Dịch giả: Trọng Kim

Quyển 2: Trở Về

Sự kiện diễn tập quân sự này kỳ thực giống như là một cuộc chơi do các vị lãnh đạo cao tầng quốc gia lập ra cho quân nhân vậy. Cuộc chơi này vận dụng tất cả lực lượng và trang bị khoa học kỹ thuật quốc phòng, mô phỏng sự tàn khốc của chiến tranh chân thật, sau đó thì để cho những quân nhân sẽ từ cuộc chơi này mà học cách đối mặt với tình huống thật sự khi chiến đấu.

Đây là lý giải của Diệp Hoan đối với diễn tập quân sự, sau khi đã trải qua mưa bom bão đạn nên hắn rất xem nhẹ lần diễn tập quân sự này.

Ngày hôm sau, tổng cộng sáu sư đoàn dã chiến của hai đại quân khu, toàn bộ hơn năm vạn người theo mệnh lệnh bộ chỉ huy đúng giờ di chuyển đến khu vực chỉ định rồi chờ lệnh. Theo một tiếng hiệu lệnh từ tư lệnh tổng chỉ huy Thẩm Đốc Trí, cuộc tập trận chung có tên gọi "Cương Mâu" do lục quân và không quân phối hợp chính thức bắt đầu, dưới sự chỉ đạo của bộ tư lệnh các mệnh lệnh nhanh chóng được truyền đi, hơn năm vạn quân nhân đứng trên mảnh bình nguyên rộng lớn cằn cỗi ở Tây Bắc này bắt đầu chính thức diễn tập.

Đại đội đặc chủng Lam kiếm nhận được mệnh lệnh làm trinh sát và chọc xuyên vào trong lòng địch, mục đích của kế hoạch là xác định vị trí bộ chỉ huy của đối phương hoặc tiến hành tập kích đối với phương tiện thông tin điện tử của địch.

Đại đội được chia ra thành nhiều đội nhỏ hơn, mỗi đội phân thành sáu tiểu đội với mười hai người mỗi tiểu đội, dùng tiểu đội làm đơn vị chọc xuyên vào trung tâm quân sự của địch.

Diệp Hoan cùng với đám người Xạ Lang, Hồng Lang thêm một lần nữa bị phân vào cùng một tiểu đội.

Bọn hắn là chiến hữu từng kề vai sát cánh chiến đấu hăng hái, đẫm máu trên chiến trường rừng rậm nên sớm đã có sự phối hợp tương đối ăn ý. Sau khi phân phối xong nhiệm vụ, bọn hắn lập tức cười toe toét rồi cầm súng xuất phát.

Trong doanh địa, khi Hà Bình nhìn bóng lưng Diệp Hoan, anh không khỏi cười khổ mấy lần.

"Để ra khỏi quân doanh mà đốt bờ mông đồng đội, vì cứu con tin nên cho bọn cướp ngửi tất thối, lúc tiêu diệt bọn buôn ma túy nơi rừng rậm thì trần truồng đoạt xe bọc thép... Lần diễn tập này không biết hắn lại sẽ khuấy đảo trời đất thế nào nữa đây!"

Hà Bình cười nhẹ, trong mắt đã có một nét thần thái khác thường.

Kỳ thực... Anh đúng là có chút ít chờ mong đấy.

Tiểu đội Diệp Hoan nhận được nhiệm vụ là chọc xuyên vào khu vực nơi mà một sư đoàn bọc thép của địch hoạt động để tiến hành trinh sát.

Nhiệm vụ thu thập tình báo này cũng không dễ dàng gì, việc trinh sát trước mắt địch rất dễ bại lộ, một khi bị phát hiện, nếu như trúng đạn giấy của binh sĩ bên địch, thế thì trọng tài sẽ tuyên bố bọn hắn tử vong, trực tiếp rời khỏi chiến trường diễn tập này.

Thế nhưng Diệp Hoan lại nở nụ cười nhẹ nhàng.

"So với trận chiến ở rừng rậm Tây Nam, lần diễn tập quân sự đơn độc này chẳng phải là dễ như ăn kẹo rồi sao?" Lời nói của Diệp hoan lộ ra khí phách của kiêu binh hãn tướng*
* Một người lính kiêu ngạo, coi thường và đánh giá thấp địch nhân

Xạ Lang cười hắc hắc hai tiếng, lần này anh ta được bổ nhiệm làm tiểu đội trưởng, cũng là lần đầu tiên nhận trách nhiệm lãnh đạo một tiểu đội.

"Dễ như ăn kẹo? Diệp Hoan, tốt nhất cậu nên bỏ cái ý nghĩ này đi, nếu không một khi bị lộ sẽ bị kẻ địch tiêu diệt ngay, cậu ném đi mặt mũi của mình thì cũng không có gì, nhưng làm đội trưởng chúng ta mất hết mặt mũi, lúc đó anh ấy có thể sẽ lấy lại toàn bộ từ trên người của cậu đó à!"

"Cậu có ý gì?"

Xạ Lang chậm rãi nói:

"Chúng ta mặc dù là bộ đội đặc chủng nhưng cậu đừng quên, quân khu Tây Nam cũng có bộ đội đặc chủng, hơn nữa tố chất từng binh sĩ đều không kém hơn chúng ta. Lúc ở rừng rậm tiêu diệt bọn buôn ma túy, hai đại đội đều có thương vong, xét thực lực tổng thể mà nói có thể xem như là ngang tay. Hiện giờ, địch nhân chủ yếu nhất của chúng ta chính là bộ đội đặc chủng của đối phương. Diệp Hoan à, trong ba lần nhiệm vụ mà cậu tham gia, lần này đây địch nhân là cường đại nhất đấy."

"Cường đại nhất? Chẳng lẽ đối phương có siêu nhân hoang dã Altman* à?"

* Một nhân vật nổi tiếng trong phim Nhật

Xạ Lang trịnh trọng nói: "Cậu đừng xem nó là một cuộc diễn tập, mà hãy coi đây là cuộc đọ sức giữa hai bên, nên từ góc độ này để cân nhắc. Vậy bây giờ, cậu có còn xem nhẹ đối phương nữa không?"

Diệp Hoan lập tức nghiêm túc ngẫm lại.

Đúng vậy, nếu xem đây không phải là một cuộc diễn tập thì sao?

Mặc dù là một cuộc chơi cấp quốc gia, nhưng bất luận trò chơi gì cũng đều có quy tắc, có thắng thua nha. Bản thân một người không coi trọng việc diễn tập, là do đã biết rõ cuộc chơi này không tàn khốc, không có tử vong, vì "điếc không sợ súng", cho nên trong lòng mình lập tức coi thường nó. Nếu như cứ một mực giữ tâm tính như vậy để tham chiến, chỉ sợ kết quả là mới vừa ra trận thì lập tức trở thành pháo hôi và tuyên bố tử vong. Nếu đã tham gia cuộc chơi, mà lại không chơi đến cuối cùng, vậy trò chơi còn có ý nghĩa gì chứ? Không bằng dứt khoát báo lên trên rồi rút lui cho rồi !"

"Tôi đã rõ ràng rồi, Xạ Lang, mặc dù chỉ là một cuộc chơi, nhưng tôi sẽ chơi hết sức!" Diệp Hoan trịnh trọng nói.

Xạ Lang vẫn còn chút lo lắng: "Cậu nhất định phải nghiêm túc, bằng không cậu bị giết chết quá nhanh thì sẽ làm mất mặt cả đại đội Lam Kiếm đấy! Đội trưởng bình thường hay nói giỡn nhưng thời khắc mấu chốt mà dám cho anh ấy như xe lên dốc bị tuột xích*, anh ấy nhất định sẽ treo ngược cậu lên đánh đòn đấy!"

* Một ngạn ngữ ở vùng Đông Bắc TQ, đại ý nói là: đến thời điểm quan trọng cần gấp thì lại gặp sự cố, hoặc là lúc cần làm một việc quan trọng thì lại bỏ ngang không làm nữa.

"Khẩu vị của tên họ Hà thật nặng... Vâng! Tôi cam đoan nghiêm túc, nghiêm túc đến mức ngay cả chính tôi cũng cảm thấy sợ hãi đây!"

Sự thật đã chứng minh, đàn ông phát thề với phụ nữ không nhất định sẽ giữ lời, mà lời cam đoan giữa đàn ông với đàn ông cũng có thể bị phá bỏ đấy.

Tiểu đội Diệp Hoan vừa tiếp cận khu vực địch chiếm đóng, còn chưa tới nơi đóng quân của sư đoàn bọc thép, Diệp Hoan không cẩn thận bị bại lộ, dẫn đến toàn tiểu đội đều bị trạm gác ngầm của quân địch phát hiện, kết quả là... Chỉ thấy khắp núi đồi binh sĩ phe địch giơ súng, đuổi theo như chó chó đuổi gà. Vì bị đuổi chạy khắp núi, mười hai người tức thì ôm đầu chật vật chạy thục mạng, hệt như mười hai con chuột đơn độc chạy qua đường cái vậy.

Chạy đến một nơi không người trong một sơn cốc nào đó, tạm thời bỏ rơi truy binh, mười hai người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức nằm liệt xuống đất, hoặc ngồi hoặc nằm sấp mà thở hổn hển.

"Đám khốn kiếp quân khu Tây nam kia có giảng đạo lý hay không vậy? Lão tử mượn cái chai xì-dầu cũng không được à? Như vậy cũng không được sao?" Diệp Hoan không để ý đến hình tượng của mình vừa nằm rạp trên đất vừa bi phẫn mắng to.

"Mẹ kiếp, cậu còn không biết xấu hổ mắng người ta, mười mấy người chúng tôi thiếu chút nữa đã bị cậu hại chết!" Xạ Lang vừa thở hổn hển vừa tức giận mắng:

"Đây là 'Nghiêm túc' mà cậu cam đoan với lão tử đấy à? Diệp Hoan, Diệp đại thiếu gia! Lão tử van xin ngài, nhờ cậy ngài nghiêm túc một chút có được hay không? Đừng có lại làm cho mọi người như thiêu thân lao đầu vào lửa, chúng ta đang tham gia trò chơi chứ không phải thi xem tim ai đập nhanh hơn, được hay là không được ngài nói một câu đi?”

Khuôn mặt Diệp Hoan ngưng trệ, tự biết mình đuối lý, tiếp theo ác thanh ác khí nói: "Sau này lão tử nhất định sẽ nghiêm túc từng phút từng giây!"

Hồng Lang ở bên cạnh cũng trợn trắng hai mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói với Xạ Lang: "Đồng chí đội trưởng, anh dẫu sao cũng là tiểu đội trưởng tạm thời, đừng trách huynh đệ tôi khiến cho anh nhụt chí, trước lúc xuất phát từ nơi trú quân, lão tử từng bói một quẻ, biểu hiện trên quẻ tượng cho thấy điềm không lành nha."

Xạ Lang cả giận nói: "Đến lúc nào rồi, con mẹ nó, cậu vẫn còn giả thần giả quỷ hả! Mà cậu biết xem bói lúc nào thế? Trên quẻ tượng nói cái gì?"

Hồng Lang nghiêm túc nói: " Vào thời cổ đại trước khi đại quân xuất chiến, họ không phải cũng chú ý đến việc khắc phù sao? Tôi đây là kế thừa truyền thống quang vinh của tổ tông ta... Tôi bói được một quẻ, trên quẻ tượng rất phức tạp, tôi nghiên cứu thật lâu mới cho ra một kết luận,tên quẻ này là "thiên địa bĩ*", trên quẻ tượng viết: 'Không thích hợp làm việc, xuất hành cũng bất lợi, có đi không về, đây là quẻ đại hung nha!"

* Đây là quẻ thứ mười hai trong 64 quẻ Kinh Dịch, mời quý độc giả xem thêm trên Google thần thánh nhá

Diệp Hoan hiếu kỳ nói: "Mặc dù tôi nghe không hiểu, nhưng lại có cảm giác thực có lý… Anh dùng cái gì để bói thế?"

"Một đồng tiền tiền xu, mặt chính diện là thắng, mặt phản diện là thua, tôi đổ ra mặt phản diện..."

Mọi người đều lau mồ hôi: ". . ."

Xạ Lang bi ai ngửa đầu nhìn lên trời, thì thào tự nói: "Lần đầu tiên mình làm đội trưởng, đã gặp phải tình huống đủ "màu sắc" như thế này, trận chiến này không có cửa đánh thắng sao!"

Diệp Hoan cũng ủ rũ nói: "Tôi thật sự là càng ngày càng mê mang rồi, chẳng lẽ mỗi một người trong tiểu đội đều từng làm qua thần côn* (thầy bói, bà đồng) ? Đây là tiêu chuẩn mới để tuyển quân nhân của quân đội sao?"

Hồng Lang cười nói: "Sao được chứ, cậu cho rằng những tiểu đội khác đều có đãi ngộ tốt như vậy à? Chức vị chính của tôi là một tay đột kích, phó chức mới là xem bói, cái này thuộc về mua một tặng một, vượt qua giá trị bình thường đấy."

Trải qua một lần đánh rắn động cỏ, sau này mọi người hành động đều cẩn thận hơn nhiều, vì không muốn kinh động binh sĩ tuần tra cùng các trạm gác ngầm, tiểu đội cơ bản đều là hành quân ban đêm, tốc độ tuy chậm, nhưng loại phương thức này lại tương đối bảo đảm an toàn nhất.

Sau hai đêm hành quân gấp gáp, tiểu đội thần kỳ xuyên qua trùng trùng điệp điệp khu vực địch chiếm đóng, đi đến nơi để thực hiện mục đích trong nhiệm vụ được giao, nơi đây là vùng bên ngoài khu vực hoạt động của một sư đoàn bọc thép.

Trong đám cỏ rậm rạp cao cỡ nửa người, các đội viên đều nằm rạp xuống đất, ánh mắt nhìn chăm chú về phía những chiếc xe tăng cùng xe bọc thép đang phun khói đen ở phía trước.

Diệp Hoan nhìn đến xe tăng cùng xe bọc thép đi đi lại lại, lúc này hắn hưng phấn nói: "Khi chứng kiến những cục sắt này, tôi không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác thật thân thiết..."

Xạ Lang bĩu môi nói: "Mẹ nó, cậu nhớ kỹ cho tôi, chuyện này với việc trộm xe bọc thép ở rừng rậm không chút nào liên quan đâu đấy! Tôi có thể nói cho cậu biết, nơi đây không thể so với cái xe ở rừng rậm kia, xe tăng và xe bọc thép ở đây cũng không dễ dàng trộm được, bọn họ đề phòng sâm nghiêm hơn bọn buôn ma túy nhiều, đừng nói là trộm, chúng ta vừa thoáng tiếp cận khu vực ngoại vi thì sẽ bị trạm gác ngầm phát hiện ngay..."

Hồng Lang gật đầu phụ họa nói: "Đúng vậy, hơn nữa, coi như cậu trộm được một cỗ xe tăng thì cũng có hữu dụng gì? Dù cho cậu có giỏi đến mấy thì làm sao đấu với hàng trăm hàng ngàn chiếc tăng khác sao? Mỗi người thả một bãi nước tiểu liền. . . Được rồi, mỗi người một bãi nước tiểu chắc cũng không dìm chết được cậu, nhưng cũng tưới chết được cậu phải không? Không nên xem thường nước tiểu quân nhân nha.."

Mọi người thi nhau gật đầu: "Đúng đấy, đồng chí tiểu Diệp quá lỗ mãng, thanh niên trẻ huyết khí phương cương, làm việc luôn xúc động mà!"

Diệp Hoan càng nghe thì mặt hắn càng đen lại: "Đều mẹ nó câm miệng hết đi! Dì ba* dạy con chồng như thế nào, lão tử sẽ dùng để dạy các người như vậy!"

* Ý nói dì ghẻ dạy con chồng

Xạ Lang nghiêm trang nói: "Cậu cũng đừng hiểu lầm, đây tuyệt đối không phải dì ba dạy con chồng, nói thực ra, chúng ta nếu có con trai như cậu vậy, nó chưa sinh ra liền bóp chết cho rồi, tuyệt đối sẽ không lại để cho hắn sống đến bây giờ. . ."

Diệp Hoan mặt càng tái thêm rồi nói : "Lão tử thật muốn móc súng giết sạch các người, sau đó làm phản rồi đến quân khu Tây Nam đầu hàng, mấy người các anh sẽ là trở thành quân công của lão tử rồi"
…..

Tuy rằng đã sắp đạt được mục đích của lần nhiệm vụ này, nhưng lúc này mọi người lại phải nằm trong bụi cỏ không thể động đậy, càng tiếp cận sâu hơn, nơi đây càng đề phòng sâm nghiêm, vùng phụ cận có địa hình rộng rãi, ngoại trừ cỏ dại cũng không có chướng ngại nào khác yểm hộ, cỏ dại có thể ẩn núp để tránh các trạm gác ngầm, nhưng chỉ cần hơi nhúc nhích liền có khả năng bị địch quân phát hiện, mà dẫn đến toàn quân bị diệt.

Nằm trên mặt cỏ hơn ba giờ, Diệp Hoan là người đầu tiên không chịu nổi.

Hắn vốn chính là một người không kiên nhẫn, có thể nằm sấp trong bụi cỏ hơn ba giờ mà không nói không động, đây dĩ nhiên là cực hạn kiên nhẫn của hắn.

Thè lưỡi ra liếm đôi môi khô khốc, thanh âm khàn khàn của Diệp Hoan vang lên: "Nghe tôi nói này các anh em, chúng ta trăm cay nghìn đắng chạy đến nơi này, cũng không phải chỉ nằm trong bụi cỏ thưởng thức cảnh đêm! Dù sao cũng phải tìm cách mà nhúc nhích đi chứ!"

Xạ Lang giận dữ nói: "Động như thế nào đây? Đội trưởng giao nhiệm vụ cho chúng ta là phải thám thính nhất thanh nhị sở hướng di chuyển của sư đoàn bọc thép, cùng với chiến thuật cụ thể và an bài của họ, những tin tình báo này nhất định phải lẻn vào bộ chỉ huy của địch mới có thể đạt được, hiện tại chúng ta ngay cả vòng bên ngoài còn đột phá không được, muốn hoàn thành nhiệm vụ nói dễ vậy sao."

Diệp Hoan vẻ u sầu vạn đạo: "Cái nhiệm vụ này căn bản là không thể hoàn thành, tôi hoài nghi đội trưởng chúng ta là cố ý chơi chúng ta, mọi người hẳn biết rõ, đội trưởng là người nhỏ nhen thế nào..."

Hồng Lang đang ngậm trong miệng một cọng cỏ đuôi chó, cười nói: "Trừ phi chúng ta đều có thể ẩn thân, sau đó nghênh ngang đi vào bộ chỉ huy của địch.."

Xạ Lang cười chỉ chỉ Diệp Hoan, nói: "Ẩn thân cũng dễ dàng, tiểu tử này chẳng phải bôi cả mặt đen kịt sao? Chỉ cần hắn cởi hết quần áo một đường bí mật đi tới, màn đêm thì đen như mực, người hắn lại đen như vậy, không chừng địch nhân sẽ không phát hiện ra hắn..."

Diệp Hoan thâm trầm nói: "Cởi sạch tôi cũng không ngại, nói thực ra, cái chuyện cởi truồng vì cách mạng này, tôi cũng không phải mới làm lần đầu, có thể nói như cưỡi xe nhẹ đi đường quen, nhưng có một việc mà chúng ta phải cân nhắc, vạn nhất người ta phát hiện tôi, Sau đó bắt tôi đóng lên cột cờ giống như chúa Jesus, chuyện này có tính là làm mắt mặt ai đó hay không?... Đương nhiên, tôi không cảm thấy điều đó là mất mặt, chỉ sợ cái nhìn của đội trưởng với cái nhìn của tôi khác biệt à nha!"

Mọi người lại thi nhau than thở, bầu không khí trong bụi cỏ nhất thời lâm vào trầm mặc.

Trái lo phải nghĩ cũng không nghĩ ra biện pháp gì, lại không cam lòng lui lại, Diệp Hoan bực bội gãi đầu gãi tai, sau đó từ trong bụi cỏ nhổm người lên, uốn éo mấy cái rồi lui lại phía sau..

Xạ Lang nheo mắt: "Diệp Hoan, cậu định làm gì thế?"

"Lão tử xả nước tiểu cũng không được sao? Tiến không được lui cũng không xong, nằm ở nơi này hơn ba giờ, uất ức chết lão tử mất, xả nước tiểu phát tiết một chút vậy!"

Xạ Lang nhếch miệng, nghiêng đầu sang chỗ khác, không tiếp tục để ý đến hắn.

. . .

Diệp Hoan cẩn thận từng li từng tí lui về sau đại khái khoảng ba mươi mét, đã tìm được một gốc cây cỡ hai người ôm, lẻn nhanh ra phía sau cây, sau đó hùng hùng hổ hổ kéo cái khóa kéo trên chiếc quần con.

"Cái nhiệm vụ khỉ gió này, ta còn muốn lấy trận chiến cuối cùng này để thể hiện với đại đội trưởng, kết quả lại thành ra như vậy, cái rắm chó diễn với chả tập, dứt khoát tiến lên đầu hàng, ít nhất còn được lãnh được hộp cơm khi ra về..."

Rào rào, dòng nước chảy xiết xuống, Diệp Hoan thở ra một hơi sảng khoái, lại huýt gió một cái, huýt theo giai điệu để hưởng thụ sự sung sướng của đàn ông.

Việc duy nhất khiến hắn hài lòng trong hôm nay chắc là đứng giải quyết nỗi buồn ở chỗ này..

Vừa mới trút ra được ngụm khẩu khí này, bất chợt Diệp Hoan đồng dạng cũng nghe thấy một âm thanh thư thái như mình.

Giờ phút này, nhờ sự huấn luyện quân sự trường kỳ cùng với trải qua mấy lần thực chiến khiến cho hắn như mèo con cảm ứng được nguy hiểm, toàn thân nổi da gà, đến ngay cả dòng nước tiểu cũng đình chỉ dù hắn mới đi được có một nửa.

Cẩn thận bắt Nhị đệ vào lồng, Diệp Hoan uốn lưng lại như mèo, lặng yên đi quanh một nửa vòng gốc đại thụ, tiếp theo liền phát hiện có tình huống mới.

Một bên của gốc đại thụ, có một người đàn ông khôi ngô vận một bộ quân phục cũng đang cầm Nhị đệ, y đi tiểu rất nhẹ nhàng vui vẻ, cùng một cây đại thụ, đồng dạng phóng nước tiểu...

Mượn màn đêm yểm hộ, Diệp Hoan ngưng mắt nhìn trong chốc lát, rốt cuộc phát hiện bộ quân phục mà người này mặc khác biệt với quân phục của hai đại quân khu, nói cách khác... Vị huynh đệ cung đi tiểu với mình này là một người xa lạ.

Thân đang ở trong khu vực địch chiếm đóng, trước mắt bỗng xuất hiện một người lạ xuất hiện, điều này nói lên cái gì?

Không phải bạn bè tức là địch!

Nếu như đây không phải là diễn tập, lúc này Diệp Hoan đã sớm móc đao bổ vào cổ họng của hắn.

Không kịp suy đoán xem tai sao tên gia hỏa này lại mò tới phía sau tiểu đội bọn hắn, nhìn hắn đi tiểu mãn nguyện tự tại, điều nên làm bây giờ chính là tiến lên chế trụ hắn.

Diệp Hoan cẩn thận từng li từng tí yên lặng đi đến cách gã hai bước, đúng ngay lúc này, anh bạn cùng đi tiểu kia bất ngờ đi xong, toàn thân run run hai cái, sau đó mang vẻ mặt thỏa mãn xoay người lại, vì vậy hai người lập tức mặt đối mặt...

Yên tĩnh...

Một giây, hai giây...

Trong màn đêm mờ mịt, Diệp Hoan cùng anh bạn này đều lờ mờ nhìn nhau, từ mặt đến cổ lại đến hai tay, những nơi lộ ra ngoài quần áo toàn bộ đều là một màu đen nhánh, hai cặp mắt lộ ra màu đen trắng rõ ràng cùng lóe ra hào quang hoảng sợ...

Đêm đen như mực tàu, hai cái khuôn mặt đồng dạng màu đen giống như than đá tựa như hai kẻ đối mặt, không ai nói một câu gì, hình ảnh này thật sự quỷ dị

"Quỷ a!" Diệp Hoan lúc này liền hoảng sợ kêu ra tiếng, đương nhiên, thanh âm của hắn đã áp đến mức thấp nhất.

Diệp Hoan không nghĩ tới toàn khuôn mặt bị bôi thành màu đen lại khủng bố tới như vậy, khó trách khi hắn bưng cái mặt đen sì đi nhà WC, Hà Bình sợ tới mức muốn móc súng bắn hắn.

Anh bạn mặt đen kia cũng kêu lên tiếng, thanh âm cũng bao hàm sợ hãi: "A**!"

Không phải cá chết chính là lưới rách!

Phanh!

Diệp Hoan lúc này dằn nỗi sợ xuống mà tiến lên, cổ tay hung hăng bổ vào phần tĩnh mạch cổ của anh bạn mặt đen kia, anh bạn mặt đên lập tức hai mắt trơn lên, hôn mê bất tỉnh.

"Lão tử đã 'mặt đen', mi cũng 'mặt đen', con mẹ nó mi xấu thành cái bộ dạng này, còn có mặt mũi mà gặp người à!" Diệp Hoan tức giận mắng.

Sau khoảng mười phút đồng hồ, Diệp Hoan kéo anh bạn mặt đen đang hôn mê đi vào nơi tiểu đội đang ẩn núp.

"Bắt được một tên tù binh, tình huống xảy ra khi tôi đi tiểu, hôm nay quả nhiên không thích hợp xuất hành mà..." Diệp Hoan thấp giọng nhìn về Xạ Lang nói.

Xạ Lang chấn động: "Móc thằng nhãi này từ chỗ nào ra thế? Không có bị người khác phát hiện chứ?"

"Tuyệt đối không có, anh bạn thân này lúc ấy còn đang đi tiểu, anh nói xem bây giờ tố chất làm người sao lại kém như thế, dã ngoại là nơi có thể tủy tiện đại tiểu tiện sao? Đúng là không hề có đạo đức công cộng, không biết liêm sỉ, còn nữa y còn vẽ mặt giống như lão tử cùng một màu đen, làm hại lão tử cho rằng đã gặp quỷ. . ." Diệp Hoan phát tiết đầy bụng lửa giận.

Một người đội viên tiến lên cẩn thận nhìn xem bộ dáng anh bạn mặt đen vừa bị đánh ngất xỉu, sau đó kinh dị "Ồ" lên một tiếng, duỗi ngón tay rồi dùng sức chà xát hai cái lên trên trên mặt anh bạn đó, sau đó người đội viên này nghiêng đầu sang chỗ khác vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan.

"Hảo tiểu tử, tù binh này của cậu quả thực là cá lớn nha…!"

"Anh có ý gì?"

"Khuôn mặt của gia hỏa này cũng không phải vẽ thành, mà khuôn mặt trời sinh của y chính là màu đen như vậy..."

Diệp Hoan giật mình nói: "Trời sinh đã đen như vậy? Cái người bạn thân này trước khi tham gia quân ngũ từng làm thợ mỏ than hay sao?"

Xạ Lang nóng nảy, tiến lên cẩn thận nhìn kỹ lại một lần, sau đó trùng điệp mà thở dài.

"Diệp Hoan, cậu có biết hay không lần diễn tập này của hai đại quân khu chúng ta, có mời tới 70 đại biểu nước ngoài gồm du học sinh và cán bộ quân dội, các quan sát viên đến để quan khán chiến trường này?"

"Biết rõ."

Xạ Lang mang vẻ mặt ai oán nhìn hắn, nói: "Người mà cậu bắt đây đích thực là quan quân của nước ngoài phái tới đây để quan khán đó, cấp bậc của gã ít nhất là thiếu tướng đấy... Diệp Hoan, cậu lại tiếp tục gây họa rồi!"

Diệp Hoan: ". . ." (Anh chỉ biết câm nín...)

Thật lâu sau, nơi dã ngoại vốn yên tĩnh bỗng bộc phát ra một tiếng rống giận bi phẫn đến cực điểm.

"Lão tử làm gì cũng đều gặp rắc rối! Ông Trời, ông không cho ta một con đường sống sao? Cái tên quan quân da đen Châu phi này bộ rãnh rỗi lắm hay sao mà lại chạy đến vùng hoang dã Tây Bắc mà đi tiểu cơ chứ, chẳng lẽ không ai quản gã sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play