Sớm đã biết thằng con này hỗn đản, những năm nay ông đã nghe qua nhiều, nhưng hôm nay ông mới chính thức được lĩnh giáo qua cái gì gọi là chân chính hỗn đản.
Thẩm Đốc Lễ không phải là người biết nén giận, đặc biệt người làm cho ông phát bực lại là con của mình.
Không ngoài dự đoán, ông chửi bới Diệp Hoan một cách không thương tiếc.
Với vị trí hiện tại của Thẩm Đốc Lễ, làm cho ông bực tức đến mức này, nhìn khắp thế giới cũng chỉ có thằng con trai này thôi.
Diệp Hoan cúi mặt xuống, không ngừng lau nước miếng trên mặt, tinh thần có vẻ hết sức sa sút.
Thừa dịp Thẩm Đốc Lễ dừng lại hít thở, Diệp Hoan nghiêng đầu, khe khẽ nói với Chu Dung: "Ông ấy thật sự là cha của con à?"
Chu Dung gật đầu.
Diệp Hoan tỏ ra vô cùng thất vọng.
"Mẹ, người cha này xấu..."
Chu Dung thở dài: "Không còn cách nào khác, con không thể lựa chọn cuộc sống khác..."
"Con bán ông ấy đi rồi mua một người cha mới có được không..."
Chu Dung nghiêm túc suy nghĩ: "Có thể được"
Thẩm Đốc Lễ lại bắt đầu hô hấp dồn dập, mặt mo trở nên đỏ bừng...
Chu Dung nhìn lướt qua hai cha con, trong lòng thở dài.
Người ta nói cha và con là oan gia từ đời trước, lời này quả thật không sai, hai người hễ ở chung một chỗ thì không khác gì nước với lửa, sau này phải làm thế nào đây.
Tốt hơn là để cho bọn họ một không gian riêng, để cho hai người tâm sự với nhau, biết đâu trò chuyện một chút lại có thể hòa hợp.
Vì vậy, Chu Dung đứng lên kiếm cớ rời đi.
Sảnh tiệc rộng lớn chỉ còn lại hai người Diệp Hoan và Thẩm Đốc Lễ nhìn nhau chằm chằm, không ai tỏ ra vẻ yếu thế.
Nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm...
"Ôi! Mẹ kiếp, đau mắt chết đi được!" Diệp Hoan vân vê tròng mắt kêu to.
Thẩm Đốc Lễ nhìn vậy không khỏi cười lên.
Thằng con bố láo này đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười ...
Lâu sau, Thẩm Đốc Lễ phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, ông chậm rãi nói: "Thực ra, nếu như người khác làm như vậy với ta, ta đã sai người ném ra ngoài đường từ sớm rồi, cũng may anh là con của ta..."
"Hừ, nói thật nếu tôi mà là loại bất hiếu... người cha như ông, tôi một ngày đánh ba lần, cũng may tôi lòng dạ lương thiện..."
Thẩm Đốc Lễ thở dài: "Diệp Hoan, chúng ta không thể nói với nhau vài lời dễ nghe sao? Vì sao mà mỗi lần nói chuyện đều phải đối chọi gay gắt vậy?"
"Nếu như ông lúc ở trước mặt tôi không bày ra uy phong Người đứng đầu nội các đáng ghê tởm thì tôi sẽ cùng ông nói chuyện đàng hoàng. Tôi từ nhỏ đến lớn đã gan dạ, ông trời tôi cũng không sợ, thì sao phải sợ ông dựng râu trừng mắt?"
"Được rồi, hôm nay chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh một lần, ta không xem con là con trai, con cũng đưng coi ta là cha, chúng ta dùng thân phận ngang hàng nói chuyện, được không?"
"Tốt."
Thẩm Đốc Lễ sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, chậm rãi nói: "Diệp Hoan, vụ việc Dương Tố, trước tiên cha thừa nhận con làm rất tốt, không có sự trợ giúp tiền bạc của mẹ, cũng không ỷ vào quyền thế của cha, con và Lưu Tử Thành làm được đến mức này là rất không tồi, khi cha còn trẻ cũng không có được phần tâm trí này như con."
Tiếp theo, ngôn ngữ Thẩm Đốc Lễ xoay chuyển, nói: "Nhưng mà, sự tình tuy giải quyết tốt đẹp nhưng con quá liều lĩnh, con đừng tỏ ra không phục, tất nhiên cũng vì ta không nói cho con chuyện tình ở Bắc Kinh. Hiện tại ở thủ đô tình thế bất lợi, Thẩm gia chúng ta là dòng dõi gia tộc hiển hách từ lúc kiến quốc đến nay, Thẩm gia hiển hách là vì vào thế hệ cùng thời ông nội con có mấy vị tướng quân vì quốc gia mà đổ máu trên chiến trường liều cả mạng sống của mình. Vinh quang của Thẩm gia hôm nay là do bọn họ phục vụ quên mình đổi lấy. Khi đó trên chiến trường, khói súng cuồn cuộn, đạn bay toán loạn, người nào tương lai còn sống sót thì sẽ thăng quan rất nhanh? Thế nhưng lúc đó tính mạng giống như cái thắt lưng đeo trên người, hôm nay còn không biết có thể sống đến ngày mai không? Những thứ khác như thăng quan phát tài, rạng danh gia tộc... căn bản là chưa từng nghĩ tới."
"Thẩm gia có được như ngày hôm nay, là điều không dễ dàng, đáng tiếc cây lớn nhiều cành ung. Thẩm gia tuy rằng vẫn hiển hách như trước nhưng lòng người tham lam, lòng tham thì không đáy, tranh đoạt quyền lực diễn ra vô cùng gay gắt. Nói thật, chú ba và chú tư của con nhìn chằm chằm cha như hổ rình mồi, bọn họ cũng là người nắm giữ quyền hành, thế lực phe cánh tương đối hùng hậu, do đó trong nhiều chuyện cha và bọn họ khó có thể cùng nhất trí một cách giải quyết. Nên đây là lý do tại sao cha muốn tranh thủ sự ủng hộ của Dương Thanh Phong..."
Thẩm Đốc Lễ cười khổ, nói: "Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, không nghĩ tới sự việc lại náo loạn thành ra như vậy, mà thôi, việc đã đến nước này, nói nhiều vô ích, giang sơn thay đổi người tài lại xuất hiện, Dương Thanh Phong đi rồi thì thôi. Nếu vì quyền lực mà làm cho con ủy khuất, chắc cả đời này con sẽ không nhận người cha như ta đúng không?"
Diệp Hoan đột nhiên cảm thấy áy náy.
Hắn không rõ những tranh đấu phức tạp ở tầng trên, mà nói thật, cho dù biết rõ hắn cũng sẽ không chần chừ lựa chọn đưa Dương Tố vào con đường chết, con người không thể để quyền lực che mắt, chính nghĩa trên thế gian nhất định phải giữ gìn. Diệp Hoan thà rằng bản thân phải chịu thiệt thòi, chứ quyết không giống như đám người vô cảm nắm quyền thế dung túng tội ác.
Hắn chỉ là cảm thấy áy náy với Thẩm Đốc Lễ, bất luận việc này xuất phát từ nguyên nhân gì thì cuối cùng vẫn là hắn phá vỡ sự sắp xếp tỉ mỉ từ trước của ông.
"Tôi... Tôi xin lỗi..." Diệp Hoan lúng ta lúng túng một hồi lâu rồi ngẩng đầu dũng cảm nhìn thẳng Thẩm Đốc Lễ, lời nói tràn đầy sự kiên định: "Thế nhưng, chuyện này tôi không thấy hối hận, nam nhân làm việc, có chuyện cần làm, cũng có chuyện không nên làm, việc tôi đã làm thì quyết không thẹn với lương tâm."
Thẩm Đốc Lễ bình tĩnh nhìn Diệp Hoan, ánh mắt dần trở nên ôn hòa, thậm chí lờ mờ mang theo vài phần vui vẻ.
"Tốt! Đàn ông Thẩm gia phải có khí phách này, dám làm dám chịu! Con người trong cuộc đời này, có thể làm rất nhiều chuyện sai lầm nhưng tuyệt đối không được hối hận vì những chuyện mình đã làm!"
Dừng lại một chút, Thẩm Đốc Lễ nói tiếp: "Bất quá, con có từng suy nghĩ lại sự tình Dương tố dưới góc độ khác chưa?"
"Người cũng đã chết rồi còn ngẫm lại làm gì?" Diệp Hoan có chút bất mãn trước phương thức nói chuyện biến chuyển bất ngờ của Thẩm Đốc Lễ.
"Cha đã hỏi rõ ràng đầu đuôi chuyện này. Diệp Hoan, xây dựng thêm công trình cho viện phúc lợi là tốt nhưng con có nghĩ tới nếu như chuyện này không có con, những đứa trẻ ở viện phúc lợi kia bây giờ sẽ ở trong tình cảnh nào?"
"Chắc chắn là rất thảm, lúc trước Dương Tố đền bù tổn thất bằng cách cấp cho viện hơn mười mẫu đất hoang, một bãi đất trống không có nhà, bọn nhỏ sẽ phải chịu khổ cực."
Thẩm Đốc Lễ gật đầu nói: "Đúng vậy, vì có con nên sự tình không giống như vậy, chúng ta hãy nghĩ sâu xa một chút vì sao mà con của một bí thư tỉnh ủy lại có thể gây nhiều phiền toái cho hơn một trăm người ở viện phúc lợi như vậy? Vì sao một câu nói của tên đó làm cho nhiều người suýt nữa phải trôi giạt khắp nơi? Rốt cuộc là thứ gì đã khiến cho sự việc biến đổi ngày càng phức tạp, cuối cùng náo loạn ngày càng lớn?"
Diệp Hoan cúi thấp đầu, khuôn mặt không chút cảm xúc nói: "Quyền lực!"
"Đúng vậy, xét đến cùng, vẫn là hai chữ 'Quyền lực' mà thôi. Diệp Hoan, con có nghĩ tới không, nếu như trong tay con có đầy đủ tài lực, có đủ người cho con sử dụng, có quyền lực to lớn đủ để giúp con giải quyết mọi phiền toái, việc này đối với người khác mà nói muốn giải quyết phải gặp vô vàn khó khăn thì con chỉ cần một cuộc điện thoại có thể giải quyết? Dương Tố và con tại sao lại đối chọi gay gắt? Bởi vì nó thấy con xuất thân đường phố, mặc dù con là con cháu Thẩm gia thế nhưng con lại không có thực lực như những người đồng lứa, cho nên nó mới dám tranh chấp với con..."
Thẩm Đốc Lễ than thở: "Xã hội Trung Hoa, nói cho cùng vẫn là do tình cảm và quan hệ đan xen mà thành, tạo nên các phe cánh chính trị, việc dỡ bỏ nhà của dân chúng là một thủ tục đơn giản, chỉ cần một chút quan hệ đường tắt là làm được. Diệp Hoan, một mình con đơn độc giống như một cái cây nhỏ không có cành lá, hơn nữa trong thâm tâm con luôn hận thù những kẻ quyền quý. Vụ việc Dương Tố lần này con xử lý gọn nhẹ phần nhiều là do may mắn, lần sau nếu gặp sự việc tương tự con sẽ làm gì? Con cảm thấy may mắn sẽ theo con cả đời sao?
Cha biết rõ con rất coi trọng viện phúc lợi và bọn nhỏ, bọn chúng không có chỗ dựa, nếu như không có con thì bọn trẻ phải chịu hoàn cảnh thê lương đến thế nào? Con không thể vứt bỏ bọn chúng thế nhưng chẳng lẽ cả cuộc đời này con định dựa vào sức lực của một mình con để bảo vệ họ? Con có năng lực bảo vệ bọn họ cả đời sao? Con mới hai mươi tuổi, có lẽ trong cuộc đời còn phải gặp rất nhiều Dương Tố, Lưu Tố, Trương Tố.. nếu như con không có sức mạnh, con sao có thể bảo vệ viện phúc lợi?"
Những lời này của Thẩm Đốc Lễ vô cùng thấm thía khiến Diệp Hoan có chút suy tư.
Đúng vậy, lần đầu tiên là may mắn, lần thứ hai xử lý khéo, lần thứ ba do vận khí ... Cuộc đời con người chẳng lẽ mỗi lần gặp khó khăn lại dựa vào những yếu tố này để vượt qua sao? Mình rốt cuộc dựa vào cái gì để bảo vệ bọn nhỏ?
Lúc trước, Dương Tố phái người cứng rắn tháo dỡ di dời, dáng vẻ lão viện trưởng và đám nhỏ kêu gào thống khổ đến giờ vẫn khắc sâu trong đầu, nếu như trong tay mình không có quyền lực, thì ai biết tình cảnh làm cho người ta xót xa như vậy sẽ xảy ra bao nhiêu lần nữa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT