Liễu Tường Phong và Lôi Đình đi cách bọn họ không xa. Khi Liễu Hồ Nguyệt vào núi không nói gì thêm, ngoan ngoãn theo sau bọn họ. Hiện tại, hành động và lời nói của nàng khiến hai người này cảm thấy nàng như biến thành một người khác, trở nên thông minh có quan điểm. Liễu Tường Phong vẫn không nghĩ ra làm sao nàng có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, luôn cảm thấy Liễu Hồ Nguyệt không phải là nàng trước đây, nhưng ngoại hình của nàng vẫn là Liễu Hồ Nguyệt.
Một câu của Lôi Đình cắt đứt dòng suy nghĩ của Liễu Tường Phong: "Cửu tiểu thư thực sự trưởng thành rồi."
Liễu Tường Phong quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn, cuối cùng khẽ thở hắt một hơi, nhìn bóng lưng mỏng manh của nàng: "Nguyệt nhi thật sự khiến ta sợ hãi." Không riêng gì vừa rồi, còn có một khoảng thời gian nàng mất tích, Liễu Tường Phong gần như muốn nhấc toàn bộ Cổ Lạc sâm lâm lên để tìm Liễu Hồ Nguyệt. Khi thấy nàng bình an vô sự, hắn liền cảm thấy bản thân quá nhạy cảm.
Lôi Đình vỗ vai Liễu Tường Phong: "Tường Phong, huynh phải buông tay nàng. Đứa nhỏ sẽ trưởng thành, một ngày nào đó sẽ rời khỏi huynh để đi tìm bầu trời của chính mình."
"Nhưng Nguyệt nhi không giống người khác." Liễu Tường Phong thở dài, lắc đầu: "Thể chất phế vật của nàng không thể cải thiện. Mẫu thân ta đã thử vô số phương pháp rồi, xem ra đời này nàng không thể tu luyện được. Ngược lại ta hi vọng nàng có thể hồn nhiên vui vẻ sống dưới cánh chim của ta, mà không phải từ từ lớn lên, dần dần hiểu được sự đặc biệt của mình, nàng sẽ rất mất mát."
Hồn nhiên như trước kia, thích gì thì bảo Liễu Tường Phong tự tay lấy về. Người khác mắng nàng là phế vật, nàng còn đắc ý nói: Ta có tư sản làm phế vật. Người khác xa lánh nàng, nàng liền chạy đến ôm Liễu Tường Phong tìm sự ấm áp. Chỉ sự đơn thuần của đứa nhỏ này đã khiến người làm phụ thân cảm thấy quá đủ, mà không phải từ từ trưởng thành, càng ngày càng hiểu được sự đặc biệt của mình, sau đó dần dần mất đi sự vui vẻ. Đây mới là điều Liễu Tường Phong lo lắng, sợ hãi nhất. Hắn sợ rồi sẽ có một ngày Liễu Hồ Nguyệt rời khỏi hắn như mẫu thân của nàng.
Lôi Đình nhíu mày, lắc đầu: "Chính vì có phụ thân như ngươi mới có thể khiến Tiểu Cửu nhi trở nên càng ngày càng vô dụng."
Liễu Tường Phong không có sức bước tiếp. Lời Lôi Đình nói thực sự có đạo lí, nhưng Liễu Tường Phong không thể buông tay để nàng tự đi về phía trước. Hắn không thể mất đi thê tử, sau đó lại mất luôn con của bọn họ. Đó là kỷ niệm duy nhất của hắn với nàng.
Liễu Hồ Nguyệt đi phía trước, lời Liễu Tường Phong nói với Lôi Đình đều lọt vào tai nàng. Đối với sự che chở của phụ thân, nàng vừa cảm động vừa bất lực. Nếu luôn giấu Liễu Tường Phong, tất nhiên hắn sẽ không cho nàng cơ hội ra ngoài luyện tập. Nhưng nếu không giấu diếm... Nghĩ đến là nàng liền thấy đau đầu.
Ra khỏi khu vực thứ ba, không đụng phải bất kì ma thú nào. Đến cửa ra của Cổ Lạc sâm lâm thì trời đã tối. Đội ngũ khu vực một và hai đã tập hợp lại, hỏi những người ra ngoài sớm hơn, bọn họ đều nói không gặp Nạp Lan Tử Oanh, đoán chừng nữ nhân kia còn dạo chơi bên trong, thật sự không biết sống chết.
Một chiếc xe ngựa được phái đến từ hoàng cung. Nha hoàn Thược Dược vén màn xe ngựa lên, đỡ Phượng Dật Hiên lên xe: "Vương gia, người cẩn thận một chút."
"Nương tử cũng lên!" Sau khi lên xe, Phượng Dật Hiên lập tức xoay người, đưa tay ra, khuôn mặt nhem nhuốc hiện ra nụ cười mời mọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT