Nam Kiều Mộc nằm trong ngực Diệp Hoan, gió đêm lạnh nhưng lại rất yên tĩnh, đêm hôm nay trăng tròn nhưng không có sao.
Nam Kiều Mộc nhẹ nhàng mỉm cười, hiện ra dáng vẻ vui sướng.
Cô thích được nhìn bầu trời về đêm, lại càng thích được nằm trong lòng Diệp Hoan để ngắm trời đêm. Hồi nhỏ Diệp Hoan cũng thường hay ôm cô như vậy, nhưng đáng tiếc là sau khi lớn lên hắn cùng với cô dần bất hòa, từ đó về sau mỗi đêm nhìn lên bầu trời, chỉ có một mình cô lẻ loi.
Bây giờ Nam Kiều Mộc cũng đã tìm lại được cảm giác năm xưa.
Thật may mắn biết bao nhiêu, cô cùng với Diệp Hoan không còn xa cách nữa.
Như vậy đã là rất hạnh phúc rồi, chỉ hy vọng cứ như thế này càng lâu càng tốt.
Khoảng thời gian tươi đẹp này nhất định phải kéo dài, Nam Kiều Mộc quyết tâm muốn như thế.
Trong lòng Diệp Hoan sẽ chỉ có mỗi cô, tuy rằng phụ nữ bên cạnh hắn càng ngày càng nhiều, nhưng không một ai có thể giành hắn khỏi cô, nếu như đây là một trận chiến của các bóng hồng thì Nam Kiều Mộc đã chiến thắng từ hai mươi năm trước.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của Nam Kiều Mộc nhoẻn cười.
Người đàn ông đó chính là... của cô.
"Diệp Hoan, hôm trước em tới cảm ơn lão viện trưởng đã cho em học phí để đi học đại học, nhưng lão viện trưởng lại muốn em đi cảm ơn anh, đây là có ý gì ?"
Nam Kiều Mộc là một người phụ nữ thông minh, sớm đã phát hiện điều gì đó không đúng.
Diệp Hoan ngẩn người, tiếp theo cười khan nói: "Ông cụ uống nhiều quá nên nói mê sảng rồi, chuyện em đi học đại học đâu có liên quan gì tới anh. Riêng học phí không đã hết mấy vạn rồi, em cảm thấy anh có thể đào ra được sao?"
Nam Kiều Mộc nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, nói: "Thực không liên quan tới anh sao? lão viện trưởng theo em biết không phải là người hay ăn nói lung tung đâu."
"Thực là không có liên quan tới anh, thời điểm em học đại học thì cũng là lúc anh đi làm trai bao mà, lúc kia thật sự là nghèo muốn điên rồi, lúc nằm mơ cũng thấy mình đếm tiền, trong đầu lúc nào cũng lẩm bẩm pháp quyết tu tiên."
"Pháp quyết tu tiên với tiền thì có liên quan gì?"
Diệp Hoan trợn mắt, ba ngón tay bấm pháp quyết, một bộ dáng đạo cốt tiên phong hai mắt nhắm hờ thì thầm: "Tiền trong ngân hàng Nông Nghiệp, ngân hàng Công Thương, ngân hàng Kiến Thiết mau mau đến đây!"
Nam Kiều Mộc cười khúc khích, hung hăng đánh hắn một cái: "Cái này mà anh cũng coi là tiên thuật hả, nếu thế thì anh chính là thần tiên bất chính rồi."
Diệp Hoan cười cười, ôm Nam Kiều Mộc vào trong lòng, Kiều Mộc nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực hắn, nghe thấy nhịp đập của con tim cảm giác được hạnh phúc ngập tràn.
"Diệp Hoan, chúng ta có thể sống đến đầu bạc được không?" Nam Kiều Mộc nhẹ nhàng hỏi.
"Đương nhiên là có thể, tháng chín năm sau chúng ta sẽ kết hôn, tháng mười thì em sinh cho anh một tiểu tử mập mập." Diệp Hoan nói chắc như đinh.
Nam Kiều Mộc mở to mắt: "Kết hôn một tháng liền sinh con? Như vậy mà cũng có thể được hả?"
Diệp Hoan mờ ám nhìn chằm chằm vào nơi sau này sẽ phình to ra, bàn tay không thành thật chậm rãi xoa lên.
"Có chí ắt làm nên, chúng ta bây giờ bắt đầu cố gắng, chín tháng sau nhất định sẽ có một tiểu tử mập mạp từ trong bụng em chui ra, chao ôi mềm thật! Em đem meo chua giấu bên trong rồi hả?"
Nam Kiều Mộc ngẩn người, lập tức liền hiểu ngay ý của Diệp Hoan, hung hăng hất cánh tay của hắn xuống: "Nghĩ cũng đừng nghĩ! Em không đồng ý cái hành động ăn cơm trước kẻng kia đâu."
Diệp Hoan đột nhiên trở nên rất thành khẩn: "Hãy tin tưởng anh! Cả anh và em đều rất ghét cái hành vi ăn cơm trước kẻng chẳng khác nào cầm thú kia."
Nam Kiều Mộc vẻ mặt ửng đỏ, hơi thở có chút hỗn loạn, liếc mắt nhìn hắn: "Vậy vừa rồi sao bàn tay của anh lại không thành thật một chút nào hết vậy."
"Anh chỉ muốn kiểm tra một chút, không biết cái nốt ruồi đỏ có còn ở chỗ cũ hay là chạy sang bên trái mất rồi? "
Nam Kiều Mộc lắp bắp kinh hãi: "Làm sao anh biết em có một cái nốt ruồi ở bên phải? "
"Từ lúc 14 tuổi thì anh đã biết rồi."
"Làm sao anh biết?"
"Chuyện này Hầu Tử với Trương Tam không có nói cho em biết, lúc trước phòng tắm của nữ sinh có một cái khe nhỏ , mỗi lần tới giờ tắm rửa thì bọn anh đều chạy tới quan sát, không chỉ có em mà toàn bộ cơ thể nữ sinh của viện phúc lợi đều đã được bọn anh kiểm định qua. Hơn nữa đều được bọn anh xếp thứ tự cả, trong suy nghĩ của anh em rất vinh dự nhận được danh hiệu tài mạo song toàn, chúc mừng em! Dù vậy, đồng chí Kiều Mộc cũng không nên kêu ngạo, cần tiếp tục giữ vững phong độ nha!"
Nam Kiều Mộc bị Diệp Hoan chọc giận đến mặt mũi đỏ bừng.
"Vậy người xếp thứ nhất là ai?" Nam Kiều Mộc nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Hoan trầm mặt, gương mặt rúm ró, giọng điệu thâm trầm nói: "Chính là Trương đại thẩm nấu cơm cho chúng ta. Em không biết đâu, anh chỉ vừa liếc mắt nhìn một cái là thiếu chút nữa đã bị mù mất. Báo hại anh suốt cả năm không dám nhìn cái khe đó nữa. Mẹ nó, giờ nhớ lại vẫn còn thấy không chịu nổi..."
Diệp Hoan còn chưa dứt lời, Nam Kiều Mộc liền xông tới đánh hắn:
"Anh là kẻ dâm đãng, cầm thú, hỗn đản, sao anh có thể vô sỉ đến cỡ này được chứ?"
Tiếng cười đùa ầm ĩ trên ban công phá vỡ sắc đêm yên tĩnh.
Tình yêu tuổi trẻ như rượu ngon, toát lên một hương thơm nồng đậm.
....... Sáng ngày thứ hai.
Diệp Hoan mặc một bộ âu phục đi vào một công tytên là "Ngôi sao".
Căn cứ vào điều tra của Chu Mị, công ty Ngôi sao này là sản nghiệp của Dương Tố, bất quá bởi vì con cái của quan chức không được phép kinh doanh, nên đại diện pháp lý của công ty là một người hoàn toàn không liên quan, nhưng thực tế Dương Tố hoàn toàn nắm giữ công ty trong tay.
Diệp Hoan không thể không tới.
Viện phúc lợi cần xây dựng lại, Dương Tố cũng muốn tu sửa sân đánh Golf, hai bên vì thế xảy ra xung đột với nhau trên khu đất xây dựng đó. Diệp Hoan bản thân là người đại diện pháp lý của Quỹ Hoan Nhạc, Dương Tố địa vị lại không nhỏ, chuyện này Diệp Hoan phải tự mình ra mặt để thương lượng rồi.
Chu Mị vốn định đi cùng hắn, nhưng lại bị Diệp Hoan đuổi về.
Thân là một người đàn ông, Diệp Hoan muốn giữ thể diện cho mình, đi nói một chút chuyện mà cũng cần phải có trợ lý đi cùng để tăng thêm sĩ khí thì chẳng ra làm sao.
Hạng mục kinh doanh của công ty Ngôi sao rất nhiều, vật liệu thép, nguồn năng lượng, nhập khẩu ô tô, hải quan.... hầu như không chỗ nào là không có, nói về phạm vi kinh doanh, tựa hồ nổi tiếng ngang với tập đoàn Đằng Long, nhưng công ty này có quy mô rất nhỏ.
Đây cũng là một phương pháp kiếm tiền phổ biến của đám quan viên, lôi kéo những lão hổ có trình độ, kết giao mật thiết với các quan chức cấp cao. Những chuyện cần phải được sự chấp thuận của chính phủ tự nhiên được thông qua một cách dễ dàng.
Con cháu quan lớn đa số cũng không phải lũ đần, bọn họ đều hiểu rằng có tiền là một chuyện tốt, cũng hiểu được quyền lực là một thứ có thời hạn sử dụng, cho nên cẩn tắc vô áy náy, mọi việc đều không nên tự mình thực hiện.
Con cháu quan lớn đa số cũng không phải những kẻ vênh vang ngỗ ngược, nếu có thì con đường làm quan của cha bọn hắn sớm muộn cũng bị bọn hắn làm cho sụp đổ. Thế cho nên, yên lặng giấu mình là sự lựa chọn khôn ngoan.
Dương Tố hiển nhiên rất có tố chất làm một kẻ con ông cháu cha.
Ai cũng không biết rõ ràng về hắn, một ngày hắn làm những gì, chỉ biết người này có rất nhiều tiền, ngay cả những người bạn có quan hệ thân thiết hỏi hắn có chính xác bao nhiêu tiền, Dương Tố cũng chỉ cười cười không trả lời.
Loại chuyện này đương nhiên là không thể để cho người bên ngoài biết, cho dù là chính cha của bọn họ, bởi vì những chuyện này không thể đem ra ngoài sáng, tiền tài được tích lũy trong quá trình cướp đoạt, chôn giấu rất nhiều sự ti tiện, tội ác, thậm chí là thủ đoạn máu tanh của thế gian, nếu như đem ra ngoài ánh sáng chắc chắn Dương Tố sợ là chết không có chỗ chôn.
Cha của Dương Tố là một cái cây đại thụ, còn hắn là một cái cây nhỏ, và có lẽ Dương Tố cũng không phát hiện trong lúc vô tình đã dựa vào chất dinh dưỡng của cây đại thụ, quấn quanh nó càng lúc càng chặt và có xu hướng leo thẳng lên.
Mặt tiền của công ty Ngôi Sao rất nhỏ, điều này cũng rất hợp với tính cách của Dương Tố.
Quá phô trương dễ gặp chuyện không may, biết vừa đủ thì mới có thể tồn tại lâu dài.
Diệp Hoan đang đứng dưới lầu của công ty Ngôi Sao, ngửa đầu híp mắt dò xét trong chốc lát, sau đó sửa sang lại quần áo, sắc mặt trầm ổn đi vào.
Nhân viên lễ tân ở đại sảnh rất đẹp, trên gương mặt nở một nụ cười chuyên nghiệp, Diệp Hoan vừa bước vào văn phòng liền đi tới chỗ lễ tân.
Nhân viên liền chào đón. " Tiên sinh, xin hỏi ngài tìm ai? Tôi có thể giúp được gì cho ngài?"
"Tôi đến tìm tổng giám đốc của các vị, Dương Tố tiên sinh." Diệp Hoan không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.
Nhân viên lễ tân mỉm cười lễ độ: "Thực xin lỗi, Dương Tố tiên sinh không phải là giám đốc của công ty chúng tôi, đó là bằng hữu tổng giám đốc, hiện tại không có ở trong công ty."
Diệp Hoan cười lạnh, vị con cháu của Dương gia này làm việc thật khôn khéo, không có chút sơ hở, không để cho cha hắn có thêm chút phiền toái nào.
" Dương Tố lúc nào về công ty."
"Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài họ gì? Có hẹn trước với Dương tiên sinh hay không?"
"Tôi không có hẹn trước, tôi tìm Dương Tố là vì công việc của sân Golf. Công ty mấy người sao có thể làm việc ngang ngược như vậy chứ? Hảo hảo làm tốt việc nhập khẩu xe, thép, than đá không được sao? Như thế nào chuyện gì cùng thích nhúng một tay vào hết vậy? Đầu này bán một lượng lớn hàng hóa, đầu kia đã thu được một sân bóng rồi, cổ nhân có nói, làm việc thì phải tính toán, sao có thể bừa bãi lộn xộn như thế..."
" Thưa tiên sinh"
Nhân viên lễ tân không thể không cắt ngang Diệp Hoan đang lải nhải, nhưng vẫn giữ nụ cười nói:
"Dương tiên sinh trước mắt không ở trong công ty, ngài có thể hay không xin lưu lại danh tính cùng số điện thoại, nếu như Dương tiên sinh đến tôi sẽ thông báo giúp ngài."
Diệp Hoan bĩu môi một cái: " Thôi đi, cô đừng có nói dối, cô mà chuyển mới là lạ. Được rồi nếu như Dương tiên sinh không có ở đây, tôi đi trước ngày mai lại tới."
Diệp Hoan quay người đi ngay trong tích tắc, nhân viên lễ tân hiện lên một vẻ xem thường, vừa lúc bị hắn bắt gặp.
Trong nội tâm Diệp Hoan bắt đầu thấy tức giận.
"Diêm Vương dễ nói, tiểu quỷ khó hầu" cái công ty rắm chó này cũng tựa như nha môn thời xưa, từ sắc mặt nhân viên có thể nhìn ra trong công ty là có mùi gì đó.
Hình như là yêu khí
Đi xuống dưới lầu, Diệp Hoan nghĩ đến chuyện vừa rồi bị nhân viên lễ tân xem thường, càng nghĩ càng thấy trong lòng tức giận.
Đầu cầu thang hẹp dài, Diệp Hoan trước sau nhìn quanh một vòng thấy xung quanh im lặng, nghĩ ngợi một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa.
Kéo khóa quần xuống, móc ra nhị đệ thô đen đáng yêu, Diệp Hoan cầm nhị đệ chĩa thẳng lên biển hiệu của công ty Ngôi Sao, một giây sau, một dòng nước tiểu màu vàng đậm đặc như phọt ra từ súng bắn nước cao áp xối xả tưới lên biển hiệu.