Liễu Hồ Nguyệt vẫn không dám liên hệ người nọ với ngốc tử, bởi vì chỉ cần bắt nguồn từ lúc nàng vừa đánh vừa mắng ngốc tử kia, nàng lại không rét mà run. DiễnđànLêQuýĐôn Vạn nhất người nọ không phải ngốc tử thì chẳng phải nàng tùy lúc sẽ bị hắn bóp chết sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Liễu Hồ Nguyệt vẫn cảm thấy không nên đồng ý hôn sự kia. Sau khi trở về, nàng chắc chắn phải từ chối mối hôn này, mặc kệ người nọ có ngốc hay không.

Liễu Hồ Nguyệt lấy lại tinh thần: “Đã ở khu đầu tiên, không phải chúng ta nên đến đó tìm thử xem sao?”

”Đồ nhi muốn đi tìm hắn?” Tử Diễm nhẹ giọng hỏi.

Sau khi nghe lời Tử Diễm, Liễu Hồ Nguyệt nhíu mày: “Kì quái, sao ta phải đi tìm hắn? Hắn chết ở đây không tốt sao? Dù sao cũng là một ngốc tử, nếu thật sự là cao thủ thì cần gì phải coi trọng ta? Cho nên sư phụ, chúng ta vẫn nên đi đường của chúng ta. Cho dù hắn có ngốc hay không, chúng ta cũng không quản hắn.”

Liễu Hồ Nguyệt khẽ nói, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng. Đúng vậy, nếu hắn thực sự không phải ngốc tử mà là một cao thủ, hắn dựa vào cái gì để coi trọng nàng? Đơn giản vì một câu nói của Thái tử mà mang nàng ra làm tấm bia đỡ đạn, nàng có chút phẫn nộ. Mặc hắn có ngốc hay không, tùy tiện cưới một người là không đúng.

Tử Diễm bất đắc dĩ lắc đầu: “Đồ nhi ngốc, ngay từ đầu vi sư đã không liên quan đến ngốc tử kia.”

Chính nàng lẩn quẩn trong lòng, huống hồ hiện tại hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một lòng muốn dạy bảo nàng thật tốt, chuyện còn lại hắn lười để tâm.

Liễu Hồ Nguyệt lắc đầu, ý nghĩ trong lòng khiến nàng càng xác định sau khi trở về thành Liên Vân phải lập tức từ hôn với hoàng thất.

Nàng không muốn gả cho ngốc tử nguy hiểm kia...

Đôi mắt đỏ của Liệt Hỏa báo nheo lại, đáy mắt bỗng xẹt qua chút ánh sáng lạnh lẽo: “Chủ tử, có người đến.” -HoàngNgọcTửBăng- Nó dùng tinh thần lực đảo qua, xung quanh có cái gì hoạt động nó đều biết.

Liễu Hồ Nguyệt cũng đề cao cảnh giác, tinh thần lực tràn ra bốn phía. Bởi vì ma thú cao cấp chiếm đa số ở khu vực ba nên nàng mới dám không kiêng nể gì mà khuếch trương tinh thần lực của mình. Người thường đều sẽ lầm tưởng đó là tinh thần lực của ma thú. DiễnđànLêQuýĐôn Nhưng nàng vẫn cẩn thận thăm dò xung quanh, sau đó nhanh chóng thu hồi tinh thần lực, cười nói:“Là cha ta! Không ngờ bọn họ tìm đến đây nhanh như vậy. Liệt Hỏa, tạm thời ta không thể mang ngươi ra khỏi Cổ Lạc sâm lâm. Đợi đến khi mua được nhẫn không gian sẽ lập tức đến đón ngươi.”

”Được, chủ nhân, người bảo trọng. Ta sẽ ở phụ cận, không cách người quá xa. Nếu gặp tình huống khẩn cấp, chủ nhân kêu ta một tiếng là được.” Trong con ngươi màu đỏ chỉ có cảm xúc trung thành, không sinh ra chút độc ác nào. Có điều, ánh mắt như vậy chỉ xuất hiện khi đối mặt với Liễu Hồ Nguyệt. Nếu gặp kẻ địch, nó sẽ vươn móng vuốt cho đối phương một kích trí mạng.

”Ừ, đi thôi!” Liễu Hồ Nguyệt liên tục gật đầu, vẫy vẫy tay. Liệt Hỏa báo xoay người chạy nhanh vào trong khu vực ba, biến mất vô hình vô ảnh trong chớp mắt. HoàngNgọcTửBăng

Sau khi Liệt Hỏa báo rời khỏi, tiếng gọi ầm ĩ của Liễu Tường Phong và các Chiến sĩ truyền đến: “Nguyệt nhi...”

”Cửu tiểu thư...”

”Người ở đâu!”

”Nguyệt nhi...”

”Nguyệt nhi...”

”Cửu tiểu thư...”

Nghe giọng nói sốt ruột của phụ thân, Liễu Hồ Nguyệt liền xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play