Có con gái thì sẽ có cha, có cha thì sẽ có con rể, cha vợ gặp mặt con rể là một việc rất hiển nhiên.
Đáng tiếc chàng rể này không hào hứng chút nào, hoặc nói hắn đang rất rối rắm. Không những con gái người này khăng khăng yêu hắn mà con gái nhà người kia cũng muốn sống chết cùng hắn. Đã thế, hai vị cha vợ tính tình đều ương ngạnh như nhau, lại còn hẹn hắn cùng một thời gian, cùng một địa điểm nữa chứ.
Hai cô gái xinh đẹp thướt tha như thế, sao lại có hai ông bố ngang ngược như vậy không biết?
Lúc này Diệp Hoan rất đau đầu. Hắn đã hiểu được vì sao mấy vị cán bộ lãnh đạo khi nghe tin bị Song Quy* đều hoảng loạn, thậm chí nghĩ quẩn mà nhảy lầu tự sát. Lúc này hắn cũng đang phải trải qua cảm giác như thế
*Song quy là một hệ thống ngoài luật pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc nhằm duy trì sợ hãi và kỷ luật trong hàng ngũ cán bộ Đảng.
Diệp Hoan quyết định gặp cha Liễu Mi trước là có nguyên do.
Cao Kiến Quốc tuy rằng thân phận lớn hơn nhưng dù sao hắn cũng gặp qua một lần rồi. Xét từ góc độ hoang đường nào đó thì ông ấy còn là đại ca kết nghĩa của Diệp Hoan. Anh em với nhau đều là người trong nhà, đến muộn một, hai tiếng chắc vị đại ca này sẽ không nhỏ mọn đến mức cắt tay áo dứt nghĩa đoạn tình với hắn đâu.
Còn cha của Liễu Mi thì phải cẩn thận đối đãi. Người ta lăn lộn hắc đạo cả đời, có thể tạo dựng được thanh danh lớn như vậy chắc chắn không chỉ đơn giản nhờ 'Lấy đức phục người'. Có lẽ bọn họ còn chẳng biết đến cái câu danh ngôn ấy, thứ bọn họ thờ phụng là chén rượu lớn, miếng thịt to và thanh đao sáng loáng. Bọn họ yêu ghét rõ ràng, phân rõ địch - ta. Nếu như Diệp Hoan dám cho lão đại xã hội đen này leo cây thì thứ chờ đợi hắn nhất định không phải là chén rượu lớn và miếng thịt to....
Mặt khác, binh mã của hai phe cũng là một nhân tố quan trọng ảnh hưởng tới quyết định của Diệp Hoan.
Cao Kiến Quốc là cục trưởng cục cảnh sát tỉnh, gan góc phi thường, ông lựa chọn một mình đến Bắc Kinh, rất có phong phạm một vị tướng quân một mình một ngựa xông pha vào phe địch để lấy thủ cấp tên tướng địch.
Cha Liễu Mi thì dẫn theo một đám đàn em, hừng hực khí thế, sát khí ngút trời. Dù là heo cũng biết nên lựa chọn như thế nào rồi.
Một câu thôi, Diệp Hoan chính là người bắt nạt kẻ yếu, khiếp sợ kẻ mạnh.
Giả như Cao cục trưởng lần này dẫn theo một đám cảnh sát vũ trang đầy đủ đến Bắc Kinh thì lựa chọn của Diệp Hoan sẽ hoàn toàn khác. Lúc này người bị giựt túi nhất định là Liễu lão đại rồi.
Hơn ba giờ chiều, Trương Tam đã xuất phát. Đến năm giờ, Trương Tam gọi điện nói hắn đã đến sân bay, hơn nữa còn mang theo ảnh chụp của Cao Kiến Quốc. Hôm nay Trương Tam thông minh đột xuất khiến người ta phải ngạc nhiên. Hắn còn đắc ý khoe với Diệp Hoan rằng hắn thậm chí còn mua cả giày chạy đua rồi, là hàng vỉa hè hạ giá, hàng hiệu cao cấp hãng 316°. Chỉ cần đợi Cao Kiến Quốc ra khỏi sân bay, hắn sẽ chạy đến giật túi rồi chạy thục mạng ngay.
Diệp Hoan cúp điện thoại, cảm thấy là lạ.
"316° là hàng hiệu sao? Tao không nhớ có nhãn hiệu nào như vậy, chỉ mới nghe đến 361° thôi"
Hầu Tử hoang mang, giơ tay lẩm nhẩm: "Còn 45° rơi đâu mất rồi?"
Diệp Hoan suy nghĩ thật lâu, nghiền ngẫm nói: "Mày có phát hiện ra dạo này Trương Tam không đần như trước nữa không?"
Hầu Tử gật lấy gật để: "Vô cùng thay đổi! Nhiều lần em muốn thừa cơ dìm hàng nó, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy cơ trí của nó, em lại chẳng mở miệng được"
Diệp Hoan ra kết luận: "Có vẻ như nó đã rời bỏ con đường đau buồn của những thằng đần để bước sang con đường của đội ngũ thanh niên văn hóa rồi. Còn 45° kia tao nghĩ nó để dành cho những lúc ngửa mặt nhìn trời. Lúc giật túi thì cơ trí, lúc ngửa mặt nhìn trời thì ưu thương..."
Hầu Tử bắt đầu kính nể.
Diệp Hoan bổ sung: "Nhớ kỹ, lúc nào nó ưu thương xong thì mày đánh nó một trận cho tao. Muốn lão tử gọi nó là cha thì phải trả giá thật đắt"
.....
Diệp Hoan gọi buổi gặp mặt tối nay với Liễu lão đại là Hồng Môn Yến. Cùng một tính chất giống như bữa tiệc hai ngàn năm trước của Hạng Vũ và Lưu Bang.
Sáu giờ tối, mặt trời đã ngả về tây, nhường chỗ cho bầu trời đêm. Diệp Hoan mặc một cái áo jacket đen, bi tráng lên đường.
Sau lưng Diệp Hoan loáng thoáng nghe thấy tiếng Hầu Tử vừa gõ nhịp vừa gân cổ hát hò. Lời bài hát bập bõm Diệp Hoan cũng không rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe thấy mấy câu đại ý "Tráng sĩ ra đi không quay trở về", bài này là "Tự do bay lượn" của Phụng Hoàng Truyền Kỳ, giai điệu ca từ tuyệt vời trộn lẫn với cách phối âm kì diệu của Hầu Tử, tinh tế tao nhã đến mức Diệp Hoan chỉ muốn cởi giày vỗ vào mặt nó mấy phát.
Diệp Hoan vốn định mang theo mấy tên vệ sĩ để tăng dũng khí nhưng nghĩ lại thấy không ổn. Đây không phải là khiêu khích trắng trợn hay sao? Nghe nói Liễu lão đại tính tình nóng nảy, chẳng may mình cư xử không phải, Liễu lão đại đập bàn trở mặt, cha vợ gặp mặt con rể liền biến thành hắc bang thanh toán nhau thì sau này biết ăn nói thế nào với Liễu Mi.
Suy đi tính lại, hắn thậm chí không dám lái xe riêng, tự mình vẫy taxi đến khách sạn Bắc Kinh.
Lúc đến cửa khách sạn là 6h45, Diệp Hoan đứng dưới cổng kiên nhẫn chờ mười lăm phút trôi qua. Sợ Cao Thắng Nam gọi điện quấy rối nên Diệp Hoan dứt khóa tắt luôn di động, thầm tính nhẩm thời gian. Lúc này chắc Trương Tam đã giật túi của Cao Kiến Quốc rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cục trưởng Cao giờ đang ngồi trong đồn công an nào đó gần sân bay vừa cáu tiết vừa ghi biên bản vụ việc. Mấy thủ tục này cũng phải mất đứt một, hai tiếng, chỉ cần hắn khống chế tốt thời gian thì có thể vừa hay kết thúc cuộc gặp với Liễu lão đại, hai bên vẫy tay thân ái từ biệt nhau.
7h đúng, đường cái phía Tây khách sạn Bắc Kinh xuất hiện một đội xe Mercedes màu đen.
Tim Diệp Hoan rung lên, mí mắt giật giật.
Đến rồi. Xem khí thế này, hắn biết mình đã có lựa chọn chính xác.
Đoàn xe dừng lại trước cổng khách sạn, một đám đàn ông vạm vỡ mặc âu phục đen bước xuống, cung kính mở cửa chiếc xe chính giữa trong đoàn. Liễu Mi bước xuống đầu tiên, theo sau là một người đàn ông trung niên, tóc bạc, khoảng năm mươi tuổi.
Mấy người mặc âu phục đen kia nhất nhất khom người cúi chào thật sâu với người trung niên, sau đó tự động tách ra hai bên theo đường cánh nhạn. Từ đầu đến cuối không nói lời nào, không có một động tác dư thừa nào. Không khí lạnh lẽo nghiêm trọng bao trùm trước cửa khách sạn, khiến người qua lại trên đường đều đưa mắt nhìn sang.
Mí mắt Diệp Hoan lại giật.
Đám người này còn kỷ luật hơn cả quân đội nữa, Liễu lão đại huấn luyện đám đàn em này thế nào không biết? Hồng Hổ bang có thể tồn tại ở Ninh Hải mấy chục năm, vị lão đại này thật có bản lĩnh.
Tối nay Liễu Mi mặc một bộ váy dạ hội màu đen dài chấm đất, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, hiển nhiên rất coi trọng cuộc gặp mặt tối nay. Ngày thường cô đã xinh đẹp tươi tắn, hôm nay càng khuynh đảo chúng sinh.
Liễu Mi cười tủm tỉm nhìn Diệp Hoan ngay cả thở mạnh cũng không dám. Cô kéo tay người đàn ông trung niên, chỉ về phía Diệp Hoan. Người trung niên hơi ngạc nhiên, bước nhanh tới, không nói không rằng đến bắt tay Diệp Hoan xít thật chặt, lắc lắc mấy cái.
"Cậu chính là Diệp Hoan à?"
"A! Chào lão đại .....không, chào bác trai ạ..." Diệp Hoan lắp bắp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
"Tôi là ba Liễu Mi, Liễu Tứ Hải" Giọng Liễu Tứ Hải âm vang hữu lực, âm điệu mạnh mẽ vừa nghe đã biết là hào kiệt một phương.
"Thật vinh hạnh! Thật vinh hạnh! Bác trai đi đường vất vả rồi"
Liễu Tứ Hải gật đầu, đánh giá hắn từ trên xuống dưới rồi đưa tay vỗ vỗ lên ngực Diệp Hoan mấy cái, lúc này mới cười nói: "Cũng có cơ bắp đấy, đáng là đàn ông, không tồi"
Diệp Hoan cười gượng.
"Tôi không biết cậu nhưng tôi tin tưởng ánh mắt của con gái tôi. Tôi đã nghe đến tên cậu từ lâu rồi, năm đó tôi thiếu nợ anh Vương một ân tình lớn, cháu của ông ấy hẳn cũng không tệ"
'Anh Vương' mà Liễu Tứ Hải nói chính là lão Vương chủ nhà trọ của Diệp Hoan, cũng là vệ sĩ ngầm của hắn suốt hai mươi năm qua.
"Đã xé bao chưa?" Ánh mắt Liễu Tứ Hải sáng rực nhìn chằm chằm Diệp Hoan
Diệp Hoan hít sâu một hơi, sợ tới mức giọng nói run cầm cập: "Lão đại...cháu thề, cháu tuyệt chưa động đến con gái bác..."
Liễu Tứ Hải cắt ngang, bất mãn nói: "Đám thanh niên trẻ tuổi này sao cứ không nghe hiểu tiếng người? Tôi là hỏi cậu đã xé bao chưa? Vẫn còn là xử nam sao?"
"A?" Diệp Hoan há hốc mồm, ngơ ngẩn lắc đầu: "Cháu đã phá thân rồi....nhưng mà không phải cùng con gái bác"
Liễu Tứ Hải gật đầu: "Đàn ông ít nhiều cũng nên từng trải, không có gì xấu hết, chuyện này tôi không truy cứu, trên giường cũng ổn chứ? Có thể làm con gái tôi hạnh phúc không?"
"A....." Mồ hôi như thác nước chảy ròng ròng trên trán Diệp Hoan, sớm biết người hắc đạo phóng khoáng như vậy nhưng hắn thật sự không nghĩ tới Liễu Tứ Hải lại phóng khoáng tới mức này.
Liễu Mi đứng ở một bên, khuôn mặt đã sớm đỏ như tôm luộc, vừa thẹn vừa tức, cô xiết chặt nắm đấm, thân hình khẽ run rẩy, giận dữ xấu hổ đến mức muốn tự sát.
"Coi....coi nhưng cũng được ạ" Diệp Hoan vụng trộm liếc nhìn Liễu Mi.
Liễu Tứ Hải hài lòng, mặt mũi tỉnh bơ: "Móc ra nhìn cái coi, kiểm nghiệm hàng đã rồi hãy nói"
Diệp Hoan cũng bắt đầu thích ứng với tác phong hào sảng này Liễu Tứ Hải, sảng khoái đáp ứng: "Được".
Vì vậy ở ngay cửa ra vào khách sạn lớn của Bắc Kinh, ngay trước mặt của người qua đường và của mười mấy tên tiểu đệ Hồng Hổ bang, Diệp Hoan không chút do dự kéo khóa quần xuống...
Cái da mặt này có cũng được mà không có cũng chả sao, dẫu sao Diệp Hoan cũng không quan tâm cho lắm.
Thời điểm hắn sắp móc ra nhị đệ cho Liễu lão đại kiểm hàng, bỗng nhiên hắn cảm thấy cái mông cực kì đau đớn, tiếp đó cảnh vật trước mắt như vụt trôi qua. “Bộp!” Hắn ngã bẹp luôn trên mặt đất.
Liễu Mi thản nhiên thu cái chân thon dài vào trong váy, phủi phủi tay, lạnh lùng nói: "Hai người không biết xấu hổ, nhưng con biết. Lên trên ăn cơm mau!"
Liễu Tứ Hải vì con gái yêu sốt ruột, bước nhanh tới, nói nhỏ: "Cha làm việc này là vì suy nghĩ cho hạnh phúc cả đời của con mà. Chẳng may cái họng súng này chỉ là sáp được bọc lại bằng kim loại, trông vẻ ngoài thì ngon mà lại không dùng được, sau này đời con sẽ trải qua bi thảm như thế nào đây?...!"
Diệp Hoan đi theo sau lưng Liễu Tứ Hải cũng nhỏ giọng giải thích: "Bác trai cứ yên tâm, bác cứ tin tưởng vào năng lực của cháu...!"
"Hai người im miệng cho con!" Liễu Mi tức giận đến mức thiếu chút nữa té từ trên bậc thang xuống đất.
Đại sảnh tổ chức yến hội trên tầng cao nhất của khách sạn lớn Bắc Kinh đã được Liễu Mi bao trọn.
Liễu Mi vừa lên lầu lập tức mời Liễu Tứ Hải ngồi ghế chủ vị, Diệp Hoan và cô ngồi ở vị trí khách, hai bên trái phải của Liễu lão đại.
Hôm nay, trong sảnh hội nghị chỉ đặt một cái bàn tròn ở chính giữa. Sau khi Liễu lão đại cùng Diệp Hoan, Liễu Mi ngồi xuống, các đàn em Hồng Hổ bang khác đứng hộ sĩ ở xa xa, vẻ mặt lạnh lùng.
Diệp Hoan chỉ bọn họ, cẩn thận nói: "Bọn họ... Không ăn cơm à?"
Liễu lão đại lắc đầu: "Hôm nay chỉ có ba người chúng ta ngồi ăn cơm, bọn nó chẳng qua là người tôi mang tới để hù dọa cậu thôi!"
Diệp Hoan: "... ..."
Liễu lão đại phóng khoáng vung tay lên: "Ăn cơm uống rượu đã, thịt phải ăn miếng to, rượu phải uống bát lớn mới tốt. Được rồi, ăn cơm thôi!"
Liễu Tứ Hải liền mặc kệ Diệp Hoan và Liễu Mi, vùi đầu ăn lấy ăn để, tướng ăn như gió cuốn mây tan, cầm đũa như hổ đói vồ mồi, thật không có một chút ưu nhã nào.
Diệp Hoan lập tức có một loại ảo giác đang ở trên bến nước Lương Sơn(*)...
(*) Ý câu này nói là Liễu Tứ Hải ăn uống thô lỗ như bọn phỉ tặc Lương Sơn Bạc.
Cụm từ “Bến nước Lương Sơn” bắt nguồn từ tên “Lương Sơn Bạc” trong tác phẩm “Thủy Hử”. Lương Sơn Bạc là một vùng đầm, hồ mà theo sự mô tả trong tác phẩm thì nó rộng tới 800 dặm.
Diệp Hoan dùng đũa gắp thức ăn cho Liễu Mi. Liễu Mi mỉm cười, vẻ mặt vui mừng.
Thực sự cô rất vui, Diệp Hoan không thất hẹn, không để cho cô leo cây. Cùng một thời gian, cùng môt địa điểm, hắn lại lựa chọn bên này, bỏ qua bên Cao Thắng Nam. Mặc kệ sau này quan hệ giữa hắn và Cao Thắng Nam như thế nào, ít nhất đêm nay giữa hai người đã phân ra cao thấp rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Liễu Mi nhìn về Diệp Hoan càng thêm chân thành tha thiết, sóng mắt long lanh nhu tình thiếu chút là ngập nước.
Đương nhiên, nếu như cô biết rõ trong lòng Diệp Hoan hiện giờ đang bàn tính cái gì, chỉ sợ sẽ tức giận đến mức dùng dao chọc chết hắn!
Sau khi ăn được khoảng hơn mười phút, Liễu Tứ Hải nấc một cái, thỏa mãn buông đũa xuống.
"Tiểu Diệp mới phát tài à?"
Hở, cái này chính là tiếng lóng mà giới hắc đạo vẫn dùng để "thăm hỏi"(*) đây mà.
(*) Dịch giả Đông Hy: Nguyên văn 盘海底 - "Bàn hải để" - chỉ cách hỏi vòng vo, dùng ngữ khí hăm dọa để dò xét đối phương. Ví dụ một người lọt vào tay bọn giang hồ, bọn nó liền hỏi: “Dạo này chú em làm ăn khá nhể?”. Na ná như kiểu "hỏi thăm sức khoẻ" ấy.
Diệp Hoan không dám chậm trễ, vội đáp "Không ạ, cháu mở ra một cái hội sở nhỏ, Liễu Mi giúp cháu quản lý nó. Vài ngày trước, cháu còn đang ở trong quân đội..."
"Ah! Thì ra là phát tài trong quân đội... Lăn lộn rất tốt sao?"
"Cũng tạm được ạ! Sau mấy lần ra chiến trường, lăn lộn một thời gian thì cháu được thăng lên cấp úy..." Diệp Hoan cười nói.
Ánh mắt Liễu Tứ Hải lóe sáng: "Cậu thế mà đã ra chiến trường rồi hả? Thân thủ thế nào?"
Diệp Hoan nghĩ nghĩ, cẩn thận đắn đo từng lời, nói: "... Bàn về chuyện chạy thoát chết thì có lẽ không ai bằng, chỉ là khả năng chạy của cháu vẫn không nhanh như đạn được."
Liễu Tứ Hải cười ha ha, chỉ vào hắn mà nói: "Tiểu Diệp đúng là khiêm tốn, giang hồ có câu: ‘Không phải rồng mạnh thì không qua sông’, lại có câu khác là ‘Không có ba đảm lượng thì không dám lên Lương Sơn’(*). Cậu đã ra chiến trường, chắc hẳn thân thủ nhất định cũng không kém. Tôi từng luyện qua mấy ngày Đại Hồng quyền(**), hay là chúng ta giao thủ với nhau một chút nhỉ?"
(*) Nghiã HV: “bất thị mãnh long bất quá giang”, “một hữu tam lưỡng tam, khởi cảm thượng Lương Sơn”. Hai câu này có nghĩa tương tự nhau, ý muốn nói là phải có bản lĩnh và rất can đảm mới dám làm như vậy.
(**) Hiện nay, đây là một bài quyền được truyền bá rộng rãi ở Trung Quốc, nó có nguồn gốc từ chùa thiếu lâm Tung Sơn.
Diệp Hoan kinh hãi: "Bác... Bác trai à, chẳng lẽ ngài nhìn cháu không vừa mắt, nên tìm cách đánh cháu một trận sao?"
Liễu Tứ Hải cười nói: "Đừng có nghĩ nhiều? Nếu tôi không vừa mắt cậu thì..., cậu căn bản không ngồi trên cái bàn này đâu, mà là khi còn ở dưới mặt tiền tôi đã cho thủ hạ đánh cậu thành đầu heo rồi ném ra đường lộ ấy chứ! Tôi thật sự chỉ luyện tay một chút, không có ý gì khác. Tôi dựa vào nắm đấm mà có thể đánh ra địa bàn như hôm nay, thích nhất dùng quyền đấu, kết giao các lộ anh hùng. Tiểu Diệp, cậu đừng có hiểu lầm."
Nghe đến đó thì mồ hôi lạnh của Diệp Hoan chảy ra càng nhiều hơn. Chỉ đơn thuần nói chuyện cũng không được à, làm gì mà vừa gặp mặt đã muốn luận võ? Người lăn lộn trong hắc đạo đều cùng một tính tình như vậy sao?
Diệp Hoan quay sang dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Liễu Mi, Liễu Mi nhăn nhăn đôi mày thanh tú, nói: "Cha, người mới gặp Diệp Hoan lần đầu tiên liền đòi chém chém giết giết, như vậy còn ra thể thống gì nữa. Hay là thôi đi, lần sau gặp lại thì luận bàn là được!"
Diệp Hoan vội vàng gật đầu: "Đúng, đúng! Lần sau cháu nhất định sẽ luyện tay với bác trai mà!"
Liễu Tứ Hải bất mãn nhướn mày, nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, cơm ăn no rồi, hoạt động chân tay một chút cũng có sao?"
Diệp Hoan coi như đã hiểu rõ ý tứ trong câu nói vừa rồi của Liễu lão đại, chính là, ăn no rỗi việc.
Liễu Mi biết rõ tính tình của cha mình, vì vậy cô đành bất đắc dĩ thở dài: "Hai người muốn làm gì thì làm, con không quản nữa!"
Diệp Hoan lại tiếp tục chảy mồ hôi, lo lắng nói: "Bác trai, cháu mới chỉ học qua mấy chiêu cầm nã thủ vụn vặt trong quân đội, thật sự không phải đối thủ của bác, hay là thôi đi!"
"Dài dòng chậm chạp không giống đàn ông. Bọn mày tới đây, dọn bàn!" Liễu Tứ Hải căn bản không hỏi qua ý kiến của Diệp Hoan mà dứt khoát quyết định luôn.
Cũng không cần dọn dẹp gì nhiều, sảnh hội nghị vốn đã rất trống trải. Đàn em Hồng Hổ bang chỉ lui lại vài bước, đã để lại cho hai người một không gian bán kính khoảng hai mươi thước.
Diệp Hoan cả người run rẩy..., Đại ca xã hội đen, đàn em nhiều như mây, mình tại sao phải đánh với ông ta chứ? Dù thua hay thắng cũng đều không phải chuyện tốt lành gì, hôm nay... liệu có ra khỏi cánh cửa của khách sạn lớn Bắc Kinh được không đây?
Liễu Mi hờ hững tiến lên, nói thầm vào tai hắn: "Tính tình của cha em hơi nóng nảy, anh đừng để ý. Anh tiếp mấy chiêu với ông ấy là được. Cha em lớn tuổi rồi, ra tay sẽ không nặng, còn anh thì cũng chạm nhẹ thôi, chớ tổn thương ông ấy, tùy tiện đỡ mấy chiêu rồi nhận thua. Vậy là được, biết không?"
Diệp Hoan trả lời đau khổ: "Anh có thể lập tức đầu hàng ngay bây giờ được không? Không chiến mà khuất phục người, cha của em có lẽ càng thêm cao hứng đấy?"
"Anh nằm mơ đi, xem cha em là kẻ đần à? Chịu khó mà so chiêu đi!"
Vì vậy mà Diệp Hoan đành phải nơm nớp lo sợ đi đến giữa vùng trống.
Liễu Tứ Hải đã cởi áo ngoài, nửa người trên chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, trên cánh tay xăm một hình mãnh hổ xuống núi, mặt mũi dữ tợn trông rất sống động. Khi từng thớ cơ bắp trên cánh tay rung lên, mãnh hổ cũng rục rịch chuyển động, giống như muốn nhảy bổ ra ngoài.
Chỉ cần cái hình xăm này thôi đã hoàn toàn đè ép Diệp Hoan rồi, sĩ khí rớt xuống ngàn trượng, thiếu chút nữa hắn đã cúi đầu quỳ bái xin tha.
Đám đàn em Hồng Hổ bang đứng một bên tức thì đổi sang bộ dáng lãnh khốc, còn chưa bắt đầu đánh mà họ đã lớn tiếng hò hét cổ vũ Liễu Tứ Hải rồi.
Lúc này Diệp Hoan cười như mếu.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, bản thân mình chẳng được cái nào. Mà thôi, cứ để cho ông già này đánh mình một trận, đánh xong thì tranh thủ rút lui. Phía bên Cao cục trưởng có lẽ sắp làm xong thủ tục ghi chép rồi, chính mình còn phải qua đó tiếp đón nữa.
Quyết định xong, Diệp Hoan cũng cắn răng một cái cởi áo ngoài ra, triển khai tư thế sẵn sàng.
Liễu Tứ Hải nghiêm túc nói: "Quyền cước không có mắt, nên bị thương là điều khó tránh khỏi. Lôi đài vô tình, cậu cũng không cần nương tay, nếu không tôi thực sự sẽ trở mặt đấy, nghe rõ chưa?"
"Đã rõ ạ!"
Vì vậy, Liễu Tứ Hải ôm quyền thi lễ với Diệp Hoan, Diệp Hoan cũng học theo mà ôm quyền.
Quyền trái đặt ngay vị trí trái tim, nắm tay phải vươn về trước, Liễu Tứ Hải tiện tay bày ra một tư thế Hồng quyền, nói: "Cậu là hậu bối, xuất thủ trước đi."
Diệp Hoan cắn răng, mẹ kiếp, cứ tiến lên không quan tâm đánh loạn một trận, sau đó lộ ra sơ hở để cho lão già này đánh bại mình, lại để cho ông ta nện mình mấy quyền rồi mình liền xin tha. Mới có thể vượt qua kiểm tra.
Chủ ý đã quyết, Diệp Hoan cũng không khách khí, hóa quyền thành chưởng, giơ lên tấn công tới.
Đến khi vọt tới trước Liễu Tứ Hải chừng một mét, Diệp Hoan tung người nhảy lên, chưởng ra như gió, từ trên cao nhìn xuống hung hăng chụp về phía trán của Liễu Tứ Hải. Chiêu này gọi là "Thái Sơn áp đỉnh", thoạt nhìn lăng lệ ác liệt, kì thực chiêu thức cũng không phức tạp, chỉ dùng tay giơ lên là đỡ được.
Liễu Tứ Hải thấy Diệp Hoan xông đến mạnh mẽ sắc bén, không khỏi lạnh lùng cười cười, dưới chân bất đinh bất bát (không khép không hở) hơi lui một bước, quả nhiên vung cánh tay lên đỡ.
Diệp Hoan nghĩ thầm cũng không thể cầu xin tha thứ ngay, dù sao cũng phải chống đỡ được mấy chiêu. Vì vậy hắn trùng người xuống, hóa chưởng thành trảo, dùng một chiêu "Hầu Tử Trộm Đào" mà chộp tới đũng quần của Liễu Tứ Hải. Do tính cách quyết định nên hắn không có khả năng sử ra chiêu thức quang minh chính đại gì.
Liễu Tứ Hải cũng không hoang mang chút nào, ông ta dùng hai tay đưa xuống đỡ, lại khóa chặt chiêu thức của Diệp Hoan.
Đang lúc ông chuẩn bị đánh trả, bỗng nhiên Diệp Hoan thình lình nhảy lên, lại ra một chiêu "Thái Sơn áp đỉnh" nữa, mạnh mẽ bổ xuống đầu Liễu Tứ Hải.
Chuyện bất ngờ đột nhiên phát sinh. Có lẽ là do Liễu Tứ Hải đã lớn tuổi, cho nên phản ứng của ông không nhanh nhạy như người trẻ tuổi, cũng có thể là do ông ta không ngờ tới việc Diệp Hoan dùng lại chiêu cũ, cho nên lúc bàn tay Diệp Hoan bổ tới đỉnh đầu, hai tay của ông đang ở dưới hạ thân lại không kịp giơ lên đỡ...
Vậy là...
“Bộp” một tiếng giòn tan. Một chưởng của Diệp Hoan không sai lệch bổ trúng đầu Liễu Tứ Hải. Lúc này Liễu Tứ Hải cũng không kêu lên một tiếng nào, giống như con ruồi bị đập trúng, cả người ngả ngửa ra sau đập lên mặt đất, sau đó... Ông ta hôn mê bất tỉnh.
Cả sảnh hội nghị yên tĩnh như chết...
"Cha --!" Liễu Mi thất thanh kêu lên.
Diệp Hoan vẫn đứng nguyên tại chỗ, toàn thân hắn không ngừng run lẩy bẩy... Không chỉ run rẩy, sắc mặt của hắn cũng trắng bệch như người chết.