Trên thực tế, nếu dùng đế giày đập vào mặt Hà Bình thì không được, vậy nên bây giờ Diệp Hoan đang suy nghĩ phải làm thế nào để có thể trốn ra khỏi cái quân doanh quỷ quái này.

Hà Bình đã nói trước, chỉ cần hắn có bản lĩnh bước ra khỏi cửa quân doanh một bước thì ông ta sẽ không ngăn cản hắn rời đi. Thật ra, lời này của ông ta có hàm ý cảnh cáo nhưng căn bản là Diệp Hoan chẳng màng đến ý tứ này.

Hắn không thể nào tưởng tượng được bản thân mình cứ phải chết dí ở đây để tham gia mấy đợt huấn luyện địa ngục tăng cơ bắp như mấy tên mãnh nam trong doanh trại này, rồi có khi còn phải xung phong ra ngoài trận tuyến chiến đấu kịch liệt. Cái cảnh máu tanh tràn khắp, máu thịt tung tóe, đến lúc ngắc ngoải vẫn còn cố ngoạc mồm nói thêm một câu "Ta sẽ trở về" làm hắn không chịu nổi, mà cái loại tình tiết máu chó như thế cũng rất vô nghĩa.

Tại sao Thẩm Đốc Trí lại đẩy hắn vào quân doanh, Diệp Hoan không rõ mục đích của ông ấy lắm nhưng nhờ vào cuộc điện thoại của Chu Mị hai ngày trước thì hắn cũng biết được chút ít lí do.

Có lẽ là thời cơ chín muồi rồi, cũng có lẽ là muốn tìm một lối thoát cho con trai ra khỏi miệng vực nên thừa dịp Thẩm Đốc Nghĩa đang nằm viện, tạm thời cách , Thẩm Đốc Lễ đã có rất nhiều hành động đáng lưu ý. Ông cũng liên tục đi lại với những người trợ giúp đắc lực trong phe cánh của Thẩm Đốc Nghĩa.

Bầu không khí chính trị tại Bắc Kinh càng thêm phức tạp. Gia tộc cùng gia tộc vừa có thể hợp tác vừa có thể đối đầu nhau ở trên nhiều lĩnh vực và cả quân đội. Chẳng hạn như gia tộc này có con cháu đang nắm giữ chức vị quan trọng ở Bộ tài chính thì gia tộc đó có quyền can thiệp lời nói vào, hoặc gia tộc kia có con cháu phụ trách việc tiêu dùng ngân sách nhà nước thì tất nhiên là gia tộc đó cũng sẽ có được địa vị trong lĩnh vực này. Những gia tộc này vừa hợp tác lại vừa trấn áp lẫn nhau tạo nên một thế cân bằng hết sức vi diệu.

Có điều mọi chuyện cũng không phải chỉ đơn giản như vậy, không phải gia tộc nào cũng trên dưới thuận hòa, tỷ như Thẩm gia. Khi thế lực ở bên ngoài công kích thì tất cả con cháu Thẩm gia sẽ đoàn kết nhất trí để chống lại, nhưng lúc bình thường thì các anh em trong nhà cũng kéo bè kết cánh đấu đá nội bộ kịch liệt.

Chuyện mấy anh em Thẩm gia đấu đá nhau đã không phải chuyện một, hai năm. Những năm gần đây đã tranh đấu ngoài sáng, trong tối không biết bao nhiêu lần. Cả hai phe đều có được có mất, miễn cưỡng cũng coi như duy trì ở thế cân bằng.

Lần này Thẩm Đốc Lễ ra tay mạnh mẽ, bên ngoài nhìn vào thì thấy là thời cơ chín muồi ra,nhưng thật ra cũng là do Thẩm lão gia tử ngầm đồng ý. Việc Diệp Hoan phóng hỏa đốt nhà tổ, hành hung chú ba đã truyền khắp giới thượng lưu Bắc Kinh. Thẩm gia vô cùng mất mặt vì chuyện này, Thẩm lão gia tử dù có tức giận cũng sẽ không chấp nhặt với bậc cháu như Diệp Hoan nhưng người khởi xướng chuyện này là lão tam Thẩm Đốc Nghĩa đã làm cho ông rất bất mãn. Nếu như không phải Thẩm Đốc Nghĩa tự tiện chia rẽ uyên ương thì đâu có chuyện này xảy ra

Làm sao mà Thẩm gia lại để mình bị mất mặt như vậy được?

Diệp Hoan bị đưa vào quân doanh là chủ ý của Thẩm Đốc Trí, đây cũng xem như là một loại cảnh cáo nhẹ, vừa là một hình thức rèn luyện. Phương án này được mọi người Thẩm gia đều chấp nhận, kể cả Chu Dung.

Nhưng sự tình hôm nay cũng không thể trách phạt mỗi Diệp Hoan được, đương nhiên Thẩm Đốc Nghĩa cũng phải giơ lưng chịu trách nhiệm. Vì vậy theo mấy cái gõ tay của Thẩm lão gia mà Thẩm Đốc Nghĩa tạm thời bị cách chức, nằm viện điều dưỡng một thời gian. Quyết định này của Thẩm lão gia đã bao hàm ý tứ sâu xa.

Chu Dung xót xa con trai bị ủy khuất nên đến Thẩm gia đòi lại công bằng. Sau khi bà nghe được quyết định sâu xa kia cũng đành lặng lẽ chấp nhận. Nếu không, con trai mình phải vào doanh trại chịu khổ mà đầu sỏ gây tội nghiệt vẫn bình yên vộ sự thì với tính cách bao che của Chu Dung, chắc chắn sẽ liều mạng phản đối.

Bà muốn đòi lại công bằng cho con trai, kết quả là Thẩm lão gia đã cho bà một sự công bằng.

Trước khi Thẩm Đốc Trí đưa Diệp Hoan vào quân doanh, ở trên xe ông cũng đã nói lần này chú ba Thẩm không chỉ chịu tổn thương về mặt thân thể, lời này tuy rằng hời hợt nhưng lại có ẩn ý phía sau, có điều tâm tình của Diệp Hoan lúc đó rất sa sút nên không nghe ra được mà thôi

Lấy thân phận địa vị của Thẩm Đốc Trí thì ông cũng không thể nói toạc chuyện ra được.

Người Trung Quốc nói chuyện rất trọng ý tứ, ngôn ngữ đẹp đẽ, cao quý hàm súc, giống như xem múa thoát y vậy. Một vũ nữ khi múa thoát y phải dần dần cởi từ lớp ngoài vào lớp trong, cứ phải nửa kín nửa hở mới càng kích thích được dục vọng trong lòng bọn đàn ông, làm máu dê của họ sôi sục. Nếu vừa lên sân khấu đã lột trần như nhộng thì sẽ không gây được hứng thú cho cánh đàn ông.

Tạm thời, Diệp Hoan biết mình không thể ra khỏi quân doanh được.

Ở quân doanh, Hà Bình cho hắn một phạm vi hoạt động, có thể tự do hoạt động bên trong phạm vi cho phép nhưng nếu như dám ra ngoài nửa bước thì súng đạn của binh sĩ sẽ không có mắt. Tuy rằng Diệp Hoan nghĩ binh sĩ canh gác sẽ không dám nổ súng nhưng nhìn cái họng súng đen ngòm lại khiến da đầu của người ta tê rần. Có lẽ bọn họ không dám, nhưng lỡ như họ chẳng may cướp cò thì tính thế nào đây?

Ai dám đi đánh cược cái này?

Chí ít Diệp Hoan không dám. Hắn biết rõ, có thể đây không được tính là đội quân tinh nhuệ nhất trên thế giới nhưng bọn họ vô cùng phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp. Mệnh lệnh ban xuống, bọn họ sẽ tuyệt đối chấp hành, không quan tâm cái gì gọi là thái tử Thẩm gia.

Vào doanh hai mươi ngày, Diệp Hoan đã thành công học xong phần huấn luyện trụ cột. Đối với thành tích của hắn, Hà Bình rất đau lòng bởi vì suốt hai mươi ngày mới chỉ học được cách nghiêm nghỉ cúi chào. Ông ta đường đường là đội trưởng đại đội đặc chủng, chức vị thượng tá, tất cả cấp dưới đều là bộ đội tinh nhuệ, thế mà ông ta lại phải hạ mình đích thân đi huấn luyện cho một tên lính mới cấp thấp nhất. Điều này thật giống như giáo sư đại học mà phải đi đến vườn trẻ để dạy bọn nhỏ múa hát, càng kì quái hơn là tên học trò này lại vô cùng ngu xuẩn, một bài học đơn giản nhất phải tốn mất hai mươi ngày mới xong.

Bỗng nhiên Hà Bình sinh ra ngoài nghi chính mình, lẽ nào ông ta không phải là một quân nhân chuyên nghiệp? Hoài nghi này thật là đả kích trí mạng với một người kiếm sống bằng chức nghiệp quân nhân như ông ta.

"Con mẹ nó, cậu là heo sao? Khốn nạn!" Bụi đất tung bay trên thao trường, Hà Bình trừng hai mắt đỏ bừng, vừa rống to vừa phun một ngụm nước bọt về phía Diệp Hoan đang đứng nghiêm.

"Báo cáo đội trưởng, không cho phép sỉ nhục nhân cách của lão tử!" Diệp Hoan nghiêm túc đáp lớn tiếng.

"Con mẹ nó, cậu nào có nhân cách? Heo cách mới đúng!" Hà Bình tức giận nói: "Hai mươi ngày, hai mươi ngày mới học được cách nghiêm, nghỉ! Thành tích loại này còn không bằng mấy đứa sinh viên tham gia tập huấn quân sự ở trường học! Nếu như cậu thật sự là cấp dưới của tôi thì lão tử đã sớm cầm súng bắn chết cậu rồi!" Diệp Hoan bĩu môi, nhiều lắm là vì thân thể cùng với năng lực phối hợp của tôi có mất thăng bằng một chút mà thôi, nếu ông cảm thấy tôi quá kém thì có thể thả tôi đi mà.

Hà Bình lạnh lùng nhìn vẻ mặt của hắn!" Cảm thấy không phục có đúng không? Cậu muốn nói cái gì...?

"Báo cáo đội trưởng, không có gì để nói."

"Muốn nói liền nói, trong ngoài không đồng nhất, lão tử không nhìn nổi loại người như cậu."

“Báo cáo đội trưởng, vậy tôi sẽ nói lời ở trong lòng."

"Nói!"

"Báo cáo đội trưởng, con mẹ nó, ông là tên khốn kiếp, nếu ông có em gái thì tôi sẽ cưỡng hiếp cô ta, báo cáo xong xuôi!"

"... ... ... . . ."

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết như heo bị cắt tiết của Diệp Hoan truyền ra, vang vọng cả thao trường. Huấn luyện riêng môn học cơ sở xong, Hà Bình chính thức lệnh cho Diệp Hoan trở về đại đội, cùng huấn luyện chung với các chiến sĩ.

Huấn luyện rất gian khổ, quả thật là cực kì tàn khốc, Diệp Hoan vừa mới thử ngày đầu tiên thì suýt chút nữa đã mất mạng

Năm giờ rưỡi sáng, đeo hai mươi cân vật nặng rồi chạy năm cây số khởi động.

Đến tám giờ, chạy lên chạy xuống các bậc thang 300 lần, bò qua tấm lưới sắt dài 30m ba nghìn lần.

Còn những nội dung luyện tập gì ở phía sau Diệp Hoan cũng không biết bởi vì khi huấn luyện đến nội dung thứ hai thì hắn đã được đưa vào phòng y tế.

Hà Bình đương nhiên không buông tha cho Diệp Hoan, ngày hôm sau lại tiếp tục huấn luyện. Khi chịu đựng đến hết nội dung huấn luyện thứ 2, Diệp Hoan lại ngất đi. Liên tục vài ngày như vậy, Diệp Hoan hồn nhiên không phát hiện sự dẻo dai của hắn đã tăng lên nhanh chóng.

So với lúc mới vào quân doanh, làn da của Diệp Hoan càng thêm đen hơn, vết thương trên người cũng nhiều hơn, nhưng bắp thịt trên người càng ngày càng săn chắc, càng tráng kiện, ánh mắt cũng thêm mấy phần kiên định.

Hai mươi mấy ngày đã thay đổi một tên lưu manh cà lơ phất phơ thành một người đàn ông trầm ổn kiên nghị.

Thẩm Đốc Trí nói không sai, bộ đội là cái lò nung lớn, cho dù là sắt vụn cũng có thể luyện thành Tinh Cương, dường như câu nói này đã thành chân lí. Một buổi chiều lặng lẽ, ánh mặt trời đang dần rút về tây, Diệp Hoan ngồi xổm bên trong hàng rào sắt, hai mắt đẫm lệ nhìn Chu Mị, Trương Tam, Hầu Tử.

Ba người xuất hiện ở đây làm Diệp Hoan hơi bất ngờ vì theo quy định doanh trại của bộ đội đặc là khu vực cấm. Nghiêm cấm dân thường đến gần khu vực này chứ đừng nói là đứng sát hàng rào thế này.

Sau khi Chu Mị giải thích thì Diệp Hoan mới hiểu được đây là doThẩm Đốc Trí bật đèn xanh cho phép.

Trước khi Diệp Hoan bị Thẩm Đốc Trí bắt vào quân doanh đã từng nói phải ra nước ngoài để tìm kiếm tung tích Kiều Mộc. Kết quả là Diệp Hoan còn chưa kịp xuất viện đã đột ngột mất tích. Hầu Tử cùng Trương Tam cuống quýt như kiến bò chảo nóng, sau cùng thì Chu Mị nói cho bọn họ biết Diệp Hoan đã đi lính rồi. Hai người còn tưởng Chu Mị đang đùa giỡn nên cầu xin muốn gặp hắn. Trương Tam, Hầu Tử là bạn nối khố của Diệp Hoan, từ nhỏ đến lớn chưa từng xa hắn nên Chu Mị không thể cự tuyệt yêu cầu này. Thế là Chu Mị tìm tới Thẩm Đốc Trí, xin ông tạo cơ hội để ba anh em họ có thể gặp nhau một lần.

Thẩm Đốc Trí tuy rằng ngày thường đối xử với Diệp Hoan có hơi hà khắc nhưng ông cũng không phải người không thấu tình đạt lý, ông đáp ứng sẽ cho bọn họ gặp mặt. Tuy nhiên vì Diệp Hoan không được phép ra khỏi quân doanh nửa bước, vì vậy cảnh tượng này mới xuất hiện.

"Anh Hoan, anh đen đi nhiều , cơ thể cường tráng hơn rồi..." Hầu Tử rưng rức nói.

Hốc mắt Diệp Hoan cũng ươn ướt: "Mẹ nó, đừng có nhiều lời, mau mau cho lão tử một điếu thuốc!"

Cách hàng rào, Diệp Hoan nhận lấy điếu thuốc Hầu Tử đưa, hắn cuống quít hít một hơi thật lâu, sau đó chậm rãi thở ra, trên mặt liền hiện ra bộ dáng hưởng thụ.

"Con mẹ nó, rốt cuộc đây là gì!" Hầu Tử oán hận mắng: "Không trêu ai không chọc ai, tại sao chú năm của anh lại đưa anh vào trong quân doanh, còn chỉnh anh thành như thế? Có phải anh đã thả con ông ta xuống giếng không?"

Diệp Hoan hút thuốc xong mới chầm chậm nói: "Lão tử đi ra ngoài được, nhất định sẽ vứt con ông ta xuống giếng."

Trương Tam nức nở nói: "Nhìn bọn họ hành hạ anh thành bộ dáng thế này, anh Hoan, em đi báo cảnh sát tố cáo bọn họ lừa gạt người vô tội."

Diệp Hoan thở dài nói: "Ngày hôm qua tao đã gọi cho 110 rồi. Họ bảo không quản được chuyện này, quyền định đoạt thuộc về quân đội, họ còn nói đừng gây tai họa cho cảnh sát và nhân dân nữa" Hầu Tử, Trương Tam ngẩn người, vẻ mặt ưu thương nói: "Vậy anh muốn ở trong này chờ đợi đến khi nào? Không định đi tìm Kiều Mộc nữa sao?"

Diệp Hoan chỉ chỉ đám bộ đội gác cổng, nói: "Nhìn thấy hàng rào này không? Nếu như bây giờ tao bước ra khỏi đây một bước thì bọn kia sẽ nổ súng ngay. Nhưng nếu có một ngày, tao dựa vào sức mình đàng hoàng vượt qua đám lính kia để đi ra ngoài thì bọn họ sẽ thả tao xuống núi trừ gian diệt bạo, khoái ý ân cừu”

Hầu Tử tuyệt vọng nói: "Xong rồi, anh Hoan, thế này thì không khác gì tù chung thân đâu, với bản lãnh của anh thì làm sao mà đi ra khỏi đây được cơ chứ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play