Diệp Hoan gối đầu lên đùi Nam Kiều Mộc, nghiêng đầu để Nam Kiều Mộc dùng tăm bông lấy ráy tai cho hắn.

Mắt Diệp Hoan híp lại, tỏ vẻ thoải mái.

Nơi đô thị phồn hoa này, người người bè lũ xu nịnh, đắm mình trong xa hoa trụy lạc, lúc đó bọn họ suy nghĩ điều gì? Bọn họ thật sự cảm thấy vui vẻ sao? Có lẽ còn không bằng im lặng gối đầu lên đùi người yêu, cùng hưởng thụ ánh nắng ấm áp của mặt trời lúc hoàng hôn, nghe nàng nhẹ nhàng càm ràm, hưởng thụ cảm giác nàng dùng tăm bông lấy tai cho mình càng thêm thoải mái.

Có lẽ ai trong đời cũng sẽ gặp được một người như vậy, khi nàng làm nũng sẽ bắt ngươi ôm lấy nàng, nhất định không chịu rời khỏi ngươi. Nàng sẽ nhíu mày khi ngươi hút thuốc, rồi lặng lẽ đem giấu đi bật lửa cùng hộp thuốc lá, mặc kệ ngươi đang cơn nghiện thuốc lo lắng tìm kiếm khắp nơi, nàng lại vô tội đứng ở một bên cười trộm. Lúc nàng tức giận vì ngươi không chịu tắm rửa, sẽ giống như âm hồn bất tán cả ngày lượn lờ bên cạnh ngươi, luôn miệng lải nhải rằng ngươi không chịu ăn ở sạch sẽ thì sẽ mắc các loại bệnh tật gì, rồi lại mất bao nhiêu tiền chữa bệnh, một mực càu nhàu đến khi ngươi không chịu nổi nữa mà bất đắc dĩ đi tới phòng tắm. Rồi khi ngươi hỏi nàng hôm nay đi làm có chuyện gì mới lạ không, nàng liền hào hứng bừng bừng như đánh tiết gà mà đem hết mọi chuyện của sếp và đồng nghiệp ra kể, làm cách nào cũng không dừng lại được... Có đôi lúc ngươi cảm thấy nàng thật phiền, đúng không?

Nhưng đến khi ngươi đã già, nghĩ lại chuyện năm xưa, sẽ cảm thấy thật ra đây chính là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình, tiếc rằng lúc ấy ngươi lại không nhận ra.

Nam Kiều Mộc cũng không phải người hay lải nhải, ngôn ngữ của nàng luôn rất đơn giản, cũng không bao giờ miễn cưỡng Diệp Hoan làm bất cứ việc gì mà hắn không thích. Dù sao nàng vẫn luôn nói rằng Diệp Hoan là đàn ông cung Nhân Mã, người thuộc cung Nhân Mã không thích bị ràng buộc, nếu nàng muốn quản hắn, vậy chẳng bao lâu nàng đã mất hắn rồi.

Nàng thường cười nói với Diệp Hoan rằng trái tim nàng mãi mãi muốn duy trì khoảng cách với hắn là 1,5 thước, vì trong tâm lý học, đây là khoảng cách an toàn nhất giữa hai người, quá gần sẽ gây cảm giác trói buộc, quá xa lại cảm thấy lạnh nhạt.

Trái tim của người yêu lại phải cách xa 1,5 thước, không phải nàng không muốn tới gần, mà vì nàng sợ đến gần quá sẽ tiêu hao hết hạnh phúc, vậy nên biết tiết kiệm thì sẽ dùng được lâu, tình cảm yêu thương của nàng cứ bình thản từng chút từng chút một, không quá nhiều, cũng không quá lớn, vậy thì có thể cùng hắn gắn bó đến già rồi.

Bé gái ngày nào còn sợ hãi nắm lấy góc áo của Diệp Hoan, không nhìn thấy hắn liền oa oa khóc lớn, bây giờ đã trưởng thành, nàng hiểu được thế nào là yêu, cũng hiểu được điều gì có thể đánh mất tình yêu.

Nam Kiều Mộc dịu dàng lấy ráy tai cho Diệp Hoan, nét mặt cẩn thận giống như đang tiến hành một ca phẫu thuật trọng yếu trong y học, tay nàng hơi lạnh nhưng rất vững vàng.

“Diệp Hoan, anh quay về Thẩm gia gặp được ông nội, ông đối với anh có tốt không?” Nam Kiều Mộc nhẹ nhàng hỏi.

“Coi như cũng được, ưm...” Diệp Hoan vẫn nhắm hai mắt thoải mái ngân lên một tiếng, nói tiếp: “Ông già mặt lạnh tim nóng, cũng coi như hiền lành, chỉ có điều hơi keo kiệt”

Nam Kiều Mộc có chút ngưỡng mộ: “Ông là khai quốc lão tướng quân mà, nhất định có rất nhiều câu chuyện truyền kì.”

Diệp Hoan cười nhạt nói: “Truyền kỳ của ông ấy chỉ thuộc về ông ấy thôi, mưa bom bão đạn là một loại cuộc sống, củi gạo dầu muối cũng là một loại cuộc sống, chúng tôi mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời của mình, cũng là nhân vật phụ trong cuộc đời người khác, dù cho cốt truyện là bình thường hay dữ dội, chúng tôi đều ở trên sân khấu diễn nhân vật của chính mình, thế giới thay đổi liên tục, người trên sân khấu cũng thay đi đổi lại, vậy thì thế nào? Có lẽ tương lai có một ngày khi chúng tôi già rồi, rời khỏi cái sân khấu rực rỡ này, hoặc là trở thành những ông già bà lão nắm tay nhau ngắm trời chiều trong chuyện xưa của người khác, chính là như vậy, nên dù có đóng vai phụ cũng chẳng vấn đề gì.”

Nam Kiều Mộc nhẹ nhàng cười, ánh mắt vui sướng: “Diệp Hoan, nếu ba mươi năm sau anh vẫn còn có thể nghĩ như vậy thì em chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.”

“Kiều Mộc, anh dù mới hai mươi tuổi đầu nhưng những chuyện trải qua trong hai mươi năm này đã khiến anh thấm thía rất nhiều, đã nhìn rõ được rất nhiều chuyện, tuy vẫn có những chuyện không nhìn thấu được nhưng anh nghĩ sau ba mươi năm nữa, có lẽ anh sẽ ngày càng hiểu rõ, càng thông suốt mọi thứ, duy chỉ đối với riêng em, anh sẽ mãi không thay đổi”

Nam Kiều Mộc cười nói: “Khi đó em đã là một bác gái luống tuổi hoặc là một bà béo, mỗi ngày mang theo cái giỏ lớn đi chợ mua thức ăn, cùng người bán hàng rong cò kè mặc cả bớt một thêm hai. Anh có chắc là vẫn sẽ yêu thích một bác gái vừa béo vừa già như vậy chứ? Đàn ông đúng thật là chuyên gia tình ái, dù cho tám tuổi hay tám mươi tuổi, đàn ông vĩnh viễn chỉ thích phụ nữ mười tám tuổi.”

Diệp Hoan vui vẻ nói: “Anh lại muốn biến em thành tầm thường ấy, vốn dĩ anh là một kẻ phàm phu tục tử, tất nhiên là phải lấy người phụ nữ bình thường, nếu như em là đóa Thiên Sơn Tuyết Liên, anh còn dám yêu em sao? Trên đầu cái xe cà tàng lại đặt một ký hiệu của xe Benz, thật sự rất buồn cười nha.”

Nam Kiều Mộc cười cười lườm hắn một cái, vô cùng xinh đẹp quyến rũ, căn phòng càng thêm tràn đầy xuân sắc.

“Anh đấy, mỗi lần mở miệng đều rất lợi hại, nói lung tung một lúc là đen cũng có thể biến thành trằng rồi.”

Sâu kín thở dài một tiếng, Nam Kiều Mộc nói: “Diệp Hoanhiếu thuận với người già một chút, anh đừng chọc ông tức giận, chúng tôi đều đã trải qua cuộc sống đau đớn khổ sở không cha không mẹ rồi, cảm giác đó như thế nào, em cũng không muốn nói đến nữa, hôm nay cha mẹ anh và ông anh đều ở đây, đó là do ông trời đền bù tổn thất cho hai mươi năm cực khổ của anh, Diệp Hoan, mất rồi mà lại tìm được, thật sự không dễ dàng, anh phải cố gắng quý trọng bọn họ.”

Diệp Hoan nhìn thần sắc buồn rầu thương tâm trên khuôn mặt Nam Kiều Mộc, nặng nề gật đầu: “Nam Kiều Mộc, em yên tâm, tuy rằng bình thường anh là người thô tục, nói chuyện hay chọc ngoáy người khác nhưng tâm anh không xấu, anh sẽ không thực sự chọc giận bọn họ, anh còn quý trọng thân tình hơn bất kỳ người nào khác... Nam Kiều Mộc, đợi anh xử lý xong hết công việc bận bịu thành lập câu lạc bộ này, anh sẽ chú ý hỏi thăm tin tức của cha mẹ em...”

Cả người Nam Kiều Mộc run lên, nước mắt rất nhanh ứa ra, vừa bi thương lại vừa vui mừng, giống như xen lẫn trăm loại suy nghĩ không cách nào nói rõ.

Diệp Hoan sâu sắc nói: “Cô nhi cũng không phải tự nhiên nứt ra từ trong khe đá, chúng tôi đều có nguồn gốc của chính mình, trước kia không có năng lực, chúng tôi không thể nào tìm được họ, bây giờ thì khác rồi, Kiều Mộc, anh đã tìm được gia đình của anh, anh cũng không quên bọn em vẫn là lục bình trôi dạt không có gốc rễ, Kiều Mộc, anh sẽ tìm cha mẹ giúp em, bất kể năm đó bọn họ có nỗi khổ tâm như thế nào, dù sao chúng tôi cũng phải hỏi cho rõ, con người sống trên đời có chuyện có thể cả đời hồ đồ lẫn lộn, cũng có chuyện phải tìm hiểu rõ ràng, nếu không chết không nhắm mắt.”

Nam Kiều Mộc cúi thấp đầu, nước mắt to như hạt đậu từng chuỗi rơi xuống vạt áo, nghẹn ngào dùng sức gật đầu.

Hai ngày sau, Tần Dật gọi điện thoại tới, bề ngoài tỏ vẻ thờ ơ nói cho Diệp Hoan biết cái tòa nhà ba tầng kia của Triệu Dương hắn đã lấy được, giá thuê một năm là mười triệu, đã ký hợp đồng thuê năm năm.

Cho dù biết trước Tần Dật chắc chắn có biện pháp thu lấy tòa nhà kia, nhưng không ngờ hiệu suất làm việc của Tần Dật nhanh như vậy làm cho Diệp Hoan chấn động.

Mới vài ngày trôi qua mà Triệu Dương đã chịu thua rồi sao? Cuối cùng là Tần Dật đã dùng thủ đoạn gì?

Trong lòng Diệp Hoan hơi dao động, Bắc Kinh nước sâu hắn sớm đã biết, thế nhưng hắn không nghĩ đến có thể thâm sâu đến như vậy, con trai của một bộ trưởng, nói giẫm là giẫm ngay, năng lực của gia tộc trăm năm thật là sâu không lường được.

Tần Dật cũng không nói chi tiết rõ ràng, nhưng Diệp Hoan đại khái cũng hiểu một chút, dùng các loại quan hệ của Tần Dật từ nhỏ cho đến giờ, cùng với quyền thế tích tụ cả trăm năm của Tần gia, muốn thu lấy một tòa nhà của công tử con ông cháu cha không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Mạnh được yếu thua, cái quy luật sinh tồn hoang dã trong tự nhiên này càng trở thành chân lý trong xã hội thượng lưu, cho đến bây giờ quyền thế đều tàn khốc máu tanh như thế, cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm nhỏ.

Còn chính mình thì sao? Trong cái vòng tròn sâu không lường được ở nơi này, mình có năng lực gì để trở thành cá lớn, để nuốt chửng những con cá nhỏ khác, lập ra thế lực của riêng mình?

Diệp Hoan lờ mờ có một chút phương hướng cho tương lai, tập trung tư tưởng suy nghĩ tưởng tượng, nhưng vẫn không có chút đầu mối nào.

Lấy được tòa nhà của Triệu Dương rồi, cũng chẳng khác nào hoàn toàn đắc tội với Triệu Dương, Diệp Hoan tạm thời không muốn nghĩ đến Triệu Dương ghét hận hắn ra sao, cũng không ngẫm nghĩ đến bây giờ thù oán đã kết sâu lắm rồi, chuyện đến nước này, là do Triệu Dương tự gây ra.

Đã giải quyết xong tòa nhà cao tầng, Diệp Hoan hào hứng gọi điện cho Liễu Mi.

“Tòa nhà ba tầng kia thu được rồi, có thể bắt đầu lắp đặt xây dựng, Liễu Mi, công việc còn lại của câu lạc bộ này bây giờ tôi giao hết lại cho cô.”

Ở bên kia điện thoại Liễu Mi hoan hô một tiếng, vui vẻ nói: “Thật sự lấy được rồi sao? Diệp Hoan, anh cũng thật có bản lĩnh đấy”

Diệp Hoan cười khổ, đúng là lấy được, có điều không phải bản lĩnh của mình mà là bản lĩnh của Tần Dật, mình nhiều lắm cũng chỉ là một mảnh lá xanh.

“Nếu như có thể bắt đầu lắp đặt thiết bị rồi, vậy ông chủ Diệp có ý kiến gì không? Anh muốn lắp đặt thiết bị trong hội sở theo phong cách nào?” Liễu Mi phấn chấn đến mức thật sự muốn truyền qua sóng điện thoại mà nhào về phía trước, mạnh mẽ hôn Diệp Hoan mấy cái.

Diệp Hoan nói: “Cô hỏi tôi là hỏi nhầm người rồi, tôi không phải loại người có văn hóa, càng không có mắt thẩm mỹ, cô mà lắp đặt theo ý tôi chắc chắn sẽ thành một đống không đâu vào đâu.”

“Cứ nói một chút ý kiến của anh đi, anh là ông chủ lớn nhất, tôi cũng chỉ là một nhân viên làm thuê nho nhỏ dưới tay anh, dù sao tôi cũng phải hỏi ý của anh, biết đâu tôi cứ tự tiện lắp đặt thiết bị, anh không hài lòng lại đem con mực tôi đây ra xào thì phải làm sao”

Nghe xong mấy lời năn nỉ, Diệp Hoan đành phải cố suy nghĩ, chần chờ nói: “Theo ý của tôi, hội sở của chúng tôi nhất định phải trang hoàng rực rỡ xa hoa hoành tráng, toàn bộ đại sảnh đều dùng đèn màu đỏ, tạo ra cảm giác quyến rũ mông lung, sau đó thì... đối diện cửa lớn bày ra một dãy ghế dài, tìm mấy cô nàng ăn mặc bốc lửa ngồi trên ghế salon, chỉ cần có người đi qua, các nàng liền ngồi trên ghế hướng về phía bọn họ vẫy tay nhiệt tình...”

Âm thanh của Liễu Mi lạnh lẽo dần: “... Sau đó hỏi bọn họ một câu. ‘Tiên sinh có muốn gội đầu không?’ đúng không?”

Diệp Hoan thở dài khen: “Nghìn vàng dễ kiếm, tri kỉ khó tìm, Liễu Mi, tôi thật sự muốn cùng cô tấu lên một khúc tri âm tri kỷ...”

“Tôi thì lại muốn đánh anh sưng đầu lên” Liễu mi nghiến răng nghiến lợi nói một cách giận dữ: “Diệp Hoan anh bệnh à? Đầu tư một câu lạc bộ tư nhân cao cấp đến hai trăm triệu, lại bị anh trang trí thành phòng gội đầu, cái thằng ranh đầu óc đen tối kia, anh đi dạo kỹ viện đến nghiện rồi hả, lại còn muốn tự mình mở một cái hay sao?”

Diệp Hoan chán nản thở dài: “Thẩm mỹ quan của tôi chỉ vẻn vẹn dừng ở đây thôi...”

Liễu Mi đành phải cao giọng than thở.

Mà thôi, có bao giờ hi vọng được gì vào tên khốn này đâu, chính mình tự nhiên lại đi làm một việc thừa thãi.

Đã giải quyết xong việc thuê nhà, công trình lắp đặt trang hoàng cũng sắp chuẩn bị, mọi chuyện đều tiến hành đâu vào đấy, sự nghiệp của Diệp Hoan coi như chính thức bắt đầu rồi.

Vài ngày sau Diệp Hoan gọi điện triệu tập Tần Dật, Liễu Mi, Lưu Tử Thành gặp mặt một lần, coi như là đại hội cổ đông của câu lạc bộ tư nhân, vì có sự gia nhập của Tần Dật, Diệp Hoan lại đem cổ phần của câu lạc bộ tư nhân tiến hành phân phối một lần nữa.

Liễu Mi bỏ vốn một trăm triệu, chiếm 20% cổ phần, Lưu Tử Thành bỏ vốn ba mươi triệu chiếm 10% cổ phần, Diệp Hoan bỏ vốn bảy mươi triệu, nhưng do hội sở này là Diệp Hoan làm chủ, hơn nữa sau này nhiều điều còn dựa vào chiêu bài Thẩm gia để phát triển tiếp nên chiếm 40% cổ phần, còn dư 30% tất nhiên thuộc về Tần Dật.

Tần Dật làm việc rất biết ý, mấy lần đều liên tục từ chối, cười nói không có công thì không được hưởng lộc, gã chiếm tỷ lệ cổ phần quá lớn, cảm thấy xấu hổ nhưng Diệp Hoan lại kiên trì đem 30% cổ phần trao cho hắn, quyết tâm muốn đem lợi ích của Tần gia và Thẩm gia buộc lại một thuyền, nếu như cổ phần quá ít, Tần gia ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn không vui, sau này có phiền toái gì e là Tần gia cũng không chịu tận tâm dốc sức.

Liễu Mi cùng Lưu Tử Thành cũng không có ý kiến, muốn lăn lộn ở Bắc Kinh này nhất định phải có gia tộc trăm năm như vậy làm hậu thuẫn, cổ phần của bọn hắn dù ít đi một chút nhưng nếu như có thêm sự gia nhập của Tần gia, mạo hiểm trong khoản đầu tư này liền giảm xuống rất nhiều, tính cẩn thận ra, bọn hắn đã được lợi lớn rồi.

Vì vậy ba cổ đông nồng nhiệt khuyên bảo, khích lệ Tần Dật nhận lấy cổ phần.

Tần Dật không còn cách nào khác đành vui lòng nhận lấy, có điều xưa nay Tần Dật hành xử cẩn mật, không chịu để người ta nói mình là người ngang nhiên chiếm lợi của người khác, vì vậy đầu tư thêm một trăm triệu vào nguồn vốn của câu lạc bộ

Lại vài ngày nữa, Tần Dật gọi điện cho Diệp Hoan mời hắn ra ngoài vui đùa một lát.

Diệp Hoan ngây ra một lúc, lập tức hiểu được dụng ý của Tần Dật.

Cái gọi là “ra ngoài vui đùa”, tất nhiên không đơn giản như việc anh hai nhà hàng xóm bình thường hét một tiếng rủ đi dạo đường cái. Câu lạc bộ sắp khai trương nhưng ông chủ Diệp Hoan này lại không có chút quen biết gì với các khách hàng tiềm năng ở Bắc Kinh. Dù hắn là con nhà gia thế nhưng cũng không thể vác cái danh Thẩm gia đi rêu rao khắp nơi, vẫn nên có những mối quan hệ cùng nền móng của riêng mình. Nếu như đã là đối tác làm ăn, sau lưng hai người lại có giao tình mấy đời giữa hai nhà Thẩm Tần, tự nhiên sẽ chung một lợi ích, dù là về công hay về tư Tần Dật đều có nghĩa vụ dốc lòng lôi kéo Diệp Hoan, giới thiệu một số nhân vật ở Bắc Kinh cho hắn để hắn nhanh chóng đứng vững ở Bắc Kinh.

Đây chính là dụng ý “ra ngoài vui đùa một lát” theo lời Tần Dật.

Diệp Hoan là một người hiểu chuyện nên hắn đáp ứng không chút do dự.

Cúp điện thoại, sau khi suy nghĩ một chút, Diệp Hoan liền gọi điện bảo Lưu Tử Thành cùng đi.

Cái tên con trai Bí thư Tỉnh ủy bị đuổi ra khỏi nhà này cũng nhất định phải xuất hiện trong những trường hợp thế này, mọi người cùng nhau hiểu biết về những người đó, sau này ở kinh thành cũng có thể tự mình đảm đương tốt một phương.

Gọi điện thoại nhờ Chu Mị phái hai chiếc xe xa hoa cùng với mấy người bảo tiêu cho mình.

Thái tử gia của tập đoàn Đằng Long đã lâu không dùng đúng “nghi thức”, xem ra hôm nay lại phát huy công dụng rồi.

Không phải Diệp Hoan muốn khoe khoang mà là không thể không làm vậy, trong mấy hội kiểu này luôn đầy rẫy mấy thằng cha ánh mắt thiển cận chuyên bợ đít nịnh bợ, nếu lần này hắn không phô trương như thế, sợ là người ta sẽ coi thường vài phần.

Dù hắn chưa bao giờ để bụng mấy thứ gọi là mặt mũi này nhưng dù sao Diệp Hoan bây giờ cũng là con cháu Thẩm gia, người khác coi thường hắn thì không sao nhưng nếu không để lại thể diện cho Thẩm gia, hắn tất nhiên không thoải mái.

Thành phố lên đèn, Bắc Kinh vào ban đêm tràn ngập những âm thanh sôi nổi nhộn nhịp, trên đường lớn xe cộ qua lại như mắc cửi, từng vệt sáng đèn đường như một cỗ sao chổi xẹt qua cửa sổ xe lưu lại một vầng sáng hỗn độn thật dài, vô số ánh sáng sặc sỡ nhiều màu lóe qua làm cho người ta hoa mắt, mất phương hướng.

Ô tô đi vào một con đường quang đãng nằm ở phía bắc công viên Triều Dương, đại sứ quán Mỹ cũng nằm trên con đường này.

Tần Dật đã sớm đợi ở đầu đường, thấy hai chiếc xe của Diệp Hoan đang chậm rãi tới gần, Tần Dật cười cười giơ tay chào, sau đó lên xe của mình ý bảo Diệp Hoan đi theo.

Ba chiếc xe đi thêm một km nữa, đến đầu một cái hẻm nhỏ liền dừng lại.

Ba người xuống xe, bảo tiêu đứng sau lưng xếp thành một hàng dài.

Tần Dật cười khổ nói: “Tôi chỉ nói là đi vui đùa một chút, sao lúc này trông cậu như sắp đi đánh nhau vậy? Thật sự là vô cùng nổi bật nha.”

Diệp Hoan nói: “Anh Tần đừng trách em chuyện bé xé ra to, em là người vụng về hay gây chuyện, thân thủ lại không tốt, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì lại cuống quít bỏ chạy thì không hay cho lắm. Thực ra em cũng không quan tâm người ta đánh giá em thế nào, chỉ sợ lại đánh mất uy phong của anh Tần thôi...”

Tần Dật nheo mắt lại, cau mày nói: “Hôm nay cậu chủ ý đến gây chuyện sao?”

“Sao có thể chứ, anh Tần tốt bụng dẫn em đi chơi, em sẽ không làm mất mặt anh đâu, yên tâm, hôm nay em sẽ ra vẻ đáng thương, gặp ai cũng khom lưng cúi đầu, một lòng lấy đức thu phục người...”

Tần Dật cười khổ nói: “Mọi chuyện của cậu ở Ninh Hải tôi đã sớm biết rồi, bây giờ ngươi ra vẻ cười đùa tí tửng đấy nhưng thật ra trong tâm rất dữ dội. Nếu như ai đụng chạm đến cậu thì toàn bộ thế giới cũng không thể ngăn cậu lại được, mấy kẻ kia đều là bọn mắt mọc trên đỉnh đầu, tôi thật sự không biết đêm nay đưa cậu tới đây là đúng hay sai...”

Ba người cùng nói chuyện, Tần Dật dẫn Diệp Hoan và Lưu Tử Thành đi vào cái hẻm nhỏ không biết tên.

Ngõ nhỏ càng đi càng dài, hai bên con đường chật hẹp đều là tường vây cao ngất, bên trong tối đen đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón mà chân đạp trên mặt đất cũng gồ ghề không bằng phẳng.

Diệp Hoan càng đi càng khó hiểu, khẽ nói: “Anh Tần, anh mang bọn tôi đi chỗ nào đấy?”

“Đi theo tôi là được, không cần hỏi, tôi không bán đứng cậu đâu, tính cách cậu như vậy, tôi bán cho ai cũng là trời giáng tai họa cho người đó...” Tần Dật nói mà không quay đầu lại.

Diệp Hoan: “...”

Tần Dật trông ôn hòa nhã nhặn như thế nhưng lúc nói lời tổn thương người cũng thật đủ sắc bén...

Ngõ nhỏ rất sâu, trước mắt chỉ một màu đen kịt không thấy lối ra.

Không biết đi bao lâu, Tần Dật bỗng nhiên dừng bước, quay người lại đối mặt với cánh cửa lớn được tạo thành từ hai mảnh gỗ lim, hai bên cửa treo cao hai cái đèn lồng lớn màu đỏ, trong bóng đêm lộ ra ánh sáng mờ nhạt mông lung.

Tần Dật đưa tay gõ vài cái lên cửa, cửa lớn mở rộng ra từ bên trong, hai cô gái mặc sườn xám dài màu đỏ đi tới, hai nàng xinh đẹp như hoa, dáng người thon dài nở nang, có lồi có lõm, sườn xám tinh xảo bó chặt quanh những đường cong hoàn mĩ của các nàng. Lúc hai nàng cất bước đi, cặp đùi thon dài đẹp đẽ với đôi tất chân màu da như ẩn như hiện ở dưới váy các nàng, mê hoặc đôi mắt. Làm người ta ngạc nhiên nhất là hai người này lớn lên giống hệt nhau, đúng là hai chị em song sinh tiêu chuẩn.

Nhìn thấy Tần Dật, hai cô gái cười tươi như hoa, một trái một phải cúi chàoTần Dật, dáng vẻ phong hoa mà không mất đi nét khuê tú: “Hoan nghênh Tần thiếu gia hạ cố, mấy vị khách quý đang đợi ở bên trong”.

Tần Dật nhàn nhạt gật đầu, vẻ mặt hờ hững theo hai cô gái đi vào.

Diệp Hoan trợn mắt lên, đây... mẹ nó là chỗ nào thế? Đến người nghênh tiếp ở cửa cũng là hai chị em song sinh xinh đẹp như vậy thì bên trong không thể là rượu thịt tầm thường nha?

Tần Dật vừa đi, vừa nhẹ nhàng giải thích với Diệp Hoan: “Kẻ có tiền chân chính thích những địa điểm vui chơi như thế này chứ không phải mấy loại bảng hiệu lập lòe sặc sỡ trên đường cái, ở nơi đó rồng rắn lẫn lộn, đám con cháu quyền quý rất ít đặt chân vào. Ở nơi đó phải ngồi cùng với những tên nhà giàu mới nổi chỉ biết ném tiền mua vui và đám phú thương thì không đề cao được cấp bậc rồi, lựa chọn thực sự của bọn hắn đều là loại che dấu như vầy. Không giống như những loại câu lạc bộ công khai bên ngoài, loại câu lạc bộ này có trình tự kiểm tra rất nghiêm khắc, muốn lấy được tư cách hội viên khó như lên trời. Nếu chỉ có tiền thôi thì chưa đủ, còn phải xem cậu có quyền thế hay không, có bao nhiêu thực lực, kể cả bối cảnh của gia tộc cậu, bằng cấp cao thấp của cậu...”

Diệp Hoan chột dạ nói: “Tôi chỉ có bằng trung học, có khi nào đi vào liền bị đuổi ra không?”

Tần Dật cười: “Chú em, không nên tự xem nhẹ mình, thân phận của Thẩm lão gia tôn quý như vậy, nhà cậu nắm trong tay đến ba phần đất của Bắc Kinh rồi, chỉ cần cậu thích thì dù cậu cứ nghênh ngang đi qua cũng không ai dám ngăn cản cậu, chỉ là một câu lạc bộ mà thôi, còn chưa đến mức không có mắt như vậy.”

Tần Dật cười nhạt, trong nụ cười lại mang theo vài phần cao ngạo.

Ba người đi theo hai chị em song sinh xinh đẹp đi vào, bên trong là một tòa nhà rất lớn mang phong cách sân vườn điển hình của Trung Quốc cổ đại, rất khó tưởng tượng ở một nơi tấc đất tấc vàng như kinh thành, vẫn còn kiểu nhà cửa mang hương vị chính tông như thế này.

Tần Dật thản nhiên giải thích, tòa nhà này vốn dĩ là trạch viện của một vị vương gia triều Thanh, sau nhiều lần chiến tranh tàn sát bừa bãi may mà không tổn hại quá nhiều, đây là kiến trúc văn vật được bảo vệ cấp hai của quốc gia, được ngân sách tu sửa một lần, sau đó lại được một gia tộc quyền quý nào đó thuê lại, dùng để kinh doanh câu lạc bộ này.

Một đoàn người đi qua bức tường lưu ly điêu khắc hình vẽ Kỳ Lân, dọc theo tiền viện băng qua một hành lang uốn khúc vòng vèo, lại đi qua một hành lang màu đỏ xây dựng trên mặt nước, đi vào trong phòng khách của tòa nhà được xây dựng lại từ Nội đường.

Trong đại sảnh có mấy người thanh niên trẻ tuổi mặc trang phục thoải mái ngồi tốp năm tốp ba, dáng vẻ bại hoại, đang rảnh rỗi tán gẫu, khiến cho Diệp Hoan phải trợn mắt ngạc nhiên chính là khắp mọi nơi trong phòng khách đều là những cô gái mắc yếm nhỏ màu đỏ hoặc màu hồng phấn, xinh đẹp quyến rũ, vòng eo mảnh khảnh như rắn vặn vẹo liên tục, thỉnh thoảng phát ra một chuỗi tiếng cười trong vắt như chuông bạc.

Diệp Hoan nhìn cả nửa ngày, bỗng nhiên cười khùng khục.

Tần Dật quay đầu nhíu mày với hắn, nhỏ giọng hỏi hắn vì sao lại cười.

Vì thế Diệp Hoan cố gắng nhịn cười, nghiêm túc nói: “Có phải bây giờ sẽ có một người đẹp hết thời nào đó vung quạt tròn nhỏ bước nhanh tới, sau đó nửa oán nửa giận vỗ nhẹ vai của anh, điệu đà cười vài tiếng, sau đó nói...”

Diệp Hoan còn chưa dứt lời liền nghe thấy một giọng nữ hơi cường điệu nghi ngờ kêu lên: “...Ai nha, Tần thiếu gia, ngài mấy hôm rồi không có đến~~.”

Diệp Hoan giấu mặt sau lưng Lưu Tử Thành cười khúc khích, vẻ mặt Tần Dật lập tức dở khóc dở cười.

Diệp Hoan gật gật đầu, nói: “Đúng, đúng là nói như vậy... anh Tần, anh đúng là người không đứng đắn, lại thật sự dẫn tôi đến đây đi dạo kỹ viện”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play