Dịch: Liêu Doanh

Diệp Hoan tối tăm mặt mày hứng chịu màn quyền cước của Liễu Mi. Hôm nay, đại tiểu thư hắc bang ra tay rất ngoan độc. Thân thể Liễu Mi vốn đã được rèn luyện, lại có kinh nghiệm phong phú trong việc đánh đập Diệp Hoan nên ra tay thành thục như mây trôi nước chảy. Ấy thế nhưng lần này cô lại cảm thấy khang khác.

Rắn chắc!

Đây là cảm giác của Liễu Mi. Toàn thân Diệp Hoan đã rắn chắc hơn trước kia rất nhiều, nắm đấm của cô tựa như đập vào một khối thép khiến bàn tay đau nhức.

Lúc trước cô nghe nói Diệp Hoan muốn xuất ngoại tìm Nam Kiều Mộc liền thấy hụt hẫng. Kết quả ngày hôm sau cô lại nghe đám Hầu Tử Trương Tam nói Diệp Hoan đi quân ngũ. Liễu Mi lấy làm kinh ngạc, chỉ cho là Diệp Hoan vào đó chịu phạt mấy ngày rồi thôi, không nghĩ tới hắn lại thay đổi nhiều như vậy...Đây có còn là Diệp Hoan cà tưng mà cô quen thuộc nữa không?

Làn da trắng nõn trước kia đã đổi thành màu lúa mì khỏe mạnh, vẻ bủng beo do quanh năm rượu chè thuốc lá đã bay biến đằng nào, thay vào đó là nét rắn rỏi tràn đầy sinh lực. Ánh mắt trong sáng hữu thần tuy rằng vẫn bất cần đời nhưng có thêm kiên nghị và sắc bén

Hắn...đã có hương vị đàn ông rồi.

Cho dù hắn thay đổi thật nhiều nhưng Diệp Hoan đứng trước mặt Liễu Mi lúc này vẫn là kẻ khiến cô muốn cười, muốn khóc, vừa muốn ôm xiết lấy hắn lại vừa muốn đập nát trứng hắn.

Liễu Mi thở hổn hển, chăm chú nhìn hắn, hai mắt cô lóng lánh thứ ánh sáng khó hiểu, sau đó cười mắng:

"Cái tên hỗn đản kia, mất tung mất tích mấy tháng trời khiến bà đây bận bịu muốn chết rồi, cũng không thèm trở về nhìn lấy một lần, anh thực sự coi mình là ông chủ vung tay sai bảo nhân viên đấy à? Hả!?" Kỹ thuật véo tai của Liễu Mi còn cao siêu hơn quyền cước của cô nhiều

Diệp Hoan ông ổng kêu to: "Buông tay! Buông tay! Chừa cho anh đây chút mặt mũi đi mà!"

Hồng Lang và Sài Lang đứng một bên sớm đã trợn mắt há mồm theo dõi vở kịch, sau đó hai người đồng loạt bĩu môi, lẩm bẩm đầy khinh thường: "...Cái gì mà Hôi Thái Lang trời sinh, một đêm bảy lần, cô gái này còn nhanh nhẹn dũng mãnh, ra tay còn hung ác hơn cả Hồng Thái Lang..."

Liễu Mi vừa nhìn thấy Diệp Hoan liền cao hứng quên cả trời đất, không để ý đến ánh mắt khác thường của người xung quanh. Bây giờ bình tĩnh lại mới phát hiện sau lưng Diệp Hoan còn có hai người đàn ông vạm vỡ, có lẽ là chiến hữu Diệp Hoan kết giao trong quân đội. Liễu Mi lúng túng vội vàng buông tay, khẽ thè lưỡi xấu hổ.

Liễu Mi nhanh chóng khôi phục lại phong thái thường ngày, thành khẩn cáo lỗi với hai người, sau đó dẫn ba người đi tham quan một vòng.

Bây giờ là buổi sáng, không có nhiều khách trong câu lạc bộ. Những kẻ quyền thế phần lớn đều ưa thích đời sống về đêm nên sẽ không xuất hiện sớm như vậy. Liễu Mi quản lý nơi này rất khá, Diệp Hoan mới nhìn thoáng qua đã thấy được hai gương mặt hay xuất hiện trên bìa tạp chí. Xem ra câu lạc bộ cao cấp này thật không thẹn với hai từ "cao cấp"

Sau khi đi hết đại sảnh vàng son lộng lẫy, Liễu Mi dẫn ba người đến một chòi nghỉ mát theo phong cách cổ điển, mái cong, thác nước, giả sơn, bốn bề hoa cỏ ưu nhã, hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn khiến lòng người thanh tịnh. Gần đó có một cô gái trẻ tướng mạo thanh tú mặc nghê thường* uyển chuyển gảy đàn tranh. ("Nghê thường vũ y vũ" nửa trên trang sức lông vũ nhiều màu, nửa dưới mặc váy trắng, hoa văn lấp lánh, thế múa nhẹ nhàng, trang nhã, giống như tiên nữ trên mây.)

Liễu Mi đi phía trước, Hồng Lang và Sài Lang có chút bồn chồn. Hồng Lang khẽ kéo tay áo Diệp Hoan, hạ giọng: "Đây là câu lạc bộ của cậu sao?"

"Không hẳn, tôi chỉ có bốn mươi phần trăm cổ phần thôi" Diệp Hoan thành thật thừa nhận. Những ngày vừa qua hắn đã học được một đạo lý, không nên giấu diếm bất kỳ điều gì với các chiến hữu của mình bởi vì nếu như lên chiến trường, họ chính là người kề vai sát cánh chiến đấu cùng ta, trong giây phút sinh tử họ thậm chí còn đỡ đạn giúp đồng đội, thế cho nên mỗi một chiến hữu đều tương đương với một cái mạng của mình.

Hai lang lại càng thấy khẩn trương, bọn họ đều sinh ra trong gia đình bình thường, tự nhiên mọc ra một chiến hữu giàu có như vậy khiến bọn họ cảm thấy áp lực.

Diệp Hoan như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng họ, cười nói: "Quay đầu bỏ chạy đi! Sau đó vừa chạy vừa lau nước mắt tự ti...Các cậu sẽ không cẩu huyết như vậy đấy chứ?"

Cả hai ngẩn người rồi nở nụ cười thoải mái.

Sài Lang hung hăng đập cho Diệp Hoan một quyền: "Ông đây tự ti cái chim ấy, có tiền thì làm sao? Có tiền hay không tiền thì vào nhà tắm cởi hết đồ cũng một con chim với hai quả trứng như bọn ta, có bản lĩnh cậu mọc thêm hai thằng tiểu đệ nữa xem!"

Diệp Hoan cũng sảng khoái: "Vậy là được rồi, có tiền cũng không phải chuyện gì tốt. Mai sau nếu lên chiến trường, viên đạn nó cũng không phân biệt ai có tiền ai không cả. Bắn vào đầu đứa nào thì đầu đứa đó thủng một lỗ máu cả thôi"

Lời vừa nói ra, sự tự ti trong Hồng Lang, Sài Lang đều tan biến

Họ đều là đàn ông hào sảng, thứ kết giao là nhân phẩm chứ không phải nhìn vào gia sản anh em.

Liễu Mi rất biết đối nhân xử thế, sau khi bốn người ngồi xuống chòi nghỉ mát, lát sau một nữ phục vụ trẻ tuổi đưa đến hai tấm thẻ vàng.

Liễu Mi nhận lấy rồi đưa cho Hồng Lang, Sài Lang, duyên dáng nói: "Các anh là chiến hữu của Diệp Hoan, nơi này cũng cách doanh trại không xa, rảnh rỗi thì đến đây nghỉ ngơi. Các anh cả ngày lăn lê bò toài trong quân doanh hẳn là rất vất vả, đến nơi đây rồi thì muốn nghỉ ngơi, tắm rửa, ca hát nhảy múa hay thưởng trà, xem biểu diễn...đều có cả. Hai tấm thẻ VIP này hai anh cứ nhận lấy, có nó rồi sau này không cần trả tiền trước"

"Cái này...thật không phải phép" Hai người liếc nhau, lúng túng từ chối

Liễu Mi không cho cự tuyệt: "Đồng đội kề vai sát cánh còn thân hơn cả anh em ruột, chỉ cầm có hai tấm thẻ thì coi là gì chứ? Sau này phải chấp hành nhiều nhiệm vụ khó khăn gian khổ, mong các anh giúp đỡ chiếu cố Diệp Hoan đã là ân đức lắm rồi, phần tình cảm này bao nhiêu tiền cũng không mua được, còn từ chối nữa thì chính là làm cao rồi.

Hai người đành phải tiếp nhận. Sài Lang liếc liếc Diệp Hoan và Liễu Mi, cười hề hề: "Diệp Hoan, Vị này...không phải là em dâu đấy chứ?"

Mặt Liễu Mi lập tức đỏ lên, xấu hổ trừng Sài Lang rồi lại lén nhìn Diệp Hoan, thẹn thùng cúi đầu.

Diệp Hoan lúng túng cười ha hả: "Nói bậy bạ gì thế, có thẻ rồi thì tranh thủ chơi thử đi, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó. Nhưng mà các cậu thấy gái đẹp cũng đừng có sờ loạn, chỗ tôi không phải kỹ viện đâu. Nếu thật có nhu cầu thì tôi mời các cậu đi quán gội đầu"

Hai người nhét thẻ vào túi, hân hoan rời khỏi chòi nghỉ.

Liễu Mi và Diệp Hoan vẫn ngồi tại chỗ, cô nhìn Diệp Hoan nửa ngày rồi bùi ngùi thở dài: "Diệp Hoan, anh thay đổi nhiều đó, càng ra dáng đàn ông rồi"

Diệp Hoan hỉnh mũi: "Chẳng lẽ trước kia tôi giống Đông Phương Bất Bại hay sao?"

Liễu Mi lườm hắn, sẵng giọng: "Sao vẫn không bỏ được cái tật lưu manh vậy? Tôi còn tưởng anh thực sự thoát thai hoán cốt rồi chứ, cái miệng kia vẫn đáng ghét như trước"

Diệp Hoan hào hứng bừng bừng: "Cô nói không sai đâu, tôi phát hiện gần đây tôi rắn chắc hơn trước không ít đâu, quả thật là thoát thai hoán cốt..."

Diệp Hoan nói xong, gồng tay lên cơ, cơ bắp nổi rõ từ bả vai chạy xuống gần cổ tay.

Liễu Mi kinh ngạc nhìn hắn, tim đập bình bịch. Phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu vẫn là phụ nữ, trong lòng vẫn mong mỏi một cảm giác an toàn. Đây là nguyên nhân mà phần đông phụ nữ đều thích những chàng trai cơ bắp, được ôm gọn trong lồng ngực rộng lớn rắn chắc sẽ làm các nàng cảm thấy được che chở.

Đôi mắt Liễu Mi sáng lấp lánh, giá như có thể tựa vào đôi bàn tay mạnh mẽ kia thì thỏa mãn biết mấy....

Diệp Hoan đắc ý nhướn lông mày, cười nói: "Thế nào? Có cường tráng không?"

Liễu Mi kiềm nén rung động, điềm nhiên nói: "Cũng tạm được, vác bình gas chắc không làm khó được anh rồi"

Diệp Hoan phấn khích, kéo áo lên lộ ra cơ bụng rắn chắc, vỗ bồm bộp, khoe khoang: "Còn đây nữa, chỗ này còn cứng hơn cả mai rùa, thế nào? thế nào?"

Liễu Mi bất đắc dĩ nhìn Diệp Hoan mặt mày rạng rỡ, phối hợp gật đầu: "Đúng vậy, cơ thể thật hoàn mỹ"

Diệp Hoan được khen càng sung sướng, lập tức cho Liễu Mi vào danh sách bạn tri kỷ. Hắn kéo thắt lưng, hồn nhiên tụt cả quần trong lẫn quần ngoài xuống tận cổ chân trước ánh mắt ngốc trệ của Liễu Mi, chỉ vào dưới háng, đắc chí: "Còn cả đây nữa! Cô nhìn xem, nhị đệ tráng kiện hơn trước rất nhiều nhé, đập gái Âu Mĩ cũng dư sức"

Không khí chìm vào câm lặng

Ngay sau đó, chòi nghỉ vang lên tiếng gầm đầy phẫn nộ: "Cái đồ không biết xấu hổ này!!! Còn không mặc quần vào ngay đi!"

"Khoe với cô một chút thôi mà...." Diệp Hoan không được khích lệ, lầm bầm không cam lòng

....

"Câu lạc bộ khai trương một thời gian rồi, lợi nhuận như thế nào? Chắc là không kém đâu nhỉ?"

Liễu Mi khó hiểu nhìn Diệp Hoan: "Không kém? Đại thiếu gia của tôi, phiền ngài dành chút thời gian quan tâm đến chỗ này một chút đi. Chẳng lẽ ngài không biết tình hình kinh doanh của câu lạc bộ đã đến mức nào rồi sao?"

Diệp Hoan bắt đầu lo lắng, câu lạc bộ này hắn nện vào gần một trăm triệu không nói, Bọn Lưu Tử Thành, Liễu Mi, Tần Dật cũng góp vốn. Nếu kinh doanh thua lỗ, hắn mất tiền thì đã đành nhưng mặt mũi nào nhìn bọn họ.

"Tệ lắm sao? Liệu có thù hồi vốn nổi không?"

"Thu hồi vốn?" Sắc mặt Liễu Mi càng cổ quái

Diệp Hoan thấy vẻ mặt Liễu Mi khác thường, không khỏi tuyệt vọng, run run hỏi: "Vốn góp ban đầu thật sự không thể thu về sao? Bọn có tiền chết đâu hết cả rồi? Chẳng lẽ thật phải tự thân đi tìm mấy con dê béo bắt cóc về đây?"

"Cái đồ xấu xa này! Anh không thể suy nghĩ tử tế được một lần sao? Lúc nào cũng chăm chăm bắt cóc tống tiền, anh cho rằng trên đời này ai cũng dễ nói chuyện như tôi với Chu Mị hay sao?" Liễu Mi hung dữ trừng hắn, nghĩ đến lần Diệp Hoan bắt cóc cô mà thoáng ngọt ngào.

Cô sống hai mấy năm đã trải qua rất nhiều kỷ niệm vui buồn nhưng ký ức về vụ bắt cóc đó là thứ mà cô trân quý nhất. Có lẽ bắt đầu từ khi đó, người đàn ông này đã chính thức đi vào số mệnh của cô.

Diệp Hoan xấu hổ, xoa xoa tay, cười cầu hòa: "Cô cũng là cổ đông của câu lạc bộ, bắt cóc cô thêm lần nữa thì không hay cho lắm...Đương nhiên nếu như cô có nhu cầu thì tôi cũng tuyệt không chối từ..."

Liễu Mi lập tức chán nản

Cái thứ bên trong vỏ sọ kia thực sự là bã đậu sao?

Liễu Mi gọi một cú điện thoại, không lâu sau bộ phận kế toán đưa tới một chồng sổ sách cao ngất, đặt lên bàn trà của hai người

Liễu Mi hếch cằm ra hiệu: "Ông chủ Diệp, anh tự mình xem đi"

Diệp Hoan đen mặt: "Không cho phép kỳ thị người mù chữ, biết rõ tôi xem không hiểu mấy thứ này sao lại bắt tôi xem"

Ánh mắt Liễu Mi mang ý cười nhưng giọng nói vẫn cố ý châm biếm: "Ông chủ Diệp, dù gì hiện giờ anh cũng là đại gia tài sản năm trăm triệu rồi mà sao ngay cả sổ sách cũng không biết xem vậy?"

"Năm...năm trăm triệu?" Diệp Hoan trợn mắt "Tôi rõ ràng chỉ đầu tư...bảy mươi triệu thôi mà...sao lại thành năm trăm triệu rồi?"

Lần này đến phiên Liễu Mi khoe khoang, ý cười tràn cả khuôn mặt, khóe mắt cong cong, hai lúm đồng tiền lộ rõ, chiếc mũi nhỏ hỉnh lên trông khả ái vô cùng.

"Trước khi câu lạc bộ khai trương thì anh đúng thật chỉ có bảy mươi triệu nhưng mà sau khi khai trương một tháng thì tài sản của anh đã khuếch trương lên chóng mặt"

Diệp Hoan rùng mình một cái, vội vàng giở sổ sách ra, xem cẩn thận từng tờ một

Nửa ngày sau, Diệp Hoan gập sổ lại, hăng hái bừng bừng: "Tuy rằng xem không hiểu gì cả nhưng nhìn số má chi chít có vẻ rất lợi hại...Hay cô cứ trực tiếp giải thích cho tôi đi"

Liễu Mi: "..........."

....

"Quy định về lệ phí gia nhập câu lạc bộ, tôi đã tham khảo rất nhiều câu lạc bộ cao cấp trong và ngoài nước. Cơ bản thì câu lạc bộ ở mức cao cấp đều có lệ phí gia nhập khoảng hai trăm nghìn đô la Mỹ một năm trở lên. Sau đó tôi thảo luận với mấy người Lưu Tử Thành, Tần Dật, Trương Tam. Tôi nghĩ rằng mục tiêu của chúng ta là nhắm tới đối tượng cao cấp hẳn, thế nên sau khi điều tra thu nhập bình quân của giới thượng lưu trong nước, trước mắt lệ phí gia nhập của chúng ta là năm trăm nghìn đô la Mỹ một năm.

Diệp Hoan lắp bắp: "Năm..năm trăm ngàn..đô la"

"Đúng vậy, năm trăm ngàn đô la Mỹ" Liễu Mi khẳng định, sau đó giải thích: "Không biết anh đã xem bộ phim Đại Uyển của đạo diễn Phùng Tiểu Cương chưa? Trong phim có một câu nói khá sát thực với thực trạng tiêu tiền của giới thượng lưu hiện nay "Không cần biết tốt xấu, chỉ chọn chỗ đắt tiền". Vài chục năm sau khi đất nước chúng ta mở cửa kinh tế, xuất hiện một lớp người giàu sổi, thích dùng việc tiêu tiền để thỏa mãn cảm giác hư vinh của bọn họ. Khi thị trường trong nước không thỏa mãn được hư vinh của họ thì họ vươn ra nước ngoài. Anh xem những năm gần đây Mỹ, Nhật Bản, Châu Âu...những quốc gia phát triển về du lịch, hàng tiêu dùng hay lĩnh vực khách sạn...Kỳ thật, phần lớn đều là do người Trung Quốc chúng ta hùn vốn mở ra cả. Quốc hội Mỹ thậm chí để khuyến khích dân ta sang làm kinh tế cho họ mà hạ thấp điều kiện nhập cảnh cho Hoa kiều. Nói cho cùng, thứ bọn họ nhắm đến chính là tiền bạc của người Trung Quốc ta..."

Diệp Hoan cười đắng chát: "Chúng ta ở trong mắt bọn họ có lẽ chính là một lũ dê béo lắm tiền nhiều của, có phải không?"

Liễu Mi bất đắc dĩ gật đầu: "Đây là thực trạng mà chúng ta không cách nào thay đổi được. Bởi vì luôn có những kẻ sính ngoại, tình nguyện trèo đèo lội suối dâng tiền cho bọn Tây chứ không muốn ủng hộ kinh tế nước nhà. Mua một đống thứ phẩm của nước ngoài về rồi lên mặt với đời, kỳ thật họ không hề biết mấy tên mắt xanh mũi lõ kia coi chúng ta như một lũ heo, vừa làm thịt vừa cười chê chúng ta ngu dốt. Trong mắt chúng, dân ta đã bị hố mà còn đắc chí cho mình là đại gia sành sỏi. Thứ suy nghĩ ấy thật đáng thương! Thật đáng cười và cũng thật đáng buồn...."

"Cho nên...Cô dứt khoát đề ra một mức giá thật cao để kiếm tiền từ những kẻ này?"

"Đúng, năm trăm ngàn đô la Mỹ là mức giá tôi đã cân nhắc thật lâu mới định ra. Nếu như những đại gia kia thật sự chỉ thích chọn những chỗ đắt tiền thì chúng ta cũng không cần khách khí với họ. Cứ theo như câu nói trong Đại Uyển, khi đã có một nơi thu năm trăm ngàn đô la thì bọn họ sẽ không để tâm đến mấy nơi hai trăm ngàn đô la nữa. Những kẻ giàu có đến một mức độ nào đó thì đó chỉ là những con số vô nghĩa mà thôi"

"Vậy chúng ta buôn bán lời được bao nhiêu rồi?"

Vừa nhắc tới vấn đề này, lông mày Liễu Mi lập tức nhếch cao: "Tôi vốn tưởng sau khi đưa ra mức giá này sẽ không có nhiều hội viên nguyện ý gia nhập, dù sao giá của chúng ta cao hơn hẳn mặt bằng chung trong và ngoài nước. Thế mà thật không ngờ, ngay ngày khai chương, số lượng người đăng ký làm hội viên nhiều không kể xiết. Nhân viên lễ tân và bộ phận tài vụ, kế toán đều hối hả như chạy loạn. Chỉ vẻn vẹn hôm khai trương mà chúng ta đã có hai trăm hội viên gia nhập"

Diệp Hoan giơ ngón tay bắt đầu tính toán: "Hai trăm người, mỗi người năm trăm ngàn đô....hai nhân năm là mười...mười nhân mười một trăm...."

Diệp Hoan chấn động, khí thế ầm ầm như sóng xô, núi lở, nghẹn ngào kêu to: "Mười triệu!!"

Liễu Mi vô lực, ngước mắt nhìn trời: "...là một trăm triệu, hơn nữa còn là đô la Mỹ.. Diệp Hoan, chẳng lẽ toán học của anh là do giáo viên thể dục dạy sao?"

Diệp Hoan hít sâu một hơi, kết quả này khiến hắn thực sự giật mình

Một trăm triệu đô la, gần tám trăm triệu nhân dân tệ, mà vốn đầu tư vào chỉ có ba trăm triệu...

Như vậy nghĩa là chỉ trong ngày khai trương, câu lạc bộ chẳng những thu hồi vốn mà còn lời được năm trăm triệu.

Khỉ thật, hắn đi cướp ngân hàng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy

Liễu Mi còn bổ sung thêm: "Từ sau hôm khai trương đến nay, chúng ta lại có thêm nhiều hội viên nữa, hiện giờ đã có gần bốn trăm hội viên rồi"

Bốn trăm hội viên chính là một tỷ sáu trăm vạn đồng. Doanh thu này còn phải trừ đi chi phí sang sửa, duy trì câu lạc bộ, các khoản thuế phải nộp, chi phí tạo dựng quan hệ.....mặc dù như vậy thì lợi nhuận thuần của câu lạc bộ này cũng là một con số kinh người.

Diệp Hoan ngây ngốc nửa ngày, cuối cùng thở dài: "Liễu Mi, khó trách lúc trước tôi bắt cóc tống tiền cô, cô lại chẳng thèm ngó ngàng tới tôi. Bây giờ thì tôi biết tôi sai rồi, cô đã dùng hành động thực tế nói cho tôi biết có cách kiếm tiền tốt hơn bắt cóc tống tiền nhiều. Cái này đâu chỉ là cướp tiền nữa, quả thực là cướp ngân khố quốc gia luôn rồi"

Liễu Mi nhìn Diệp Hoan, cười duyên: "Diệp Hoan, chúc mừng anh gia nhập hàng ngũ đại gia bạc triệu. Có cao hứng không?"

"Cao hứng...." Diệp Hoan bắt đầu huyễn tưởng một tương lai tốt đẹp: "Liễu Mi, cô nói xem nhiều kẻ có tiền đến hưởng thụ trong câu lạc bộ của chúng ta như vậy...."

Liễu Mi cũng bắt đầu mơ mộng: "Danh tiếng câu lạc bộ của chúng ta sẽ lan xa bốn phương, khi đó thật đúng là tiền vào như nước...."

"Ý tôi không phải thế, tôi muốn nói là nếu chúng ta đồng thời trói hết chúng lại rồi đòi tiền chuộc. Mỗi người một trăm triệu tiền chuộc vậy chẳng phải chúng ta sẽ tiến chân vào giai cấp tư sản được rồi sao?" Hai mắt Diệp Hoan lấp lánh $ $

Liễu Mi ngây người rồi bạo nộ bóp cổ Diệp hoan gào thét: "Tên khốn kiếp này! Anh suy nghĩ tử tế một lần thì chết à! Mở miệng là bắt cóc tống tiền, vơ vét tài sản...bà đây trói chết mi luôn!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play