọi bảo vệ, nói với bọn họ nơi này là câu lạc bộ cao cấp, cái gì cũng cao cấp. Không trả nổi tiền thì đừng có tới chỗ này học đòi"

"Vâng, ông chủ, tôi hiểu rồi"

......

Diệp Hoan dặn dò xong rồi đi tới thang máy, Thẩm Duệ bỗng nhiên xuất hiện phía sau hắn.

"Diệp Hoan, lý trí cậu để đâu rồi? Chiến tranh kháng Nhật đã sớm là lịch sử, đất nước ta từ lâu đã chủ chương dĩ hòa vi quý. Đây là chính sách của cả quốc gia, anh kết bạn với người Hàn Quốc, Nhật Bản cũng đâu có phạm pháp" Thẩm Duệ bất đắc dĩ thở dài.

Diệp Hoan cười lạnh: "Kinh nguyệt của lão tử đến rồi, tâm tình không tốt, không muốn để ý đến bọn họ, có chỗ nào phạm pháp không?"

Thẩm Duệ thở dài: "Nhưng ít nhất cậu cũng nghe hết vì sao anh qua lại với bọn họ đã chứ? Tổ tiên Thẩm gia chúng ta đã bị người Nhật Bản giết hại, cũng đã giết rất nhiều người Nhật Bản. Nếu không phải có nguyên nhân thì anh sao lại qua lại với bọn họ chứ?"

"Được rồi, tại sao anh lại quen biết hai con hàng đó?" Diệp Hoan không muốn bởi vì việc này mà trở mặt với Thẩm Duệ, ít nhất cũng không phải thời điểm này.

"Quen biết ở Bắc Phi, công ty khai thác mỏ Hàn Quốc và tập đoàn Bắc Phi đều có một mỏ kim cương. Mỏ Uranium của chúng ta cách mỏ kim cương của bọn họ rất gần, thường xuyên qua lại nên quen biết nhau. Quá trình khai thác mỏ Uranium của chúng ta đã được họ trợ giúp nhiều, bọn họ thậm chí còn cho chúng ta mượn mấy kỹ sư thông thạo việc chế tạo công cụ"

"Cho nên anh liền đánh bạn với bọn họ?"

Thẩm Duệ thở dài: "Thời nay đã là thời đại kinh tế, quốc tịch đã trở thành thứ yếu rồi. Người ta nhiệt tình với mình như vậy, hai tay dâng thành ý như vậy, anh sao có thể cự tuyệt? Cái này không liên quan đến quốc tịch hay lịch sử, đây là lễ nghi căn bản của loài người..."

Diệp Hoan cười lạnh: "Anh họ, không phải em dội nước lạnh vào anh đâu, người xưa có câu 'Vô sự hiến ân cần, không gian tức đạo' Người ta vô duyên vô cớ đối xử ân cần với anh như vậy chẳng lẽ anh không cảm thấy bọn họ có mưu đồ gì với anh sao?"

Trên mặt Thẩm Duệ vẫn ôn hòa, nháy mắt mấy cái: "Cho nên, anh cũng cần anh em của anh ra trận, chúng ta cùng tiến lên thì còn sợ người khác ám toán sao?"

Diệp Hoan suy tư nửa ngày cuối cùng quyết định trở về nói chuyện với hai con hàng kia. Không biết Thẩm Duệ đang tính toán điều gì, nếu hắn rời đi như vậy thì sau này cũng không biết xử lý thế nào?

Hai người trở lại chòi nghỉ, Phác Xương Quý và Tam Tỉnh Kiện Thứ vẫn đang nhàn nhã ngồi thưởng trà, dường như không hề để ý đến chuyện Diệp Hoan đã vô lễ bỏ đi.

Diệp Hoan thầm cười lạnh.

Giả bộ giỏi lắm! Chút nữa thanh toán mỗi người trả một vạn đô la Mỹ mà các người vẫn còn nhàn nhã được như vậy thì lão tử mới phục các người.

Không thể không thừa nhận, lễ nghi xã giao của Bổng Tử và Quỷ Tử vô cùng tốt, bất luận là đối với ai cũng luôn dùng bộ dạng cung kính khiêm tốn. Hai người họ thấy Diệp Hoan trở về liền đồng thời đứng dậy, cúi đầu một góc 90 độ với hắn.

Nhưng mà trong mắt Diệp Hoan thì loại khiêm tốn này đầy vẻ dối trá, gượng gạo như phải nuốt sống một con ruồi vậy.

Diệp Hoan cũng đắp bộ mặt giả lả lên mặt, nhiệt tình cầm tay Tam Tỉnh Kiện Thứ giật giật như người sốt rét: "...Hân hạnh, hân hạnh, mẹ kiếp! cuối cùng cũng nhìn thấy người Nhật Bản mặc quần áo rồi..." *

* ý ảnh là bình thường ảnh toàn nhìn thấy người Nhật ...ko mặc quần áo ở trong phim đen =.=!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play