Chú năm Thẩm Đốc Trí là người em trai có quan hệ tốt nhất với Thẩm Đốc Lễ. Có thể nói hai người cùng chung một chiến tuyến

Thẩm Đốc Trí nhìn bề ngoài trẻ tuổi hơn Thẩm Đốc Lễ, trên người mặc một cây đen, cái eo lưng luôn thẳng tắp như một thanh lợi kiếm nằm trong vỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra tiêu diệt kẻ địch. Gương mặt ngăm đen, đôi mắt sáng như nhìn thấu nhân tâm, ngũ quan rắn rỏi cường tráng, hoàn toàn mang khí chất của một quân nhân chính hiệu.

Thẩm Đốc Trí đứng trước cửa thư phòng, sừng sững như một cây thương cắm trên mặt đất, thân hình cao lớn tỏa ra chính khí mãnh liệt, vẻ uy áp như thể tất cả mọi người trên thế gian đứng trước mặt hắn đều trở thành đạo chích.

Tên đạo chích Diệp Hoan hiện giờ bộ dáng chật vật, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt.

Thật sự không ngờ được hắn lại đá Thẩm Đốc Trí ngã lộn nhào. Hắn còn tưởng rằng chú tam xấu tính kia đang rình mò nghe lén ngoài cửa phòng cha hắn chứ…

“Lũ lớn cuốn trôi miếu Long Vương mà” Nét mặt Diệp Hoan hổ thẹn, lay lay tay Thẩm Đốc Trí

“Buông ra! Phận con cháu lại cứ nắm tay nắm chân bậc trưởng bối còn ra thể thống gì” Sắc mặt Thẩm Đốc Trí càng nhăn nhúm

Diệp Hoan vội vàng buông tay, cười gượng: “…Cháu cũng đâu thể dập đầu với chú, đây không phải là nguyền rủa chú sao”

Thẩm Đốc Trí: “….”

Thẩm Đốc Lễ cười khổ, lên tiếng hòa giải: “Chú năm, đừng so đo với nó, thằng nhóc khó bảo này lăn lộn bên ngoài hai mươi năm, không ai dạy nó quy củ, đá chú một cái đã là khách khí lắm rồi. Khi tôi gặp nó lần đầu, nó còn định trấn lột tôi ấy…”

Thẩm Đốc Trí bất mãn hừ một tiếng: “Em so đo gì với nó chứ. Anh cả, thằng nhóc này không phải tuýp an phận thủ thường, anh phải quản giáo cho tốt kẻo về sau lầm đường lạc lối”

Diệp Hoan âm thầm thở dài, xem ra vị chú năm này không có ấn tượng tốt với hắn. Mà cũng đúng, người ta đường đường là sĩ quan tư lệnh lại bị cháu trai đá một cước đâm đầu vào bồn hoa, nếu là người khác cũng sẽ tức giận

Thẩm Đốc Trí xoay người, sắc bén nhìn Diệp Hoan: “Ta đã nghe nói về cậu từ rất lâu rồi, Diệp Hoan. Nhất cử nhất động của cậu ở Ninh Hải đều nằm trong tầm chú ý của chúng ta. Cậu đúng là đã làm mấy chuyện khá đẹp mắt ở Ninh Hải, chiến đấu với bọn cướp, hạ gục Dương Tố, cũng có chút tài trí. Nhưng trong mắt ta, cậu thực ra không phải người tốt lành gì. Vì tiền mà bắt cóc người vô tội, điều này nói rõ ý thức chấp hành pháp luật của cậu quá mỏng manh, khuyết thiếu quan niệm về kỷ luật. Kiểu người như cậu, nếu đi về chính đạo có thể nói là hiệp sĩ hào hiệp, nếu rơi vào tà đạo thì chính là quân hại nước hại dân. Bất kể là loại người nào thì tóm lại đều kiểu người ưa gây chuyện, cho nên…”

Thẩm Đốc Trí xoay đầu nghiêm trọng nói với Thẩm Đốc Lễ: “Anh cả, tiểu tử này phải giao cho em. Em mang hắn về cải tạo lại”

Diệp Hoan biến sắc: “Như thế nào gọi là “cải tạo lại” ?”

“Tức là mau chóng huấn luyện cậu. Ta sẽ đưa cậu vào đại đội đặc chủng của ta, huấn luyện một, hai năm, đi làm mấy nhiệm vụ. Sau khi xuất ngũ đảm bảo cậu sẽ có hình dáng con người”

Diệp Hoan run rẩy nói: “Hình dáng cháu bây giờ cũng đâu có giống súc sinh”

Thẩm Đốc Trí kiên quyết khẳng định: “Chỉ có một người đàn ông đã từng đi lính mới được gọi là đàn ông chân chính. Bọn hắn có ý chí kiên định, khí lực cường tráng, có đầu óc tỉnh táo. Bộ dạng cậu bây giờ đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, bả vai bên cao bên thấp y hệt mấy tên lưu manh thu phí bảo kê sống qua ngày. Cần phải ném cậu vào quân đội để rèn luyện, dù cậu có là đồng sắt vụn cũng có thể luyện thành tinh cương.”

Giờ phút này, Diệp Hoan không còn sót lại chút hảo cảm nào với chú năm này. Thật con bà nó âm hiểm, chẳng phải chỉ đá ông một cái thôi sao? Lại muốn đem lão tử vào quân đội vờn chơi, Thẩm gia chẳng lẽ tìm không ra vị nào giống người bình thường một chút?

“Tôi không đi!” Diệp Hoan ngạnh cổ chống đối

Thẩm Đốc Trí cười lạnh: “Có đi hay không không phải do cậu quyết, cậu cho rằng đại đội đặc chủng của ta ai cũng có thể gia nhập sao? Nếu không phải bởi vì cậu là cháu ta thì sao Thẩm Đốc Trí ta phải thiên vị ném một tên phế vật thích gây họa vào một đại đội tinh nhuệ?”

“Vậy chú tích đức chút đi, đừng để tôi gây họa cho người khác mới phải”

“Không được ‘Địa ngục bất không, thệ không thành Phật’ trong mắt ta, địa ngục đã thừa ra thằng nhóc cậu rồi, lão tử không độ hóa cậu thì thật không phải với chúng sinh”

Lúc này, Diệp Hoan cực kỳ hoài nghi Thẩm Đốc Trí trước kia chẳng qua chỉ là chân trợ lý, cũng bởi vì cái miệng thối có lực sát thương quá lớn nên làm tư lệnh tiền nhiệm bị tức chết, ông ta mới ngồi lên được cái ghế tư lệnh.

Thẩm Đốc Trí tiếp tục thuyết phục Thẩm Đốc Lễ: “Anh cả, đứa nhỏ này cần phải để quân đội giáo dục lại, cứ giao cho em đi thôi”

Gương mặt Thẩm Đốc Lễ có hơi do dự

Diệp Hoan quá sợ hãi, trong quân đội gian khổ như thế nào hắn biết rõ. Ở đó tuy rằng không thiếu ăn thiếu mặc nhưng phải chịu huấn luyện cùng các kỳ khảo hạch kỹ thuật quân sự liên miên. Đại đội đặc chủng thì yêu cầu càng cao hơn nữa, đó tuyệt đối không phải là địa phương cho người ở, đi vào đó không chết cũng bị lột da.

Chết cũng không đi!

Diệp Hoan càng hoảng sợ thì càng phát ra ý thức sinh tồn mãnh liệt

Không sai, chính là ý thức sinh tồn, đối với hắn, bị vứt vào đại đội đặc chủng chính là đi tìm chết.

Diệp Hoan cúi người nhặt một cục gạch gần đó, giơ lên cao, vẻ mặt tuyệt vọng kêu gào: “Tôi không đi! Ai bắt tôi đi tôi liền…”

Thẩm Đốc Trí híp mắt, cười nhạo: “Ái chà! Cũng hung ác gớm. Thế nào? Muốn đập chết ta sao? Có gan thì ra tay đi, chỉ cần cậu chạm được vào người ta, ta gọi cậu là chú”

Hai chân Diệp Hoan xoắn lên, sợ hãi nhìn ông, sau đó…bàn tay cầm gạch nhắm ngay vào đầu mình, quát ầm lên: “Ai..ai bắt tôi nhập ngũ, tôi liền cho các người xem não người trông như thế nào!”

Thẩm Đốc Trí ngây ra, hiển nhiên ông không ngờ được thằng cháu trai này lại thiếu khí phách như thế. Để chống đối việc nhập ngũ, lại dùng phương thức vô lại vậy.

Thẩm Đốc Lễ thấy Diệp Hoan bày ra bộ dạng liệt nữ trinh tiết gặp phải lưu manh, không khỏi cười khổ mấy tiếng. Trong lòng cũng không đành, dù sao con trai ông đã chịu khổ nhiều năm như vậy, hà tất lại để cho hắn chịu đựng quân đội gian khổ nữa.

“Chú năm, bỏ đi, chuyện Diệp Hoan nhập ngũ cứ tạm gác lại đã” Thẩm Đốc Lễ nhìn thoáng qua vẻ mặt mừng như điên của Diệp Hoan, thâm ý nói: “…sau này nếu nó gây họa ở Bắc Kinh, ta đưa nó vào quân ngũ cũng không muộn”

Diệp Hoan giật mình, lão già này có ý khuất phục mình đây. Sau này mình nên ít xuất hiện để tránh cho ông ta bắt được nhược điểm.

Thẩm Đốc Trí hình như không cam lòng, nhìn Diệp Hoan khẽ nói: “Em thấy thằng bé hồ đồ này sớm muộn cũng sẽ gây chuyện. Anh cả, anh thật không muốn nó vào quân đội sao? Cần suy nghĩ kỹ, ngọc không mài không sáng”

Diệp Hoan vội nói: “Đừng mài, mài rồi tôi liền tan thành bột phấn mất. Vật liệu không đúng sao có thể tạo được thành phẩm”

Thẩm Đốc Trí hậm hực trừng hắn, bỗng nhiên ông vẫy tay gọi hắn: “Cậu đến đây”

Diệp Hoan vẫn cầm cục gạch trong tay, thành thật đi đến trước mặt ông

Thẩm Đốc Trí chỉ chỉ bồn hoa trước mặt, ra lệnh: “Ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía ta, đúng rồi…mông nâng lên một chút, cứ như vậy, đừng nhúc nhích”

Diệp Hoan còn chưa hiểu rõ ông ta định làm cái gì liền càm thấy sau mông bị người ta đá mạnh một cái. Diệp Hoan ngã lộn nhào, đâm thẳng đầu vào bồn hoa đầy bùn đất, tư thế ngã y hệt như Thẩm Đốc Trí lúc trước.

Thẩm Đốc Trí đạp xong, khoan khoái phủi tay, cười nói: “Được rồi, hai ta huề nhau. Bây giờ ta thừa nhận cậu là cháu trai của ta”

Diệp Hoan giận tím mặt mà không dám nói gì, phun phì phì bùn đất trong miệng.

Đến giờ hắn lại biết thêm một việc, không phải người lính nào lòng dạ cũng rộng lớn, có những người lòng dạ nhỏ mọn hơn cả cái lỗ kim, cho dù người lính đã làm đến sĩ quan tư lệnh cũng không ngoại lệ

Có thể khẳng định vị chú năm này là một người vô cùng ghi hận, có thù tất báo.

Không thể trêu vào liền tránh thật xa, đây là phương thức hành xử của Diệp Hoan

Chú năm này không phải dạng hiền lành gì, cho nên Diệp Hoan viện đại cái cớ nào đó rồi chạy vắt giò lên cổ.

Trong sương phòng phía đông, Thẩm Đốc Lễ ngồi đối diện với Thẩm Đốc Trí. Nhiều năm ở trong quân ngũ đã hun đúc nên phong thái Thẩm Đốc Trí lúc nào cũng sắc bén như một thanh đao, gương mặt cứng nhắc không có lấy một nét cười, cho dù là đang ngồi trước người anh cả mà ông yêu quý.

Thẩm Đốc Lễ quan sát em trai, đôi mắt ánh lên nét vui vẻ

Đứa em thứ năm này của ông khi còn bé tính tình không khác gì Diệp Hoan. Thẩm Đốc Trí ỷ vào gia thế, gây chuyện thị phi khắp nơi. Năm đó, hắn nghịch lửa trong thư phòng của cha, gây ra hỏa hoạn. Bao nhiêu sách cổ quý giá của cha đều bị cháy gần hết. Cha nổi giận lôi đình, tống khứ hắn vào quân đội. Quân đội quả nhiên là một cái lò luyện người, không tới vài năm, một thằng nhóc ương bướng càn quấy đã trở thành một khối tinh cương thượng phẩm. Sau khi Thẩm Đốc Trí hoàn thành vô số nhiệm vụ bí mật liền được thăng chức, có lẽ cũng phần nào dựa vào thế lực của Thẩm gia nhưng bản thân hắn thật sự có bản lĩnh. Một đường thăng chức cho tới vị trí tư lệnh cảnh vệ quân. Cảnh vệ quân khu Bắc Kinh cũng tương đương với cấm vệ quân kinh thành thời xưa. Thẩm Đốc Trí có thể ngồi lên vị trí thủ lĩnh cấm vệ quân, đủ thấy chính phủ coi trọng Thẩm gia thế nào.

Trong cuộc đời, Thẩm Đốc Trí chỉ kính trọng hai người, một là lão thái gia Thẩm gia, hai là anh cả Thẩm Đốc Lễ.

Đối với lão thái gia là kính sợ, đối với Thẩm Đốc Lễ là kính yêu. Thẩm Đốc Lễ là một người anh cả mẫu mực, ít nhất trong mắt Thẩm Đốc Trí, người anh này vừa là anh vừa là cha. Khi bọn họ còn nhỏ, lão thái gia chấp chưởng quyền hành trong gia tộc, ngày nào cũng bận đến tối tăm mặt mũi, không có thời gian dạy dỗ con cái. Mẹ bọn họ qua đời sớm, Thẩm Đốc Lễ một mình gánh vác trách nhiệm gia trưởng trong nhà, dạy dỗ các em đọc sách, chơi đùa, ai có công thì thưởng, ai có lỗi thì phạt. Thẩm Đốc Lễ luôn cố gắng chăm sóc các em trai, đặc biệt là đứa em út Thẩm Đốc Trí. Mỗi lần ông gây họa, khi cha muốn phạt ông thì anh cả luôn luôn ra mặt, không nói một lời thay ông chịu tất cả trừng phạt

Trong Thẩm gia bây giờ, chỉ có Thẩm Đốc Lễ và Thẩm Đốc Trí mới thật sự được coi là ‘huynh đệ tình thâm’. Bọn họ là những người anh em có thể đào tim đào phổi cho nhau

Thẩm Đốc Lễ thoát khỏi dòng ký ức đã rất xa xưa, lặng lẽ rút ra một điếu thuốc Đại Hùng Miêu, châm thuốc, rít một hơi thật sâu.

“Anh cả, anh bắt đầu hút thuốc lá từ khi nào thế?”

Thẩm Đốc Lễ cười trừ: “Gần đây có nhiều chuyện phiền lòng, những lúc căng thẳng hút vài điều để giảm bớt áp lực”

Thẩm Đốc Trí vươn tay giành lấy điếu thuốc trong tay Thẩm Đốc Lễ, dúi vào khay gạt tàn trên mặt bàn.

“Anh cả, anh nhiều tuổi rồi, sau này không nên động tới thứ độc hại này nữa, đừng gieo mầm họa cho thân thể” Lời quan tâm của Thẩm Đốc Trí luôn lộ ra chút cứng nhắc mất tự nhiên

Ông vơ luôn cả bao thuốc Đại Hùng Miêu trên bàn nhét vào túi quần mình, rồi mới ngồi xuống trước mặt Thẩm Đốc Lễ.

“Anh cả, anh chắc không phải phiền lòng vì chuyện quốc sự. Là chuyện Diệp Hoan phải không?”

Thẩm Đốc Lễ nhẹ gật đầu, thở dài nói: “Cha không chịu thừa nhận nó. Chú ba và chú tư càng tỏ ra căm ghét nó. Thân làm huynh trưởng, tôi đã nhường nhịn rất nhiều, hiện tại tôi cảm thấy thật sự là nguy cơ trùng trùng…”

Thẩm Đốc Lễ trừng mắt, kiên định nói: “Anh cả, anh không thể lui bước nữa, diệt kẻ địch cần phải làm thẳng tay”

Thẩm Đốc Lễ lắc đầu: “Bọn họ không phải là kẻ địch, là anh em”

“Anh em?” Thẩm Đốc Trí cười lạnh

“Hai mươi năm trước, anh và chị dâu liều chết quay về Thẩm gia, còn chưa tới cửa nhà đã liên tiếp bị ám sát. Nếu không phải em phái ra mấy đại đội trinh sát tinh nhuệ liều chết bảo hộ thì hai người sớm đã chết ngay trên ngưỡng cửa Thẩm gia rồi. Bọn họ có từng xem anh là anh em hay chưa?”

“Hai mươi năm nay, bọn họ luôn gây sức ép, ngoài sáng trong tối khắp nơi chống đối, khắp nơi cản trở, giăng bẫy hãm hại anh. Bọn họ coi anh là anh em sao?”

Thẩm Đốc Lễ cúi đầu, im lặng thật lâu, mắt ông dần ánh lên tia sáng tàn khốc, thở dài: “Chỉ mong chú ba, chú tư biết chừng mực một chút. Hôm nay tôi đã đưa được Diệp Hoan đến Bắc Kinh này. Nếu bọn họ dám chạm đến con tôi, đành phải để bọn họ nếm mùi đau khổ. Hai mươi năm ẩn nhẫn, không phải vì tôi sợ bọn họ mà vì tôi vẫn còn nghĩ đến tình thân, đừng dồn tôi đến mức phần thân tình còn sót lại này hóa thành sát khí vô tận…”

Thẩm Đốc Trí vui mừng nở nụ cười: “Anh cả, anh nghĩ thông suốt là tốt rồi. Tối nay em đi gặp cha, xem xem đến cùng ý tứ cha thế nào?”

……

“Hai trăm triệu? Con bà nó! Cái câu lạc bộ gì mà ngốn nhiều tiền như vậy?” Hầu Tử há hốc miệng

Diệp Hoan kiên nhẫn giải thích: “Câu lạc bộ tư nhân cao cấp, chính là…nói thế nào nhỉ, dù sao anh mày cũng chưa từng vào nơi nào như thế, hẳn là có phòng nghỉ ngơi, phòng giải trí, phòng tắm rửa, có nơi để ăn uống rồi nói chuyện phiếm các kiểu….”

Hầu Tử suy nghĩ một chút, liền góp ý: “Anh Hoan, chỗ anh nói em đã từng vào rồi, được gọi là phòng tắm hơi massage, có em gái phục vụ trọn gói chỉ hết sáu trăm đồng”

Diệp Hoan khinh bỉ nhìn hắn: “Lăn đi, đồ nhà quê! Mày đừng đem cái nơi thiếu đứng đắn đó so sánh với câu lạc bộ của anh. Hơn nữa, giá mày nói là từ năm nảo năm nào rồi. Bây giờ muốn có em gái phục vụ tối thiểu phải ba ngàn”

“Anh Hoan, anh mở cái câu lạc bộ đó đến cùng là có cái lợi ích gì?”

Diệp Hoan nhăn mày: “Anh cũng không biết có ích lợi gì, nhưng Lưu Tử Thành ba hoa chích chòe rất say sưa, dáng điệu thật sắc bén. Cứ mở một cái cũng không sao”

Hầu Tử sùng bái nhìn hắn: “Anh Hoan, em đặc biệt hâm mộ bộ dạng phá gia chi tử này của anh, chính là hình tượng mấy cao thủ coi tiền như rác. Em thích!”

Diệp Hoan giận dữ nói: “Anh mày đang nghèo đói lắm đây, còn thiếu những một trăm triệu nữa, tao biết đi đâu kiếm đây?”

Hầu Tử cũng sầu muộn: “ ‘Hiến tinh’ khẳng định không ăn thua gì, ba người chúng ta, cộng thêm Lưu Tử Thành chắc chỉ bắn đầy được nửa cái đập chứa nước, độ khó quá cao…”

“Mày đừng ảo tưởng nữa được không? Mày cho rằng nhị đệ của chúng ta là súng bắn nước cao áp chắc. Lưu Tử Thành nói không sai, muốn đứng vững trong cái xã hội này thì không thể dựa mãi vào gia đình, phải có thế lực của riêng mình. Một trăm triệu là con số không nhỏ, anh phải suy nghĩ biện pháp gom góp…đúng rồi, Trương Tam đâu?”

Hầu Tử bĩu môi một cái, tố giác: “Thằng Trương Tam đang nằm vật vã trong phòng kia kìa”

“Nó bị làm sao?”

“Thằng đần đó hôm trước đi tản bộ quanh khách sạn, nhìn thấy một bé gái năm tuổi rất xinh xắn. Con nhóc kia bắt chước tư thế của Thủy Thủ Mặt Trăng, nói một câu: “Ta đại biểu ánh trăng trừng phạt ngươi”. Thằng đần Trương Tam không biết trúng tà gì mà cũng bắt chước tư thế đó, cười dâm đãng nói với đứa bé “Ta đại biểu mặt trời xx ngươi” Vừa dứt lời, ba ba đứa bé xuất hiện, đánh nó đến đầu nổi cục như Như Lai Phật Tổ. Bây giờ nó đang nằm rên rỉ trong phòng”

Diệp Hoan im lặng thật lâu, thở dài: “Thanh niên thời nay thật manh động, nhưng thằng đần kia cũng hơi thái quá”

‘Còn không phải sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play