Lần thứ bao nhiêu rồi?

Lần thứ bao nhiêu vào đồn cảnh sát rồi?

Diệp Hoan chỉ muốn giấu đầu vào đũng quần, hắn cũng chả muốn nhớ xem bao nhiêu lần nữa và cũng không có mặt mũi nào đi vào phòng thẩm vấn.

Hai người bị tách ra thẩm vấn. Hầu Tử đi trước Diệp Hoan, quay đầu lại áy náy nói: "Anh Hoan, em thật sự xin lỗi anh."

Diệp Hoan nãy giờ vẫn đè nén tức giận, giờ bị câu nói của Hầu Tử làm hắn bùng phát hết ra. Hầu Tử vừa dứt lời, Diệp Hoan liền đạp cho Hầu Tử một nhát.

"Đầu bò, đưa mã CMND của tội phạm bị truy nã cho ông mày dùng, đầu óc mày bị thằng Trương Tam nhập rồi à? Thế éo nào mà còn ngu hơn cả nó? Ông bị mày làm cho tức chết!" Diệp Hoan tức giận mắng.

Hầu Tử khóc ròng nói: "Lúc ấy em thấy chuỗi mã CMND tươi sáng rõ nét dán ở trên tường, làm sao em biết được đó là mã CMND của tội phạm truy nã? Em còn tưởng rằng đó là do ông chủ tiệm net ưu ái phục vụ cho những đứa trẻ chưa đến tuổi thành niên chứ.."

Diệp Hoan tức giận, hung hăng đá thêm Hầu Tử một cú: "Chữ 'truy nã' lớn như thế mày không nhìn thấy? Mày bị lừa đá rồi à?"

Cao Thằng Nam đứng sau lưng Diệp Hoan cố nín cười, nghiêm túc nói: "Nghi phạm kia, anh thành thật cho tôi! Hiện tại chính là anh đá hắn, chứ không phải con lừa!"

Diệp Hoan quay đầu trừng mắt liếc cô một cái: "Tôi biết ngay chẳng trông mong cô nói tốt được câu nào về tôi..."

Vào phòng thẩm vẫn, như thường lệ, Cao Thắng Nam lại là người hỏi cung Diệp Hoan.

Vừa vào cửa, Diệp Hoan chủ động ngồi vào ghế của nghi phạm. Hắn dựa vào chiếc ghế sắt, sau đó hắn ngoan ngoãn giơ hai tay ra, vẻ mặt cam chịu nói: "Còng tay."

Cao Thắng Nam cười khúc khích: "Không ngờ rằng anh đã quen thói quen mui ở cục cảnh sát, năm ngày ba bữa ra ra vào vào. Cục có nên làm cho anh cái thẻ hội viên bạch kim không?"

Diệp Hoan im lặng, con mắt thoáng quét qua thân dưới của Cao Thắng Nam, ánh mắt hắn không có chút thuần khiết nào, đại thiếu gia ta không chỉ ra ra vào vào cục cảnh sát thôi đâu...

Cao Thắng Nam không chú ý ánh mắt của Diệp Hoan, nếu không đoán chừng cô sẽ vén tay áo lên đánh hắn một trận đòn tơi bời.

Ánh mắt Cao Thắng Nam lộ ra vài phần vui vẻ, cô để bút xuống không có ghi chép. Trên bàn thẩm vấn, Cao Thắng Nam nâng cằm lên, cười nói: "Diệp Hoan, đây là lần thứ mấy được vào đây?"

Diệp Hoan thở dài, không nói lên lời.

Cao Thắng Nam dường như rất hào hứng, mỉm cười nói: "Mấy lần trước ít nhiều cũng có nguyên nhân, còn lần này anh đúng là xui xẻo, nói vậy thôi, nhưng rốt cuộc là loại lực lượng tinh thần nào chống đỡ mà các anh làm ra sự tình ngu ngốc bực này?"

Diệp Hoan giương mắt liếc xéo nàng, bất mãn nói: "cảnh sát Cao, tôi phát hiện mồm miệng cô rất độc đấy, cô có thể nói lời tổn hại người ta như vậy sao?"

Cao Thắng Nam che miệng cười khẽ, đôi mắt đã nhíu như trăng lưỡi liềm, bộ dạng hiên ngang tiêu sái của cô thoạt nhìn có thêm vài phần đáng yêu.

Cao Thắng Nam cười vài cái, rồi hung hăng nói: "Đùa vậy thôi, giờ tôi bắt đầu thẩm vấn, anh thành thật khai báo, sự tình phát sinh như thế nào?"

Diệp Hoan than thở, hắn kể lại một lượt sự tình xui xẻo hôm nay.

Cao Thắng Nam mở to mắt, ngạc nhiên nói: "Tôi cũng đã gặp hai người kia mấy lần, nhìn qua rất lanh lợi mà, hai người không đến mức như anh nói chứ?"

Diệp Hoan khổ sở nói: "Cảnh sát Cao à, tôi nói thế này nhé, nếu như ba người chúng tôi đi trên đường, sau lưng mà có ai đó hô to “thằng ngu” hai người bọn họ chắc chắn sẽ quay đầu lại nhanh nhất. Trương Tam có khi còn có thể hớn hở đáp một tiếng."

Cao Thắng Nam ngẩn ra, nghe xong cô cười lấy cười để, cười đến mức hít thở không thông, cười rơi cả nước mắt, khuôn mặt tươi như hoa dần dần biến mất, thay vào đó nước mắt càng ngày càng rơi nhiều. Cao Thắng Nam dùng tay xoa xoa mặt, lau mãi mà không hết, mặt cô lại lộ ra vẻ tươi cười, mang theo bảy phần buồn khổ.

Một người khiến cho cô cảm động, cũng có thể khiến cho cô cười, tại sao hết lần này đến lần khác người đàn ông này lại không thuộc về cô?

Nghĩ tới đây, bất giác nước mắt không ngăn được càng trào ra nhiều.

Diệp Hoan thấy Cao Thắng Nam rơi lệ, không khỏi luống cuống: "Cảnh sát Cao, tướng mạo tôi đây không đến mức làm cô phát khóc chứ? Thật sự xấu như vậy sao?"

Cao Thắng Nam lắc đầu, khuôn mặt lại lộ ra vẻ tươi cười như trước.

Điệu cười chua xót của cô làm tâm trí Diệp Hoan co rúm lại.

Hắn hiểu tại sao Cao Thắng Nam lại khóc.

Con gái thường phàn nàn rằng người con trai không hiểu nước mắt của các cô. Thực ra, con trai không ngốc, chỉ là hiểu mà giả bộ không biết mà thôi, vì một khi thể hiện rằng mình đã hiểu thì sự tình sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều, ví dụ như hiện tại.

Diệp Hoan chán ghét những thứ phức tạp, cho dù là kẻ nghèo hèn hay thiếu gia nhà giàu hắn chỉ muốn yên ổn sống cùng với Kiều Mộc, sinh hai đứa con kháu khỉnh, cả nhà sống suôn sẻ cả đời. Viễn cảnh tương lai của hắn không có bất kỳ chỗ nào dành cho Cao Thắng Nam, hắn không muốn có một người đàn bà khác tham dự vào cuộc sống của hắn làm cho Kiều Mộc phải khổ tâm.

Cho nên Diệp Hoan chỉ có thể giả ngu.

Cao Thắng Nam khóc một lúc, sau đó qua loa lấy đồng phục cảnh sát lau nước mắt, cô hít mạnh một cái, đôi mắt đẹp đỏ bừng trừng Diệp Hoan.

"Diệp Hoan, chúng ta quen nhau được hơn mấy tháng rồi đúng không?"

"Đúng."

"Anh cảm thấy tôi thế nào?"

"Trước kia không phải khen cô đẹp rồi sao? Vẻ đẹp của cô đạt tới cấp bậc súng đạn bắn phá..."

"Chớ nói nhảm! Tôi hỏi anh là tính cách chứ không hỏi tướng mạo."

"Rất... rất ác độc đó." Diệp Hoan nghĩ ngợi nửa ngày mới khó khăn nói ra lời nhận xét.

Đáp án suy nghĩ rất lâu này của Diệp Hoan không thể nào làm thỏa mãn Cao Thắng Nam.

"Nếu như, nếu như ... Tôi nói là nếu như, trong cuộc đời anh không xuất hiện Kiều Mộc, anh có thể lựa chọn tôi không?" Hai mắt Cao Thắng Nam trực tiếp nhìn hắn.

Diệp Hoan nhìn xung quanh: "Đến giờ cơm rồi thì phải? Cục cảnh sát các cô có nuôi cơm không? Tôi không thích ăn thịt mỡ..."

Phanh!

"Diệp Hoan! Trực tiếp trả lời vấn đề của tôi! Đừng có cố tình trốn tránh!" Cao Thắng Nam cáu kỉnh hét lớn.

Diệp Hoan theo bản năng cúi đầu: "Có thể..."

Diệp Hoan lấy lại tinh thần, mẹ kiếp, chết tiệt, nói chuyện yêu đương trong phòng thẩm vấn lại còn làm như chính nghĩa lẫm liệt ép cung ông mày...

Hắn bất mãn trừng mắt, nói: "Cảnh sát Cao, cô đây là bức cung hay là dụ cung?"

Cao Thắng Nam nghe được đáp án hài lòng, tâm hồn thiếu nữ có chút vui vẻ. Mặc dù người đàn ông này không thuộc về cô, nhưng cô biết mình cũng không thua Nam Kiểu Mộc quá nhiều, nội tâm giống như đầm nước đọng không hiểu sao bắt đầu chậm rãi lung lay.

Có lẽ... có thể tranh giành?

Mắt cô lóe ra ánh sáng quỷ dị, trầm mặc một lúc, cô bỗng nhiên nói: "Diệp Hoan chúng ta quen biết lâu như vậy có tính là bạn bè không?"

Diệp Hoan ngẩn người, gật đầu nói: "Tất nhiên là bạn bè."

Cao Thắng Nam cười cười, nói: "Nếu là bạn bè... có thể giúp tôi một chuyện không? Lấy tư cách cá nhân giúp tôi."

Diệp Hoan giống như mắc bẫy, có vẻ không tình nguyện nói: "Còn phải xem là chuyện gì? Có khả năng giúp hay không..?"

... Ví dụ như bà cô này muốn cường bạo hắn một lần nữa, cho dù liều chết cũng phải phản kháng. Không thể để cho nữ dâm tặc này thực hiện được!

Cao Thắng Nam không phát giác Diệp Hoan nghĩ tới những điều đen tối này, cô cười nói: "Việc tôi muốn anh giúp rất đơn giản, sẽ không làm anh phải khó xử."

Diệp Hoan lúng ta lúng túng nói: "Chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa võ lâm, Cao cô nương có gì phân phó, cho dù nước sôi lửa bóng..."

"Được rồi, được rồi, chớ có lảm nhảm nữa!" Cao Thắng Nam nhìn hắn, gằn từng chữ: "Tôi muốn anh giả làm bạn trai tôi, theo tôi về nhà gặp cha mẹ, cho bọn họ đỡ nói nhiều, có được hay không?"

"Á!" Diệp Hoan sợ hãi nghe xong liền lập tức lắc đầu: "Không được, làm như vậy có lỗi với Kiểu Mộc, tôi không thể đáp ứng... Cô bảo tôi làm cái này là vi phạm vào đạo nghĩa giang hồ rồi."

Cao Thắng Nam nhìn hắn, hốc mắt dần dần trở thành phiếm hồng.

"Diệp Hoan, tôi thực sự rất khổ, cha mẹ gần đây giới thiệu một số thanh niên tuần tú giỏi giang làm quen. Hơn nữa cha tôi còn bức tôi làm tôi không có biện pháp nào, ông nói nếu như trong vòng một tháng mà không quyết định, ông sẽ bắt tôi từ chức, bắt tôi ngoan ngoãn về nhà lập gia đình... Diệp Hoan, tôi không muốn cuộc sống sau này của mình suốt ngày chỉ ở nhà chăm chồng dạy con, tôi vô cùng yêu mến cái nghề cảnh sát này, không muốn từ bỏ nó.."

Cao Thắng Nam nhìn lên, nước mắt cô đã rơi lã chã. Cô cẩu khẩn: "Diệp Hoan, anh có thể không chấp nhận tôi, nhưng ít nhất tôi còn có thể tìm được niềm vui nhờ bận rộn công việc, ít nhất còn có thứ tôi yêu mến chưa rời xa tôi. Nếu như ngay cả công việc này cũng mất, cuộc sống của tôi còn có ý nghĩa gì?"

Diệp Hoan mím môi, trong lòng dường như có một khối mềm mại nhẹ nhàng đụng phải một cái.

"Diệp Hoan, việc này gấp gáp nên tôi chỉ có thể tìm anh, anh không thể giúp tôi được sao? Bỏ qua việc chúng ta từng có... từng có một đêm kia không nói đến, nhưng ít nhất chúng ta từng trải qua sinh tử hoạn nạn, loại trải nghiệm này không phải ai cũng có với nhau, anh xem những điều này có thể giúp tôi được không? Giả mạo làm bạn trai của tôi một thoáng chốc, để cho cha mẹ tôi không có giới thiệu những thanh niên kiểu mẫu kia đến làm phiền tôi, được không?" Cao Thắng Nam ngẩng mặt lên, bộ dáng cầu khẩn khổ sở làm cho người ta sinh lòng thương tiếc.

Diệp Hoan im lặng, chậm rãi cúi đầu.

Cao Thắng Nam là người con gái quật cường bốc đồng, nếu như không gặp sự việc khiến cho cô cảm thấy tuyệt vọng không lối thoát thì sao cô phải hạ mình cầu khẩn xin hắn giúp đỡ?

Nghĩ lại trước đây hắn cùng cô cũng có nhiều giao tình, bất luận hắn phạm phải sự tình hay là gây họa thế nào đều là cô giúp hắn giải vây, thanh minh cho hắn. Thậm chí cô còn cứu hắn trước họng súng của sát thủ

Xưa nay có câu đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, cô nhờ hắn chuyện này, hắn có nên giúp cô hay không?

Giúp cô, thì không khỏi có lỗi với Kiều Mộc, không giúp thì hắn chẳng khác nào là cầm thú. Cô giúp hắn nhiều lần như vậy, vì sao mà ngay cả việc cỏn con này hắn cũng không chịu giúp cô?

Diệp Hoan thở dài, lần đầu tiên trong đời hắn mới cảm thấy có loại sự tình khó khăn làm hắn tiến thoái lưỡng nan khó xử đến vậy.

"Tôi... Cho dù tôi đi gặp cha mẹ cô, chẳng lẽ về sau bọn họ không giục cô lấy chồng sao?"

Cao Thắng Nam buồn bã cười, nói: "Có thể kéo dài được được vài năm rồi tính sau, vài năm sau nếu như anh đối với tôi vẫn vô tình vô ý, tôi cũng không có hi vọng gì. Khi đó tôi tìm người nào yêu mến tôi rồi kết hôn, sống nốt cuộc đời bình đạm sau này, không phải rất tốt sao?"

"Tôi..." Diệp Hoan do dự, giãy dụa.

"Diệp Hoan tôi hiểu tình cảm giữa anh và Kiều Mộc, hai người yêu nhau sâu đậm. Anh yên tâm tôi sẽ không phá hỏng nó, chỉ cần một lần giúp tôi về gặp cha mẹ, chúng ta từ này về sau không gặp lại, anh có thể thoải mái bên cạnh Kiều Mộc."

Diệp Hoan suy nghĩ thật lâu, cuối cùng thở dài.

Hắn rốt cuộc cũng không thể sắt đá cự tuyệt, lòng dạ hắn quá mềm yếu, thật sự hắn không thể cự tuyệt yêu cầu nho nhỏ của người đã từng cứu mạng hắn.

"Chỉ là... Chỉ là về nhà cô gặp cha mẹ cô một lúc phải không? Về sau sẽ tôi sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Cao Thắng Nam gật đầu.

Diệp Hoan giống như Dương Bạch Lao ký vào khế ước bán đi con gái Hỉ Nhi*, hắn vừa nhắm mãi, mặt mùi tràn đầy thống khổ nói: "Được rồi! Cứ như vậy đi!"

* Trong bộ phim 'Bạch mao nữ' - Cô gái tóc trắng, Dương Bạch Lao và Hỉ Nhi là hai cha con sống nương tựa lần nhau. Địa chú ác bá Hoàng Thế Nhân thấy Hi Nhi xinh đẹp muốn chiếm lấy cô. Vào đêm giao thừa hắn bắt buộc Dương Bạch Lao phải bán con của mình để giả nợ. Sau khi bán con gái, Dương Bạch Lao uống thuốc độc tự sát. Hỉ Nhi bị Hoàng Thế Nhân cưỡng hiếp trốn vào thâm sơn trải qua thời gian tóc cô trở thành trắng phau. Đại Xuân một thanh niên trong nàng và Hỉ Nhi yêu nhau. Không cứu được Hỉ Nhi, Đại Xuân gia nhập vào Hồng quân. Hai năm sau theo binh sĩ về quê, tìm được Hỉ Nhỉ giải oan báo thù, hai người kết hôn sống hạnh phúc về sau.

Ánh mắt Cao Thắng Nam lộ ra hào quang mừng rỡ: "Thật không? Đàn ông nói lời phải giữ lời, lời hứa đáng giá ngàn vàng, anh sẽ không đổi ý chứ?"

"Quyết không đổi ý!"

Diệp Hoan mở mắt ra thấy Cao Thắng Nam không còn bộ dáng thảm thiết cầu khẩn như trước nữa, đổi lại vẻ mặt cô tràn đầy mừng rỡ tươi cười, trong mắt cô thậm chí còn hiện lên thần thái đắc ý.

Diệp Hoan trầm xuống.

Mẹ kiếp, vừa rồi không phải mình bị đùa giỡn chứ?

Hắn còn chưa kịp hối hận đã bị Cao Thắng Nam thô lỗ xách cổ áo lên: "Anh vừa rồi đã đáp ứng, xế chiều ngày mai đợi điện thoại của tôi, nếu như đổi ý, bà về sau gặp một lần đánh một lần! Nghe rõ chưa?"

Diệp Hoan:...

Đàn bà nha, đàn bà... Ông mày nếu như bị hại chết nhất định là do bị hại trong tay của đàn bà.

....

Hầu Tử đứng chờ ngoài hành lang. Diệp Hoan đi ra với vẻ mặt tái nhợt, đối lập phía sau hắn Cao cảnh quan khuôn mặt lại rạng rỡ sắc hồng, vẻ mặt thỏa mãn, lười biếng đóng cúc cổ áo...

Tìm người bảo lãnh, nộp tiền phạt, thủ tục xong xuôi hết thảy, hai anh trai của chúng ta nơm nớp lo sợ đi ra khỏi cục cảnh sát lần thứ N.

Đến cửa lớn, Hầu Tử nghi hoặc không nhịn được mở miệng.

"Anh Hoan, bộ dạng các người vừa rồi đi ra... Mẹ kiếp, không phải anh lại bị nữ cảnh sát đó cưỡng bức đó chứ?"

"Theo tâm lý, hoặc một góc độ nào đó mà nói, coi là như vậy." Diệp Hoan chán nản.

"Anh Hoan, xin anh, lần sau anh mà bị nữ cầm thú kia chơi thì la lên một tiếng, có gì em sẽ xông đến..."

....

Cao Thắng Nam nhìn theo bóng dáng hai người đi ra khỏi cục cảnh sát, bộ dáng Diệp Hoan cúi đầu ủ rũ khiến nàng vừa bực mình vừa buồn cười.

Hỗn đản này bày ra bộ dạng giống như người chết sao? Quay về nhà mình gặp cha mẹ mình thôi mà, nhìn bộ dáng hắn giống như sắp đi pháp trường, hừ.. hận không thể kéo hắn lại đập cho một trận.

Đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô mở ra, hàm răng trắng noãn ngay ngắn lóe lên dưới ánh mặt trời.

Cô ngơ ngẩn đứng ở hành lang cục cảnh sát. Sau đó cô cắn môi, lấy điện thoại ra gọi cho Cao Kiến Quốc.

"Alo, cha, tan tầm ngày mai, cha bảo mẹ làm thêm vài món, con về nhà ăn cơm."

Cao Kiến Quốc ngây ra một lúc: "Về nhà thì về đi, còn làm thêm thức ăn làm gì?"

Khuôn mặt Cao Thắng Nam đỏ ửng lên, nhẹ nhàng nói: "Con.. Con mời khách tới."

"Khách nào?" Cao Kiến Quốc không bỏ được thói quen cảnh sát, thích hỏi vấn đề cho rõ ngọn nguồn.

Cao Thắng khẽ hừ, bất mãn nói: "Không phải muốn con tranh thủ tìm bạn trai sao? Con đã tìm được, ngày mai dẫn hắn về nhà, cho ngài gặp qua."

Cao Kiến Quốc đơ người, lông mày nhíu lại: "Tự con tìm được bạn trai? Hắn bao nhiêu tuổi? Quê ở đâu? Làm việc gì? Tác phong sinh hoạt đứng đắn không?... "

"Được rồi, được rồi, cha làm như thẩm vấn phạm nhân không bằng, không nói nữa, con còn phải làm việc. Con nói cha biết, mai cha mà đeo cái bản mặt thối hù dọa tội phạm khiến hắn sợ hãi thì về sau cha đừng có nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của con nữa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play