Liễu Hồ Nguyệt có
chết cũng không thể tưởng tượng được ngốc tử này nhào đến, còn đè nặng
lên người nàng. Rõ ràng nàng ở phía dưới, tại sao Phượng Dật Hiên còn
rên thảm thiết hơn nàng vậy?
”Ui da, nương tử, ta đau, mông ta
đau quá!”Mông ngươi bị đau hả?Cái mông của ngươi còn không tiếp đất nữa
mà?Hơn nữa, hai người đối mặt, người đè trên người Liễu Hồ Nguyệt thì
đừng có nói tới đau nhức. Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy lục phủ ngũ tạng sắp
bể nát, đau đến không nói được chữ nào.
”Ha ha ha, đừng nói với
bản tiểu thư rằng ngươi chính là Liễu Hồ Nguyệt!” Lúc này một giọng nói
giễu cợt nhẹ nhàng bay tới bên tai.
Liễu Hồ Nguyệt hơi nhíu mày
theo bản năng, khẽ mở mắt. Sau khi mở mắt, nàng liền nhìn thấy một nữ
hài có khuôn mặt hơi non nớt nhưng y phục vô cùng đẹp đẽ xa hoa, vẻ mặt
ghét bỏ nhìn nàng.
Người này... chưa từng thấy, nhưng hẳn là Nạp Lan Tử Oanh.
Nạp Lan Tử Oanh ra khỏi đại sảnh, khi nhìn thấy một màn như vậy đã cười sắp ngạt thở.
Liễu Tường Phong chạy nhanh đến kéo Phượng Dật Hiên từ trên người Liễu Hồ
Nguyệt ra rồi đỡ nàng dậy, lườm Phượng Dật Hiên, lo lắng hỏi: “Nguyệt
nhi, sao con lại chạy đến nơi này? Không phải phụ thân bảo con ngoan
ngoãn ở đằng kia sao? Cho cha nhìn xem có đau hay không, có khó chịu chỗ nào không?”
Liễu Tường Phong xem qua người nàng một lượt, lo
lắng kiểm tra một lần rồi kéo tay nàng, lay lay nàng. Nhận ra không có
gì đáng ngại, ông mới thở phàonhẹ nhõm.
Lúc này, Liễu Hồ Nguyệt
ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Nạp Lan Tử Oanh, nhưng nhanh chóng thu hồi ý
lạnh nơi đáy mắt, nâng tay lên chỉ vào Nạp Lan Tử Oanh và hỏi: “Phụ
thân, người này là ai vậy?”
Liễu Tường Phong nhìn Nạp Lan Tử Oanh, sắc mặt hiện rõ không vui: “Vị này là...”
”Bản tiểu thư tên là Nạp Lan Tử Oanh, là nữ nhi của thành chủ Lan thành.
Người này là cha ta, hẳn ngươi nên gọi cha ta là thúc thúc.” Nạp Lan Tử
Oanh giới thiệu bản thân, sau đó lại đắc ý giới thiệu Nạp Lan Trạm Hải.
Liễu Hồ Nguyệt nhăn mày, vẻ mặt mơ màng hỏi: “Phụ thân, không phải người
không có đệ đệ ư? Sao giờ Nguyệt nhi lại có thêm một thúc thúc? Chẳng lẽ là con riêng của tổ mẫu?”
Sắc mặt người Nạp Lan gia biến đổi
trong thoáng chốc. Lời nàng nói có ý gì ai cũng hiểu được. Nàng ngầm
mắng Nạp Lan gia là tôn tử của Liễu gia!
Vẻ mặt Nạp Lan Tử Oanh
ai oán trừng nàng: “Cha ta và phụ thân ngươi đã từng vào sinh ra tử,
không phải là đệ đệ. Đầu óc ngươi ngã bị hư rồi hả?”
”À, hóa ra
không phải đệ đệ ruột của cha ta, không phải thúc thúc của ta, thế thì
các ngươi đến nhà chúng ta làm cái gì?Chẳng lẽ đến Liễu gia chúng ta tìm nơi nương tựa? Nếu các ngươi thực sự thiếu tiền, cha ta là người tốt,
chỉ cần các ngươi mở miệng, muốn ở lại muốn ăn uống đều được.” Giọng
điệu như nói với một đám ăn xin!
Nạp Lan Tử Oanh bị nàng chọc
tức không chịu nổi. Nạp Lan gia bọn họ đứng đầu Thiên Thủy quốc còn cần
đến ăn bám Liễu gia sao? Huống chi Liễu Hồ Nguyệt còn nói như vậy, khiến cho bọn họ giống như thật sự muốn sáp nhập làm người Liễu gia. Nạp Lan
Tử Oanh cắn răng, hai tay nắm chặt thành quyền, rống Liễu Hồ Nguyệt:“Chúng ta không đến Liễu gia các ngươi tìm nơi nương tựa.”
Liễu Hồ Nguyệt thấy nàng rống mình, vẻ mặt giả bộ tủi thân, nói: “Vậy các ngươi đến Liễu gia chúng ta có chuyện gì?”
”Chúng ta tới từ hôn --” Nạp Lan Tử Oanh nhả ra lời tận đáy lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT