Loảng xoảng!
Đông Giao Liễu gia biệt thự thư phòng.
Liễu Mi vội vã vừa đi vào phòng, thì thấy phụ thân Liễu Tứ Hải hung hăng ném chiếc chén sứ xanh biếc nát bấy trước mặt nàng, sau đó nét mặt đầy vẻ giận dữ trừng mắt nhìn nàng.
Liễu Mi sợ ngây người, nghi hoặc nhìn phụ thân một cách khó hiểu, không biết hắn vì chuyện gì mà nổi giận như thế.
"Cha, người bị sao vậy?"
Liễu Tứ Hải giơ tay, run run chỉ vào mặt nàng, nói : "Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta? Ngươi nói đi, ngươi đang làm gì? A? Ngươi muốn làm gì?"
Liễu Mi có chút hoảng, từ nhỏ đến lớn, nàng luôn là miếng ngọc được phụ thân nâng niu trong lòng bàn tay, không nỡ đánh, không nỡ mắng, ngay cả lời nói nặng cũng chưa từng nói qua, hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?
"Cha, rốt cuộc con đã làm sai chuyện gì rồi?"
Liễu Tứ Hải thấy bộ dạng nghi hoặc của con gái, không khỏi thở dài, trầm giọng nói: "Ta Liễu Tứ Hải cả đời lăn lộn giang hồ, dựa vào thể diện để hành tẩu thiên hạ, thể diện này quý giá hơn so với bất kì cái gì, cả đời ta làm qua chuyện đúng, làm qua chuyện sai, nhưng Liễu Tứ Hải ta đời này chưa làm qua việc gì bất nghĩa, càng chưa làm qua việc lấy oán trả ơn, Mi nhi, hôm nay con đã mất thể diện mà ta đã tích lũy bấy nhiêu nay rồi….."
Liễu Mi một đôi mi thanh tú nhíu lại, trầm giọng nói: "Cha, người có thể đem sự tình nói rõ ràng không? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Có phải gần đây con đã phái thủ hạ gây phiền phức cho một người tên là Diệp Hoan?"
"Đúng, chủ quản bảo an Vương Sạn giết người, sau khi nghe ngóng, là tên côn đồn Diệp Hoan tại cục cảnh sát chỉ điểm, nếu không trị hắn, e rằng các thủ hạ huynh đệ trong lòng không phục."
Liễu Tứ Hải mày rậm nhếch lên, giận dữ nói: "Coi con xử lý mọi chuyện kìa! Quốc có quốc pháp, giết người thì đền mạng, đấy là có làm có chịu, con cho rằng bây giờ còn là cái thời xã hội đen hung hăng càn quấy đảm nhiệm sao? Chính phủ lúc nào cũng chú ý tới các công ty giang hồ vừa tẩy trắng lên bờ như chúng ta, mỗi lần làm chuyện phạm pháp, chính phủ đều ghi nợ cho chúng ta đấy, con công nhiên trả đũa như vậy, đấy là đang gây phiền phức cho chính chúng ta, làm người làm việc, nên biết tiến thối đúng mực, hung hăng ngang ngược quá mức, là tự rướt họa vào thân, những đạo lý này chẳng lẽ con không hiểu sao?"
"Cha, con cũng chỉ tính là đánh tên lưu manh kia một trận, dạy dỗ hắn một chút, chứ đâu có nói là muốn giết hắn." Liễu Mi có chút uất ức, nàng không hiểu, vì lẽ gì mà phụ thân lại vì một tên lưu manh nhỏ nhoi ấy nóng giận với nàng.
"Mi nhi, còn nhớ những gì ta đã nói với con không? Giang hồ hiểm ác, thế nào cũng không phải là nơi ở lâu, ta rời khỏi giang hồ, đem cầm quyền Hồng Hổ giao lại con, là hi vọng con có thể sử dụng năng lực và sức hút, dẫn các huynh đệ thoát khỏi vũng bùn dơ bẩn không sạch sẽ kia, để cho bọn hắn có một kết cục tốt, có một tiền đồ quang minh bình thản………"
"Cha, con thực sự đã làm vậy, Hồng Hổ đã từng bước từng bước thực hành cải cách, chỉ là hiện tại muốn tẩy trắng hoàn toàn, khả năng rất là thấp, cha biết đấy, anh trai hắn..." Liễu Mi cắn cắn môi dưới, nói: "... Nếu như con tha cho tên lưu manh kia, con lo rằng đại ca sẽ thừa cơ xúi các huynh đệ gây sự, đó chính là nguyên nhân, con phải đem tên lưu manh kia ra dạy dỗ một trận, chắn miệng của hắn."
Nhắc tới anh trai của Liễu Mi, Liễu Tứ Hải cũng nhíu mày lại, trầm lặng hồi lâu, thở dài nói: "Anh trai con... Ai, ta hiểu nỗi khổ của riêng con, nhưng người tên Diệp Hoan kia, con không thể đụng đến hắn, chú của hắn đối với ta có ân cứu mạng, người ta hôm nay đến nhà tìm ta, lời nói tuy khách khí, nhưng lại như tát ta vô số bạt tay, Liễu Tứ Hải ta đời này chỉ thiếu qua một ân tình như thế, xém chút nữa là gây ra chuyện lấy oán trả ơn, Mi nhi, con cũng không thể để cho phụ thân mang tiếng là người vong ơn phụ nghĩa, cái này còn đau khổ hơn chết a."
Liễu Mi im lặng thật lâu, gật gật đầu nói khẽ: "Cha, con biết rồi, chuyện này coi như huề, không nhắc tới nữa."
Liễu Tứ Hải lắc đầu, nói: "Không thể cho qua như vậy được, con phải đích thân đến nhà xin lỗi, người ta đã rõ ràng như vậy, chúng ta cũng không thể giả bộ hồ đồ cho qua, nghe nói Diệp Hoan kia đến nay không nghề nghiệp, con xem thế nào rồi sắp xếp, cho hắn một công việc ở công ty làm ăn chân chính nào đó của chúng ta, phần ân tình mà Liễu Tứ Hải ta thiếu, phải nhờ con trả rồi."
"Cái gì? Còn muốn con đi gặp hắn xin lỗi?" Liễu Mi uất ức đến nỗi vành mắt đỏ lên.
Diệp Hoan ngậm điếu thuốc miệng, nhìn Hầu Tử chiếm máy tính trong phòng của hắn điên cuồng đánh quái thăng cấp, những chiêu hoa mắt hoa lệ từ nhân vật khống chế quái vật của hắn phóng ra, không khỏi nhếch miệng.
Nam Kiều Mộc đã sớm cho Hầu Tử trạch nam một định nghĩa, điển hình tâm lý trống trãi, dựa vào cách sống ảo để trốn tránh hiện thực tàn khốc, bọn hắn đắm chìm trong thế giới hư cấu của chính mình, tưởng tượng chính mình thành cường giả vương giả của thế giới này, đem những bất mãn và thù hận dùng một phương pháp cực đoan phát ra hết trong thế giới ảo.
Bản thân Diệp Hoan không đam mê Internet, hắn cũng không phản đối niềm đam mê của Hầu Tử, mỗi người có cách sống riêng của mỗi người, cuộc đời ngắn ngủi, chúng ta không cần nhất thiết phải đi theo con đường mà đa số người khác đã đi, cái thế giới này ai cũng không quản được ai, chỉ cần sống thoải mái, sống có tôn nghiêm, muốn sống thế nào là chuyện của mình.
Nhưng Hầu Tử lại để cho Diệp Hoan cảm thấy có chút đau lòng, trong hiện thực không có bản lãnh cũng không nói đi, chơi trò chơi cũng bị người khác đánh đến thương tích đầy mình, loại người này sống trên đời này chính mình cũng không thấy thoải mái, trong trò chơi cũng làm cho người đứng xem ngột ngạt, thật sự khiến cho người ta khinh bỉ.
Một luồng sáng hoa lệ hiện lên, Hầu Tử khống chế nhân vật trong trò chơi hét thảm một tiếng, bị người khác đánh chết rồi.
"Mẹ kiếp!" Hầu Tử ném mạnh con chuột, sắc mặt hung hăng đến đỏ bừng.
Diệp Hoan thở dài: "Hầu Tử, trong đời thực mày đã rất thất bại, không ngờ trong trò chơi mày vẫn thất bại như vậy, điển hình cho sự thất bại, mày thật sự là quá thành công rồi, ... May là tố chất tâm lý của mày tốt, nếu tao là mày, đã sớm tuyệt vọng đối với thế giới này, khi đó tao sẽ thay bộ áo sạch sẽ đẹp đẽ, ăn một bữa cơm chùa tại nhà hàng xoay tròn ở tầng cao nhất của thành phố xa hoa, cuối cùng vào lúc nhân viên phục vụ cầm hóa đơn đến đòi tiền, tao tự đánh vỡ kính nhà hàng, từ tầng cao nhất nhảy xuống để thanh toán….."
Hầu Tử nghiêm nghị kính nể: "Anh Hoan, mày quả nhiên không hổ danh là lão đại của của tao, chết cũng chết bi tráng như vậy, vô sỉ." Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, cửa phòng bị gõ vang.
Diệp Hoan hớn hở ra mở cửa, sau đó nhìn thấy Liễu Mi vành mắt màu đỏ không nói một lời.
Đây là lần đầu tiên Diệp Hoan nhìn thấy Liễu Mi, không thể nói là có cảm giác gì, chỉ cảm thấy đó là một phụ nữ rất mâu thuẫn, mắt kính đen che đôi mắt xếch mê hoặc phong tình, sống mũi nhỏ mà tinh xảo, một đôi mi thanh tú đường hoàng hướng lên phía trên, bờ môi hơi mỏng mím thật chặt, cho người ta một cảm giác mâu thuẫn vừa mạnh mẽ vừa nhu nhược.
Đầu cầu thang chật hẹp âm u phía sau Liễu Mi, đứng đầy các đại hán mạnh mẽ nhanh nhẹn dũng mãnh, nguyên một đám người trừng mắt nhìn hắn, hiển nhiên đám người này không phải người lương thiện gì.
Diệp Hoan ngây người, Liễu Mi cũng không nói lời nào, chỉ cúi thấp đầu, nhường như đang chịu một uất ức rất là lớn.
Cẩn thận nhìn một vòng những người không lương thiện kia, Diệp Hoan ngay cả cười cũng rất là chậm rãi, sợ rằng động tác lớn một chút cũng sẽ có muôn vàng khẩu súng màu đen chỉ vào hắn.
"Vị tiểu thư này…. Tìm người a?"
Liễu Mi ngẩng đầu, con mắt vẫn còn hơi đỏ nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói : "Diệp Hoan có phải ở đây không?"
Diệp Hoan chớp chớp mắt, nói : "Diệp Hoan không có ở đây, cô đợi một lát, tôi đi gọi hắn giúp cô….."
Vừa mới xoay người, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Liễu Mi truyền đến : "Đừng giả vờ nữa, anh chính là Diệp Hoan, tôi thấy qua anh trong tivi, Diệp đại anh hùng. Làm quen nào, tôi tên là Liễu Mi."
Diệp Hoan quay đầu lại, xấu hổ cười: "Ah, thật ra ta chính là Diệp Hoan, từ bữa anh dũng chiến đấu với bọn cướp, đầu của tôi bị thương, thường xuyên quên cả mình là ai…….."
Liễu Mi căn bản không nghe những lời nói bậy của Diệp Hoan, chỉ trừng con mắt đỏ ngầu, tức giận nhìn hắn, giống như Diệp Hoan là kẻ thù giết cha nàng vậy, ánh mắt kia hận không thể giết chết hắn."
Diệp Hoan dần dần cảm thấy da đầu run lên từng đợt…..
Bị mỹ nữ nhìn chằm chằm không sao cả, mấu chốt là đám người không phải người lương thiên đằng sau mỹ nữ kia, khiến cho Diệp Hoan cảm thấy rất là áp lực.
Một mỹ nữ thiên kiều bá mị, mang theo một đám người không phải là người lương thiện nhanh nhẹn dũng mãnh, hùng hổ ngăn trước cửa nhà, cảnh tượng này tuyệt đối có thể khiến cho tim Diệp Hoan duy trì độ đập 120 trong một phút.
Lần trước ba tên kia tới ý đồ bất thiện, lúc này đám người này tới cũng là ý đồ bất thiện, nhưng có thể khẳng định, Diệp Hoan lúc này tuyệt đối không có khả năng lột sạch bọn chúng, nếu như bọn chúng vì báo thù cho ba tên hồi trước, Diệp Hoan và Hầu Tử có lẽ sẽ bị bọn hắn lột hết, sau đó bị bọn hắn một cước đạp ra đường thật là mất mặt xấu hổ...
Lập tức tâm gan Diệp Hoan đột nhiên co rụt lại, lòng dần dần chìm đến đáy cốc...
Màn trước mắt, giống như đã xem qua ở phim tình cảm đáng ghê tởm nào đó rồi, tiểu thân nhà giàu hụt hẫng mượn rượu giải sầu, bị một tên con trai chuốc say, hai người đã làm ra những chuyện không biết xấu hổ, một hai tháng sau, tiểu thư nhà giàu phát hiện mình chán nản, muốn ói, muốn ăn chút đồ chua, trong bụng đã có nghiệt chủng, vì vậy nhà mẹ đẻ tụ tập đại đội nhân mã đằng đằng sát khí đến tìm cha thằng nhóc tính sổ...
Diệp Hoan toàn thân linh động, những chuyện đáng ghê tởm như vậy chắc không phát sinh trên người của mình chứ?
Cố gắng làm ra vẻ mặt tươi cười, giọng Diệp Hoan run rẩy nói: "Vị Liễu tiểu thư này xin chờ một chút, tôi trang điểm thay đồ một cái trở ra tiếp khách sau….."
Nói xong không đợi Liễu Mi phản ứng, Diệp Hoan đóng cửa lại ầm một tiếng, nhanh chóng phóng tới phòng vi tính.
Một bên xốc Hầu Tử lên, Diệp Hoan mở tập tin ở ổ F vi tính ra, bên trong tập tin có một file WORD, văn bản đó có tên là "Lang quân tuấn tú tìm phương phổ" .
Ấn vào tìm phương phổ, Diệp Hoan trong miệng thì thào lẩm bẩm tên Liễu Mi, từ đầu tới đuôi tìm tỉ mỉ như đang tìm bọ chó tìm qua một lượt, lo lắng, lại tìm thêm một lần nữa.
Cuối cùng, Diệp Hoan thở một hơi dài thật dài, lau mồ hôi lạnh chảy đầm đìa như mưa trên trán, hư thoát bất lực ngồi trên ghế.
Hầu Tử nhường như rất quen thuộc động tác này của Diệp Hoan, khinh thường bỉu môi nói: "Thật vô dụng, còn không bằng con trai Nhật Bản, xem cái tiểu thuyết màu vàng thì giao hàng rồi..."
Diệp Hoan chẳng muốn giải thích với hắn, nhanh chóng đứng lên lao ra ngoài, mở cửa, trực tiếp nói với Liễu Mi: "Vị Liễu tiểu thư này, vừa nãy tôi đã tỉ mỉ kiểm tra qua một lần rồi, nói thật, tôi rất muốn có gì đó với cô, nhưng... Sự thật là, quan hệ giữa hai chúng ta rất là trong sạch."
Liễu Mi lạnh lùng nói: "Anh có ý gì hả?"
Diệp Hoan cúi đầu nhìn bụng dưới bằng phẳng của Liễu Mi, chần chờ nói: "Chúng ta... Không có làm qua chuyện gì chứ?"
Nói xong Diệp Hoan lại làm ra một động tác ngoài ý muốn, hắn giơ tay ra, bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy bụng dưới bằng phẳng của Liễu Mi, sau đó vuốt vuốt vài cái: "Mấy tháng rồi hả? Không phải tôi làm chứ? Làm cha tôi không phản đối, làm cha con của người khác tôi có chút không vui, cô cố nhớ lại xem…."
Ngoài cửa một đám đại hán mở to hai mắt nhìn, đồng thời hít sâu một hơi: "Híz-khà-zzz —"
"Tên khốn này!" Đôi mắt xếch của Liễu Mi mắt xếch lập tức phát ra hai tia sáng lạnh, ra tay nhanh như chớp nắm lấy vạt áo của Diệp Hoan, nhấc lên phía trên, khuôn mặt đẹp đẽ áp sát vào mặt kinh ngạc của Diệp Hoan, hung ác nói: "Diệp Hoan, ngươi cho lão nương nghe kỹ đây, lão nương hôm nay tìm ngươi có hai chuyện, thứ nhất, xin lỗi! Xin lỗi hoàn tất. Thứ hai tuần tới tám giờ sáng, tới trụ sở chính công ty giải trí Hồng Hổ báo danh, không đi lão nương chém chết nhà ngươi!"
Nói xong Liễu Mi quay người, cũng không quay đầu lại đi xuống cầu thang. Một đám đại hán lần lượt theo nàng rời khỏi, trước khi đi ném cho Diệp Hoan ánh mắt căm thù nhưng kính nể.
Diệp Hoan há to mồm đứng trước cửa ra vào, ánh mắt ngu ngu, như con cá chết…..
Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
Xin lỗi là chuyện gì vậy? Đi báo danh ở công ty Hồng Hổ lại là chuyện gì nữa đây? Vị mỹ nữ kia không đầu không đuôi nói mấy câu rồi đi, cuối cùng nàng là người như thế nào?
Nhiều câu hỏi liên tiếp bay qua bay lại trong đầu Diệp Hoan...
Gần đây phát sinh biến cố liên tiếp, cuộc sống lưu manh của Diệp Hoan bị quấy rầy đến loạn xà ngầu, hôm nay lại thêm một chuỗi sự việc kì lạ, đầu óc Diệp Hoan có chút mơ hồ, cuộc sống rốt cuộc làm sao thế? Chẳng lẽ gần đây số mình có vấn đề, lão tử nhất định phải đụng yêu quái?
Trở lại phòng, Hầu Tử đang xem file "Lang quân tuấn tú tìm phương phổ" trong tập tin mà Diệp Hoan cất giấu, càng xem càng gay cấn, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười hèn mọn bỉ ổi.
Gặp Diệp Hoan trở về phòng, Hầu Tử quay đầu cười nói: "Cái tiểu thuyết màu vàng này mày viết đó hả? Văn chương không tệ lắm, nhất là nhân vật chính có chút phá hoại, mẹ kiếp giống y chang súc sinh, không hề có chút đạo đức nào cả…….."
Diệp Hoan giận tím mặt: "Cút! Mẹ kiếp kia chính là nhật ký của lão tử!"