Nạp Lan Tử Oanh tức giận nghiến răng, nàng không phải là người Liễu gia, cũng không để ý đến lời cảnh cáo của Liễu Hồ Nguyệt. Nàng hiện tại thầm nghĩ nhanh chút rời khỏi nơi này, trở về tìm phụ thân của mình, hung hăng chỉnh lũ người Liễu gia kia.
Nàng có chút sợ hãi bàn rống: "Đi."
Người Nạp Lan gia mang theo Nạp Lan Tử Oanh rời khỏi Liễu gia đi hướng khác.
Liễu Tường Phong tốt bụng nhắc nhở: "Bên kia là cấm địa Cổ Lạc sâm lâm."
Nạp Lan Tử Oanh lạnh lùng nói ra mấy chữ: "Ai cần ngươi lo!"
Liễu Hồ Nguyệt lắc lắc đầu, xoay người lại nói: "Cha, chúng ta vẫn là tiếp tục tìm Phượng vương đi."
Liễu Tường Phong gật gật đầu, hai con mắt Lôi Đình nhìn chằm chằm vào vật nhỏ nhìn như trên bờ vai Liễu Hồ Nguyệt nhưng lực sát thương lại không hề nhỏ.
Nhịn không được nâng lên ngón tay, chỉ vào vật nhỏ trên bờ vai Liễu Hồ Nguyệt hỏi: "Cửu tiểu thư, vật nhở trên bả vai người là chiếm được từ đâu?"
"Này..." Kỳ thực, từ lúc vừa rồi, Liễu Tường Phong hỏi nàng có phải tìm được vật nhỏ từ trong rừng rậm hay không, thực ra tất cả mọi người ở nơi này đều cho rằng nàng tìm được nó trong rừng.
Nhục cầu hiển nhiên không thích bị người nhìn chằm chằm như vậy, nó nhổm dậy, miệng phát ra tiếng "Ừ ừ" hung ác.
Liễu Hồ Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, đem nhục cầu đặt ở lòng bàn tay của mình nói: "Kỳ thực, vật nhỏ này, không phải là ta tìm được ở trong rừng rậm."
Nàng cũng không có ý định lừa gạt, dù sao tương lai nó cũng sẽ không thể tiếp tục đi theo nàng, bởi vì nàng quyết định sẽ từ hôn với ngốc vương, mà vật nhỏ này tự nhiên theo lẽ thường cũng phải trả lại cho hoàng thất.
Liễu Tường Phong cũng tò mò về vật nhỏ này không thôi: "Đó là..."
"Là Phượng vương gia tặng cho ta. Trước kia Phượng vương gia trộm một quả trứng thú từ trong nội khố hoàng gia ra, trứng thú chưa nở liền tặng ta luôn. Nào ngờ ta vừa cầm tới, vật nó này đi ra, từ đó luôn luôn đi theo, đuổi cũng không đi."
Nghe được Liễu Hồ Nguyệt giải thích, nhục cầu mất hứng, quay đầu trừng mắt Liễu Hồ Nguyệt, sau đó liền lắc thân mình vài cái, bộ lông trên người rung rung, tỏ vẻ nó hiện tại thật mất hứng.
Liễu Hồ Nguyệt bị hành động của nó làm cho buồn cười, mấy chiến sĩ còn lại cũng ào ào tiến lại xem vật nhỏ đáng yêu.
Nhục cầu mất hứng, nhe răng nhọn đối với bọn họ, móng vuốt khoa tay múa chân, ý bảo bọn họ rời đi, nó không thích.
Mà Liễu Tường Phong nghe được lời giải thích Liễu Hồ Nguyệt, cúi đầu lẩm bẩm vài tiếng nói: "Không nghĩ tới Phượng vương có lòng như vậy. Loại tiểu sủng vật như thế bị cho vào nội khố, mà trứng thú trong nội khố đều là Hoàng thượng chuẩn bị cho Phượng vương chơi đùa, không tính trộm."
"A..." Liễu Hồ Nguyệt khóe miệng nhếch lên: "Ý kia là vật giống như vậy còn có rất nhiều?"
Lôi Đình lắc lắc đầu: "Cũng không phải nói như vậy, vật trong nội khố không dưới một vạn cái, nhưng loại giống như tiểu sủng vật này ta còn chưa bao giờ gặp qua."
Lôi Đình cùng Liễu Tường Phong đã từng cùng nhau lịch lãm nhiều nơi, kiến thức cũng rộng, tự nhiên là gặp qua không ít giống ma thú. Nhưng ma thu giống nhục cầu như vậy Lôi Đình cũng chưa thấy qua, nó đến cùng là cái gì?
"Cha, ngươi biết nó là cái gì sao?" Liễu Hồ Nguyệt hỏi.
Liễu Tường Phong thâm nhíu mày, xem vẻ mặt của hắn, Liễu Hồ Nguyệt cũng hiểu.
"Có một số ma thú, lúc nhỏ nhìn không ra cái gì, khả năng là nó còn cần một quá trình." Liễu Tường Phong nói.
Sau đó ngẩng đầu, nhìn nhìn bốn phía nói: "Tốt lắm, chúng ta nên xuất phát, trở về báo cáo kết quả công tác."
Liễu Hồ Nguyệt lập tức đem nhục cầu ôm vào trong ngực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT