Lão viện trưởng đi tham quan khắp Bắc Kinh liền hai ngày nên xương cốt rã rời, cả người không muốn động đậy chút nào. Nhóm Diệp Hoan dốc lòng tận hiếu với ông, trước kia họ không có năng lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông vì họ và đám trẻ mà bận rộn suốt ngày đêm. Không những thế ông còn phải xem sắc mặt người khác, rồi phải nịnh nọt họ để tranh thủ từng chút từng chút tiền nuôi sống những đứa trẻ trong cô nhi viện. Ông đường đường là nam tử hán đại trượng phu nhưng cả đời không lập gia đình, con cháu cũng không màng đến.
Nếu như thật sự sắp xếp thứ tự những người quan trọng trong lòng Diệp Hoan thì ông còn ở vị trí cao hơn cha mẹ hắn.
‘Công sinh không bằng công dưỡng’ sinh con đã khó, nuôi còn khó hơn. Diệp Hoan không biết bố mẹ hắn bao năm qua đã làm gì, tốn bao nhiêu tâm sức nhưng tất cả những gì lão viện trưởng làm cho hắn thì hắn đều ghi sâu trong lòng.
Trong khách sạn, Diệp Hoan và Hầu Tử một trái một phải đang xoa bóp chân cho lão viện trưởng.
"Viện trưởng à, ông đi chơi mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, khỏe rồi thì lại đi chơi tiếp, Bắc Kinh còn rất nhiều nơi mà ông chưa đi, ông nhất định phải đi tới những nơi đó mới được”. Diệp Hoan cười nói.
Gương mặt lão viện trưởng tuy rằng hiện ra vẻ mệt mỏi nhưng lại nở nụ cười rất tươi.
"Thôi, thôi. Ông đi vài ngày là được rồi, nhìn thấy mấy đứa có được tương lai sáng lạn là ông thấy thỏa mãn rồi. Công trình của viện phúc lợi còn đang xây, hiện tại đã làm xong phần nền, đang bắt đầu xây nhà lên. Người của quỹ Hoan Nhạc đã bắt đầu quản lý viện phúc lợi, ông phải về xem thế nào, tuy rằng họ đều là người tốt, cũng chăm sóc cho bọn nhỏ tốt nhưng họ còn chưa quen thuộc với nhau. Những chuyện này còn cần có ông, nếu như để người khác làm ông cảm thấy rất lo lắng nên ngày mai ông sẽ về Ninh Hải."
Diệp Hoan ngây ra một lúc, vội la lên: "Viện trưởng, khó khăn lắm mới đến được Bắc Kinh, sao ông lại đi nhanh vậy? Ông lo lắng bọn nhỏ sao? Người của Quỹ Hoan Nhạc đều được tuyển chọn kĩ càng, tuyệt đối sẽ không khiến mấy đứa nhỏ chịu chút oan ức nào. Ông đã bận rộn cả đời người rồi, nghỉ ngơi vài ngày thì có sao đâu?"
Lão viện trưởng lắc đầu, cười nói: "Ông định sẵn là có số làm việc cực lực, ngay cả nghỉ ngơi cũng không được yên ổn, ông nhìn thấy được đám nhóc trong viện mới cảm thấy an tâm."
Diệp Hoan cùng Hầu Tử im lặng, cảm thấy chua xót trong lòng, trong lời nói đơn giản không màu mè đấy, là tình yêu thương sâu đậm bao nhiêu, đối với con người vĩ đại này, ngoại trừ việc kính yêu ông từ tận đáy lòng, họ thật sự không biết phải làm gì. Ông hy sinh cả cuộc đời của mình, đến nỗi quên đi mình cần thứ gì, cũng quên đi rằng ông cao cả hơn bất kỳ kẻ nào.
Diệp Hoan cùng Hầu Tử liếc nhìn nhau, rồi Diệp Hoan cười lớn nói: "Lão viện trưởng, ông cứ ở đây chơi vài ngày, để cho chúng con hiếu thảo với ông, ông đã chịu cực khổ biết bao nhiêu năm rồi, nghỉ ngơi vài ngày là chuyện thiên kinh địa nghĩa(1).
Lão viện trưởng cười, mắng Diệp Hoan: "Thằng nhóc này, cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người, nhưng ông thật sự không thể không quan tâm tới chúng, lo cho cuộc sống của 100 đứa nhỏ đâu phải dễ. Hiện tại Quỹ Hoan Nhạc lại bắt đầu nhận cô nhi từ khắp cả nước, tụi nhỏ lại càng đông thêm, sau này có thể sẽ hơn 1000 người, chuyện lớn như vậy sao ông bỏ qua được?"
Diệp Hoan buồn bã thở dài: "Lúc trước con không chút suy nghĩ liền quyết định xây dựng Viện Phúc Lợi, tuy rằng giúp cho những đứa trẻ, nhưng lại hại ông phải lo lắng nhiều hơn."
Lão viện trưởng mở to mắt nói: "Đừng nói những lời thế này nữa. Ông quen cả ngày bận rộn rồi, nếu như để cho ông nghỉ ngơi, ông cũng không biết mình nên làm gì. Con chẳng những giúp bọn nhỏ, cũng đã giúp luôn ông, nếu như không phải là con giàu có nhưng không quên nguồn gốc, thì ông còn không biết mình phải không lưng với người khác bao nhiêu lần nữa, thế này sao lại là hại ông?"
Diệp Hoan cùng Hầu Tử cúi đầu, việc này là giúp cho ông, hay là bắt ngọn đèn đã cháy sắp hết như ông phải tiếp tục phát sáng?
"Lão viện trưởng" Diệp Hoan cười lớn nói: "Hay là chúng cháu tìm cho ông một người bạn? Ngày xưa ông sợ khiến người đó chịu khổ, nhưng bây giờ thì không như xưa nữa rồi. Ông cũng nên kết thúc đời độc thân đi chứ." Lão viện trưởng cười mắng: "Thằng nhóc này quả nhiên khó nói được mấy câu tiếng người, ông đã nhiều tuổi còn tìm vợ làm gì chứ?" Hầu Tử lo lắng nói: "Ông già rồi nên … không được?" "Cút *** đi!" Lão viện trưởng nổi giận.
Diệp Hoan tranh thủ thời gian hoà giải: "Lão viện trưởng từ trước tới nay chưa thử lần nào, sao lại không được? Thần binh tuyệt thế không thể tùy tiện ra khỏi vỏ. Lão viện trưởng, hôm nào con sẽ tìm cho ông một người, rất hào phóng, vừa gặp đã mời, đảm bảo sẽ khiến ông hài lòng.”
Hầu Tử buồn bực nói: "Ai bảo vừa gặp đã mời? Có người như vậy sao?" Diệp Hoan trừng Hầu Tử, nói: "Đúng là không học vấn không nghề nghiệp! Mấy bộ phim mà chú coi chẳng thể nói lên được đâu? Chú không thấy người ta đều nói “Tới đây đi. Tới đây.” Như vậy không phải là mời thì là gì?”
"Hoan Ca, em thấy câu nói đó không có nghĩa như đâu…" Lão viện trưởng mở to mắt, mắng hai người: "Càng nói càng không ra gì, hai thằng nhóc này mau cút đi cho ông, để ông bình tĩnh lại đã!"
Diệp Hoan cùng Hầu Tử cười tươi đi ra ngoài, trước khi ra ngoài Diệp Hoan có vẻ như nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu lại nói: "Lão viện trưởng, con có mấy tấm vé đi xem một show ca nhạc, bây giờ ông cứ nghỉ ngơi, đến tối chúng con sẽ đưa ông đi tới buổi biểu diễn, theo như con biết thì ca sĩ là một người rất đẹp, nếu như ông thích thì con sẽ bao dưỡng cô ấy cho ông. "
Hầu Tử chen lời hỏi Diệp Hoan: "Hoan Ca, sao anh lấy được vé vào cửa vậy?"
Diệp Hoan buồn bã nói: "Tốn hơn 8 triệu để mua……”
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Vé vào cửa là do người thổi sáo mà Diệp Hoan từng cứu ở Tinh Không là Trần Thiến tặng. Cô ấy nói rằng mình đã được mời tới buổi biểu diễn làm người đệm sáo, có vẻ như thật sự có tài, bảo sao lại kiên quyết bán nghệ không bán thân, công việc hiện tại của cô còn kiếm được nhiều tiền hơn là đi bán thân .
Diệp Hoan sở dĩ muốn đi tới buổi biểu diễn, một là muốn cho lão viện trưởng hưởng phúc, muốn cho ông trải nghiệm những thứ trước nay ông chưa bao giờ thử qua.
Hai là hắn muốn gặp lại Trần Thiến, đưa cho cô ta 400 nghìn. Tài khoản của Lý Quốc Đống hiện giờ đang bị đóng băng, tấm chi phiếu kia chắc chắn sẽ không đổi được tiền, mẹ của Trần Thiến chắc chắn không có tiền chữa bệnh nên hiện giờ Diệp Hoan phải tới đó đưa tiền cho cô. Dù sao hắn cũng phải chịu trách nhiệm với chuyện này, nếu không làm thì lương tâm bất an.
Trên thực tế thì Diệp Hoan cũng không có nhiều tiền, 400 nghìn này là hắn có gắng đeo bám Liễu Mi để mượn, dù sao Liễu Mi giàu như vậy, Diệp Hoan mượn tiền cô cũng không thấy lo lắng.
Khi ánh đèn đêm trở nên rực rỡ, Diệp Hoan cùng với lão viện trưởng, Hầu Tử, Trương Tam lên xe đi đến sân vận động, Nam Kiều Mộc do không quan tâm tới những ngôi sao như vậy, hơn nữa cô còn phải kiểm tra sổ sách của quỹ Hoan Nhạc nên không đi cùng họ.
Hầu Tử cùng Trương Tam thì rất phấn khởi, từ nhỏ đến giờ họ chưa được tới lần nào nên lần này cứ như trẻ con được đi chơi.
"Hoan Ca, anh có biết buổi biểu diễn này là của ai không?" Hầu Tử vui đến nỗi nước miếng tung bay, tròng mắt sáng ngời.
Diệp Hoan vò đầu, hắn chỉ biết Trần Thiến là người đệm sáo cho ca sĩ, nhưng buổi biểu diễn là của ai thì hắn chưa hỏi qua.
"Là Liễu Phỉ, là của Liễu Phỉ đó!" Hầu Tử run rẩy nói lớn.
"Liễu Phỉ là ai?" Diệp Hoan vừa nói xong thì ánh mắt hưng phấn của Hầu Tử liền chứa đầy giận dữ, Diệp Hoan thấy vậy liền biết được tên này nhất định là fan cuồng của Liễu Phỉ nên nhanh chóng nói: "Biết rồi, cô gái này nhất định là ca sĩ, hơn nữa hát vô cùng hay.
"Nói nhảm! Liễu Phỉ không chỉ là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng, nữa còn nhiều lần đoạt được giải thưởng Bài Hát Vàng, là người đang được Công ty Giải trí Hoa Thái cố gắng nâng đỡ." Hầu Tử thao thao bất tuyệt giúp Diệp Hoan nâng cao hiểu biết.
Diệp Hoan suy nghĩ một chút nói: "Vậy ra cô ta là một ca sĩ hát nhạc Gothic hay." Ngọn lửa giận của Hầu Tử dâng cao: "Hai chúng ta không thể giao tiếp!"
Nếu không phải lão viện trưởng đang ngồi trong xe thì Diệp Hoan đã tát Hầu Tử một cái rồi.
CMN ông đây cùng chú mày lớn lên mà chú mày dám bảo không thể giao tiếp được với ông à? Cái người tên là Liễu Phỉ kia ngay cả chú mày là ai cũng không biết, hai người thử giao tiếp cho ông đây xem đi?
Khi họ đi đến sân vận động đã thấy tiền sản vô cùng đông đúc, có rất nhiều fan mang theo poster điên cuồng hét lên tên của Liễu Phỉ.
Diệp Hoan bảo tài xế chạy thẳng đến lối vào rồi xuống xe. Trước cửa có rất nhiều bảo vệ đang đứng, nhiều người như vậy đối với việc bảo đảm an toàn là rất khó khăn. Nếu như vô tình có việc gì mà mọi người náo loạn, tạo ra sự kiện giẫm đạp thì người xui xẻo nhất chính là bảo vệ như họ, cho nên, trong khi người khác mang tâm trạng vui vẻ thì họ lại rất lo lắng bất an.
Bốn người Diệp Hoan đi đến sân vận động, có vài cánh lối kiểm tra, mọi người lần lượt đi vào, đến lượt Trương Tam thì lại có tiếng cảnh báo vang lên.
Bảo vệ đưa tay tới trước mặt Trương Tam: "Mau lấy vật phẩm kim loại ra."
Trương Tam đành phải lấy ra, nào là túi, chìa khóa, điện thoại, 1 cây dao nhỏ, kéo, vòng tay,… Mấy tên bảo vệ đen mặt: "... Anh là bác sĩ ngoại khoa à?"
Trương Tam gượng cười không nói.
Bảo vệ lạnh lùng nói: "Những vật này anh không được mang vào, không an toàn."
Trương Tam không đồng ý, nói : "Những vật khác không mang theo thì không sao nhưng cái bật lửa này mang theo thì có vấn đề gì chứ? Tôi vất vả lắm mới mua được cái bật lửa số lượng có hạn này."
"Không được, nếu anh muốn xem biểu diễn thì nhất định phải ném nó đi.”
Ba người Diệp Hoan thấy Trương Tam bị chặn lại cũng không đi trước mà ở lại chờ y.
Lão viện trưởng cảm thấy không có gì vì dù sao thì biểu diễn hội là một thứ khá mới mẻ đối với ông, nhưng Hầu Tử lại vô cùng gấp gáp.
"Một cái bật lửa thôi mà, ném đi thì sao chứ? Đừng chần chờ nữa, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi!"
Trương Tam không đồng ý, bướng bỉnh nói: "Không được, cái bật lửa này trên thị trường có giá ơn 1000 tệ, đâu thể nói ném là ném." Hầu Tử tức giận: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không chú không đi, chúng tôi vào trước." Trương Tam đảo mắt, cười nói: "Nhất định sẽ có cách, cho tôi vài phút, rồi sẽ nghĩ ra thôi . . ."
Vì vậy Trương Tam bỏ đi, hút thuốc dạo quanh sân vận động tìm cách.
Vài phút sau, Trương Tam cả người đẫm mồ hôi quay lại, ánh mắt sáng ngời, cuối cùng cũng nghĩ ra cách.
Vì vậy Trương Tam ngồi xuống, lén lút tới cạnh bồn hoa, muốn đào đất lên chôn bật lửa xuống, đợi khi xem xong biểu diễn sẽ trở về lấy.
Diệp Hoan nhìn thấy động tác của Trương Tam ở phía xa, cười nói: "Tên ngốc này cuối cùng cũng thông minh được một lần, làm chuyện mà người bình thường hay làm."
Lão viện trưởng cũng vui mừng, gật đầu khen Trương Tam.
Trương Tam rất đắc ý, cảm thấy bản tân mình thật ra cũng rất thông minh chứ không ngốc như Diệp Hoan hay nói.Đột nhiên không khí lại nặng nề hẳn lên, Trương Tam thấy có ba bảo an đang tiến về phía mình, tạo thành hình tam giác. Họ lúc này đang lộ ra vẻ mặt khẩn trương, đầu đầy mồ hôi, tay đang để trên gậy điện ở thắt lưng.
Trương Tam ngây ra, sau đó lại cảm thấy sợ hãi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trương Tam hoảng sợ nghĩ...
Trong tình thế nguy cấp, đột nhiên Trương Tam lại thông minh hẳn lên, hắn đứng lên nhìn ba người bảo an kia rồi lộ ra nụ cười mà hắn tự cho là hiền lành.
Trương Tam giơ bật lửa trong tay lên, yếu ớt nói: ". . . Đây không phải là bom, thật mà!"
Vừa nói xong thì đã bị ba người kia quật ngã.
(1):đạo thường của trời, lí lẽ của đất xưa nay không bao giờ thay đổi được, ý chỉ việc làm đúng đắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT