Cả ba người bị câu nói đó của lão viện trưởng làm cho chết đứng.

Lão viện trưởng vỗ lên ót Diệp Hoan, nói: "Nhanh lên đi, sau này sẽ kể lại cho mấy đứa chuyện năm xưa."

Sau khi quay đầu nhìn nhau thì ba người nhanh chóng chạy theo.

Ba người chạy rất nhanh, nhanh đến mức chỉ có thể nghe thấy được tiếng gió bên tai, ánh đèn nê ông rực rỡ rọi lên gương mặt đầy cảm xúc của họ.

Người phụ nữ trung niên đó mặc một chiếc áo màu tối, đang nắm tay một cậu nhóc hơn 10 tuổi, không quá khó để nhận ra họ trong dòng người. Nhóm người Diệp Hoan rất nhanh liền thấy được bà, bà đi chậm rãi về phía trước, họ thì theo sát bà với khoảng cách chừng 10 mét.

Hầu Tử hỏi: "Hoan Ca, có cần gọi điện cho Kiều Mộc không?"

Diệp Hoan lắc đầu: "Hiện giờ không cần nói cho cô ấy, chuyện này chúng ta còn chưa chắc chắn, đợi lúc nào chắc chắn thì hãy nói, đừng khiến cho cô ấy cảm thấy không vui."

Hầu Tử mím môi, nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hỏi: "Là không để cô ấy không vui hay là tránh cho cô ấy đau lòng?" Trương Tam đang đi sau lưng hay người mắng: "Ông đây không có gì phải sợ, không phải sợ!" Trương Tam vừa nói lại vừa khóc, chẳng biết là khóc vì Kiều Nói hay là khóc cho chính bản thân mình.

Hầu Tử đỏ mắt, không quay đầu lại nhưng mắng Trương Tam: "Ba người chúng ta giúp Kiều Mộc tìm mẹ chính là một việc vui lớn, chú sợ cái gì?" Trương Tam khóc lớn: "Đây cũng không phải là do Kiều Mộc tìm được, cũng không phải là chúng ta tìm được. Đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, là lão viện trưởng vô tình nhận ra bà ấy, chứ không phải là do bà ấy muốn nhận lại Kiều Mộc. Hai người không thấy bà ấy dẫn theo một cậu nhóc sao?Cậu nhóc đó mới là con của bà ấy, chuyện này CMN có gì vui?"

Diệp Hoan cố gắng kiềm nén để không nước mắt rơi xuống, giọng nghẹn ngào: "Cho dù là thế nào đi nữa, việc Kiều Mộc có thể tìm thấy người thân chính là việc vui. Chúng ta nhất định phải theo dõi bà ấy kỹ càng, đây chính là đầu mối duy nhất, không thể nào mất nó được." Hầu Tử cùng Trương Tam lau đi nước mắt, im lặng đi theo sau người phụ nữ đó.

Người này đi rất chậm, thỉnh thoảng lại dừng lại bên quán đồ ăn vặt để mua cho con trai mình những món quà vặt. Cậu nhóc hết ăn cái này lại muốn ăn cái kia, bà luôn mỉm cười đáp ứng. Bà nhìn cậu ăn, chốc chốc lại dùng khăn tay lau miệng cho cậu, gương mặt hiện ra vẻ cưng chiều.

Ba người Diệp Hoan ở phía xa nhìn thấy cảnh này không hiểu sao cảm thấy tim của mình như bị ai đó bóp mạnh, truyền đến cảm giác đau đớn khó mà chịu được.

Tình cảm của mẹ dành cho con đó, đáng lẽ Kiều Mộc cũng phải có. Sau khi cậu nóc ăn no nê, người phụ nữ lại giúp cậu nhóc lau miệng sạch sẽ rồi đón một chiếc xe taxi để về nhà.

Ba người cũng nhanh chóng đón một một chiếc taxi, bảo tài xế chạy bám sát chiếc xe của người phụ nữ.

Hai chiếc xe chạy đến ngã tư, chiếc xe của người phụ nữ thì may mắn chạy qua, nhưng chiếc xe của bọn Diệp Hoan thì phải dừng lại.

"Bác tài, bác đuổi theo chiếc xe phía trước đi.” Diệp Hoan năn nỉ.

Tài xế xe taxi sợ hãi nói: "Anh nói gì thế, đây là đèn đỏ đấy, vượt đèn đỏ anh không biết là sẽ bị phạt tiền đó…" Diệp Hoan không chờ ông nói xong đã lấy từ trong túi quần ra một xấp tiền để vào trong tay của ông.

Tài xế do dự nhìn xấp tiền, sau một lát thì giẫm mạnh chân ga. Không bao lâu sau thì xe của họ đã đuổi kịp chiếc xe chở người phụ nữ kia.

Trong bóng đêm rực rỡ của Bắc Kinh, ai chiếc xe taxi một trước một sau chạy đi. Muốn tới thật gần, nhưng phải cách xa là tâm trạng hiện giờ của ba người Diệp Hoan.

Cho dù biết được bà sống ở đâu thì sao chứ? Nói cho Kiều Mộc biết chuyện này sao? Để cô ấy đến nhận người thân? Hay là cứ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra?

Đầu óc của Diệp Hoan rối bời, hắn không biết tiếp theo mình nên làm gì, chỉ cảm thấy mình nên đuổi theo người phụ nữ kia để biết nơi bà sống, sau đó…..

Sau đó thì thế nào? Kiều Mộc biết được chuyện này thì phải làm thế nào? Cô ấy sẽ khóc hay sẽ cười? Cô ấy…có đau lòng hay không?

Giờ phút này Diệp Hoan rất muốn bảo lái xa dừng xe lại, sau đó đề co người phụ nữ kia đi xa, để lưu lại một ước mơ đẹp đẽ co Kiều Mộc, nư thế không phải tốt hơn nhiều sao? Tại sao cứ pải chạm vào vết thương khó khăn mới kết vảy đó, để khiến nó tiếp tục đổ máu?

Nhưng Diệp Hoan cũng không dám để bà cứ như vậy mà biến mất.

Bất kỳ ai cũng không thể hiểu được suy nghĩ của cô nhi, họ tuy rằng hận người thân vứt bỏ mình, nhưng lại mong muốn có thể tìm được người thân, không phải vì muốn có tiền tài hay quyền thế, cái mà họ muốn là hai chữ “Thân thế”.

Hai chữ thôi.

Trong thời đại này ngay cả con chó cũng cần có huyết thống và thân thế, tại sao họ lại không bằng cả một con chó?

Chiếc xe taxi của người phụ nữ dừng lại, chiếc xe Diệp Hoan cũng dừng lại, ba người ngồi trong xe, đưa mắt nhìn theo bóng dáng hai người họ đi vào một ngõ nhỏ.

Đầu ngõ có một cây hòe lớn, cành lá xum xuê, bừng bừng sức sống. Những vách tường xưa loang lổ vết sơn, đèn đường sáng lấp lóe khiến cho khu phố này cũng trở nên cũ kĩ như khu nhà cũ ở Ninh Hải.

Người phụ nữ này đi vào ngỏ, đang dùng chìa khóa mở cửa nhà.

Nhóm Diệp Hoan xuống xe, đều lặng lẽ đứng gần đó, nhìn thấy cuộc sống khó khăn của người phụ nữ, và sự vô tư hồn nhiên của cậu nhóc kia. Cả ba lặng lẽ đứng đó thật lâu, thật lâu . . .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi nhớ rõ địa chỉ nhà, Diệp Hoan gọi điện thoại cho Chu Mị, nhờ cô điều tra về người phụ nữ đó rồi trở về khách sạn.

Nam Kiều Mộc vẫn đang ở trong phòng mình tính toán sổ sách của quỹ Hoan Nhạc. Lão viện trưởng đã về trước một mình, ba người rất ăn ý mà cùng nhau đi vào phòng của lão viện trưởng.

Diệp Hoan buồn bực ngồi hút thuốc trên ghế salon, không ai lên tiếng nói chuyện.

Lão viện trưởng thở dài, chậm rãi nói: "Ông cũng hi vọng là mình hoa mắt, lúc xem biểu diễn, người đó ngồi kế bên ông, càng nhìn càng cảm thấy giống người năm xưa. . ." "Ông từng gặp mặt…mẹ Kiều Mộc sao?"

Lão viện trưởng gật đầu nói: "Ông đã từng gặp qua. Mấy đứa biết tại sao năm xưa Kiều Mộc lại phải sống trong viện phúc lợi không?

Hai mươi năm trước Kiều Mộc chẳng qua chỉ là một đứa bé sơ sinh, vào một buổi tối, có một cô gái trẻ ôm nó, muốn lặng lẽ đặt nó trước cổng phúc lợi viện. Lúc ấy, ông lại trùng hợp không ngủ được nên đi dạo ngoài sân. Cô gái đó vừa đặt Kiều Mộc xuống đã bị ông thấy được, ông trách cứ cô gái đó rồi bảo cô ấy hãy mang con về nhưng cô gái lại không đồng ý, quỳ xuống trước mặt ông xin ông nhận lấy đứa bé. Người đó là mẹ của Kiều Mộc."

"Biết đâu bà ấy có nỗi khổ tâm.” Diệp Hoan cố giải thích cho mẹ Kiều Mộc.

Lão viện trưởng lắc đầu rồi cười khổ nói: "Chuyện này cũng không thể nói là khổ tâm được. Lúc đó nước ta thi hành kế hoạch hóa gia đình, mỗi nhà chỉ có thể có một con. Nhà chồng của bà ấy muốn có cháu trai kế thừa, nhưng khi sinh ra lại là con gái, đương nhiên là không được yêu thương. Họ muốn sinh thêm một đứa nữa, nhưng lại không muốn đóng tiền phạt, hơn nữa càng không muốn nuôi thêm một đứa con gái, chỉ còn cách bỏ Kiều Mộc"

"Mẹ Kiều Mộc lúc đó quỳ xuống trước mặt ông, van cầu ông để ông nhận nuôi con bé. Bà ấy nói mình gả sai người rồi, dù cho không bỏ Kiều Mộc thì sau này con bé cũng sẽ không được chăm sóc đàng hoàng, hơn nữa còn phải chịu khổ, nên bà ấy mới muốn bỏ Kiều Mộc."

Lão viện trưởng thở dài: "Ông thấy bà ấy đáng thương, hơn nữa đúng theo lời bà ấy nói, dù Kiều Mộc không bị ném đi thì cũng sẽ không có được cuộc sống hạnh phúc. Chẳng biết chừng sau này còn bị người thân bán đi. Nghe lời bà ấy nói, ông liền cảm thấy đau lòng nên nhận lấy đứa bé là Kiều Mộc rồi để bà ấy đi, đi một lần đến tận hai mươi năm. Ông sống trong phúc lợi viện này hơn 20 năm, đã nhìn thấy không biết bao nhiêu vui buồn hợp tan. Bọn trẻ ngây thơ vô tri, tuổi lại nhỏ, không biết gì là buồn vui, nhưng nững điều này đều khắc sâu trong lòng ông. Nhìn thấy tuổi nhỏ lại nhớ tới thân thế của chúng, nhớ tới thì lại vì chúng mà rơi nước mắt. . ." Lão viện trưởng chưa nói xong thì nước mắt đã từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Đứa nhỏ Kiều Mộc này là người rất thông minh, mẹ của nó đã giao nó cho ông khi nó còn trong tả lót. Lúc đó Kiều Mộc vốn đang cười toe toét rồi lại khóc ré lên, khóc suốt một ngày một đêm, có lẽ từ lúc đó nó đã biết mình bị mẹ bỏ rơi."

Ba người Diệp Hoan cũng đã rơm rớm nước mắt.

Lão viện trưởng lau nước mắt, thở dài: "Diệp Hoan bây giờ đã tìm được cha mẹ, cũng coi như là hoàn hảo. Nhưng nững đứa trẻ có thể gặp cha mẹ như Diệp Hoan rất ít, rất nhiều đứa trẻ đều gặp phải hoàn cảnh đau khổ không có thân thế. Những đứa trẻ có thể cha mẹ vốn ít lại càng thêm ít, tối nay ở Bắc Kinh này gặp được mẹ của Kiều Mộc cũng có thể gọi là may mắn. Mấy đứa đã tìm được địa chỉ của mẹ Kiều Mộc thì có nói cho nó hay không mấy đứa tự quyết định đi."

Ba người Diệp Hoan u sầu cúi đầu, hơn nửa ngày không nói tiếng nào.

Bên ngoài cửa phòng, một tiếng nức nở vang lên, Diệp Hoan bất ngờ chạy ra goài thì thấy Kiều Mộc đang ngồi trên hành lang khóc.

"Diệp Hoan, em muốn gặp bà ấy!" Kiều Mộc vừa khóc vừa nói ra mấy chữ nghẹn ngào.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Buổi sáng hôm sau, kết quả điều tra đã được Chu Mị gửi tới.

Chuyện này thật ra không có bất cứ khó khăn này. Mẹ Kiều Mộc họ Vu, tên là Nguyệt Nga, đang sống trong một căn nhà nhỏ, gia đình 3 người, chồng bà là một viên chức nhỏ, đã sắp về hưu rồi, không có khả năng lên chức. Mẹ Kiều Mộc thì mở một tiệm cắt tóc nhỏ, thường cắt tóc cho người dân gần đó. Đây chỉ là một gia đình bình thường, rất bình thường.

Kiều Mộc được sinh ra trong một gia đình như vậy.

Buổi sáng, Diệp Hoan, Hầu Tử, Trương Tam và Kiều Mộc đi tới ngõ hẻm đó, dừng trước hiệu hớt tóc nhỏ mà ngay cả một cái bảng hiệu cũng không có.

Diệp Hoan ôm eo Kiều Mộc, hai người hít một hơi thật sâu, Hầu Tử và Trương Tam đứng phía sau mang vẻ mặt nặng nề.

"Là ở đây sao?" Kiều Mộc quay đầu hỏi Diệp Hoan, đôi mắt chứa đầy đau đớn.

Diệp Hoan gật đầu, rồi lại thở dài: "Kiều Mộc, nếu như em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, thì lần sau chúng ta đến . . ." Kiều Mộc cứng rắn lắc đầu khiến nước mắt rơi xuống: "Không, em muốn gặp bà ấy!"

Diệp Hoan thở dài, ôm chặt lấy cô, cố gắng truyền dũng khí cho cô, sau đó từng bước một dìu cô đi vào tiệm.

Cửa hiệu cắt tóc rất nhỏ, hơn nữa thiết bị rất tô sơ, cả tiệm chỉ có vài m2, nếu như có khoảng 4-5 người đi vào thì ngay cả việc xoay người cũng trở nên khó khăn, Vu Nguyệt Nga đang ngồi ngẩn người trước gương, không biết do đang hoài niệm chuyện cũ hay lo lắng cho cuộc sống tương lai,từ những điều này thì thấy được rằng cửa hiệu này cũng kong kiếm được nhiều tiền. Chồng của bà, cha Kiều Mộc chẳng qua chỉ là một công nhân viên chức nhỏ, dựa vào tiền lương ít ỏi để nuôi sống cả nhà, sau này con của họ cần phải học trung học, đại học, hơn nữa còn phải ma nhà để kết hôn, đối với một gia đình bình thường mà nói thì những việc này là gánh nặng lớn.

Căn phòng đột nhiên tối lại, khi Nguyệt Nga nhìn về cửa thì thấy một cặp nam nữ có vẻ giàu có đang ngẩn ngơ nhìn mình mêm vội vàng đứng lên nói: "Hai vị muốn cắt tóc sao?” Hình như sợ hai vị khách này cảm thấy bẩn, Vu Nguyệt Nga liên tục dùng khăn mặt lau lên chiếc ghế mình vừa ngồi, nợ nụ cười chuyên nghiệp có vẻ nịnh nọt.

Nam Kiều Mộc nhìn thấy người phụ nữ trước mắt, trong lòng cảm thấy đau xót, nhịn không được muốn rơi nước mắt.

Diệp Hoan kéo cô tới rồi ấn cô ngồi lên ghế: “Cô giúp cháu gội đầu cho cô ấy giúp cháu."

Vu Nguyệt Nga cố gắng giữ thể diện của mình: "Hai người đừng thấy cửa tiệm này nhỏ mà coi thường, tay nghề của tôi rất tốt, mọi người xung quanh ai cũng tới đây để cắt tóc đó. . ."

Bà cẩn thận đặt lên vai Kiều Mộc một cái khăn sạch, sau đó nhẹ nhàng làm ướt tóc rồi bắt đầu gội đầu cho cô.

Kiều Mộc nhắm mắt lại nhưng nước mắt cứ thế mà lã chã rơi xuống.

Hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên mẹ gội đầu cho cô, chuyện này đối với bất kỳ cặp mẹ con nào trong thiên hạ đều rất bình thường nhưng đối với cô mà nói, thì chuyện này lại cực kỳ xa xỉ. Khó mà thực hiện, xa không với tới.

"Ơ, cô gái này lại sao lại khóc? Là tôi mạnh tay quá sao?" Nguyệt Nga nhìn thấy Nam Kiều Mộc cứ khóc mãi chẳng ngừng thì lo sợ hỏi.

Kiều Mộc vẫn như cũ không nói lời nào, cứ nhắm nghiền mắt rồi lắc đầu.

Diệp Hoan đau lòng cầm tay của cô, cười lớn nói: "Cô đừng lo, cứ làm tiếp. Chẳng qua là cháu vừa mới cãi nhau với cô ấy thôi.”

Vu Nguyệt Nga vừa gội đầu cho Kiều Mộc vừa thì thầm: "Mấy người trẻ tuổi như cô cậu đúng là, mấy việc lông gà vỏ tỏi(1) này mà cũng khiến các cô cậu giận nhau. Đợi các cô cậu lớn tuổi như tôi rồi thì sẽ biết rằng, cuộc sống cần nhất là gia đình hòa thuận, tâm hồn thanh thản…"

Diệp Hoan cười nhạt hỏi: "Cô ơi, cuộc sống của cô giờ đây có hạnh phúc không?" Vu Nguyệt Nga thở dài, nói: "Hạnh phúc hay không thì con người ta cũng phải sống, vội vàng kiếm tiền, vội vàng mua thức ăn rồi nấu cơm, sau đó thì chăm sóc cho người lớn, người nhỏ, sao còn có thời gian để nghĩ xem mình có hạnh phúc hay không."

"Cô có được mấy đứa con?" Diệp Hoan dò hỏi.

Vu Nguyệt Nnga cười cười, nói: "Tôi có một đứa con trai, do tôi sinh con trễ nên nó mới 12 tuổi."

Kiều Mộc nhẹ nhàng nhắm mắt, càng rơi nhiều nước mắt hơn.

“Con trao thì có vẻ quá nghịch ngợm, dì không cảm thấy con gái tì tốt hơn sao?"

Tay của Vu Nguyệt Nga đột nhiên chậm lại, run rẩy một lát, rồi cười nhạt: "Tôi thấy con trai hay con gái đều tốt cả. Tuy rằng con trai có phần nghịch ngợm, nhưng mỗi khi nhìn nó gặp phải bệnh tật gì thì lòng tôi cảm thấy rất đau, đau như có người dùng dao đâm vào tim, lúc nó vui vẻ thì tôi cũng cảm thấy vui, dù có chịu khổ nhiều thế nào thì tôi thấy cũng .”

Không biết từ lúc nào Kiều Mộc đã mở mắt ra, chỉ yên lặng nhìn Vu Nguyệt Nga, nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt đầy sương gió của bà, giờ phút này, lòng Kiều Mộc đau như cắt.

Nụ cười của mẹ, trong mắt con cái là đẹp nhất. Chỉ tiếc là, nụ cười của bà ấy đang dành cho đứa con trai kia, chứ không phải là đứa con gái đã bị bỏ rơi từ lâu, không còn chút quan hệ nào như cô? Trên đời này còn có thứ gì khiến người ta đau lòng hơn chuyện này?

Kiều Mộc lộ ra một nụ cười tuyệt vọng, mùi vị của vạn tiễn xuyên tâm, chắc cũng không hơn gì chuyện này đâu?

Cô bình tĩnh nhìn gương mặt của người phụ nữ trung niên hiện ra trên chiếc gương, xa lạ làm sao, nưng cũng quen thuộc vô cùng, giống như họ đã từng gặp nhau vào kiếp trước. Nam Kiều Mộc nghẹn ngào cười, cố gắng khắc sâu gương mặt của mẹ. Sau đó cô đứng dậy rời đi, vô cùng quyết tuyệt, không hề quay đầu lại.

Nam Kiều Mộc cô không quen biết với bà.

Vu Nguyệt Nga bất ngờ, sau đó cao giọng nói: "A, cô gái à, tôi vẫn chưa làm chưa. " Diệp Hoan lặng lẽ lấy ra tờ 10000 để vào tay bà, nhìn vào con mắt kinh ngạc của bà, nói: "Cô vĩnh viễn sẽ không biết mình đã mất đi thứ quý giá gì."

Diệp Hoan nói xong liền xoay người đi, ôm vai Kiều Mộc ngồi lên chiếc Mercedes.

Trong xe, Kiều Mộc yếu ớt nằm trong ngực hắn, khóc đến mức thở cũng không được.

"Diệp Hoan, em hận, em thật sự rất hận !"

"Diệp Hoan, em vừa như có nhà, lại như không có…"

"Diệp Hoan, em đã hiểu rồi. Thì ra cha mẹ con cái là duyên phận trời cho, thứ này chính là luôn phải dõi mắt nìn teo bóng lưng càng ngày càng xa của họ, nhìn nó từ từ biến mất. Họ đã dùng bóng lưng nói cho em biết, không cần đuổi theo, cũng không thể đuổi theo!"

"Diệp Hoan, từ nay về sau, em chỉ còn có mình anh…"

Sau khi Kiều Mộc nói ra những lời này, thì liền ngất trong lồng ngực của Diệp Hoan.

Chiếc Mercedes nổ máy, Diệp Hoan vừa ôm Kiều Mộc vừa rơi nước mắt.

Trong xe, Hầu Tử và Trương Tam cũng đang khóc.

"Hoan Ca, từ nay về sau, bọn em sẽ không tìm cha mẹ, bọn em sẽ coi bản thân như thứ xuất hiện từ trong khe đá, không cha không mẹ!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vu Nguyệt Nga ngơ ngác đứng trước cửa tiệm cắt tóc, nhìn Diệp Oan ôm Kiều Mộc lên xe, nhìn chiếc Mercedes rời đi, cúi đầu nhìn 10000 trong tay.

Lời Diệp Hoan nói trước khi rời đi vang bên tai bà.

". . . Cô mãi mãi cũng không biết, cô đã mất đi thứ quý giá gì."

Bà nhớ đến gương mặt có mấy phần giống như mình lúc trẻ của Kiều Mộc, lại nhớ đến việc cô gái trẻ kia cứ khóc mãi, những điều này khiến bà nhớ đến thứ gì đó, nhanh chóng chạy theo, điên cuồng hét lên: "Về đi! Về đi! Về đi con…"

Chiếc Mercedes đã đi xa, sau khi Vu Nguyệt Nga chạy theo một đoạn, thì yếu ớt quỳ xuống trên mặt đường, ngửa đầu hét lớn.

Đáng lẽ có thể trở về, nhưng đã không về được…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play