Tần Duyệt cùng Liễu Linh U cùng đi vào Tử Trúc sơn.
Liễu Linh U cầm kiếm, hung hăng chém đứt cành cây nhỏ bốn phía, trong giọng nói mang theo sự không vui: "Vì sao tối khuya như vậy lại muốn tới chỗ này?"
"Nhị biểu muội, ngươi đừng nóng giận, ta sợ ban ngày nhiều người để ý, cho nên mới bảo nàng ta buổi tối đến nơi này. Ngươi cũng biết, nàng hiện tại là gia chủ tân nhậm, giờ người Liễu gia coi nàng ta là bảo bối mà nuôi dưỡng, vạn nhất nàng ta xảy ra chuyện gì, người khác tìm được dấu vết trên người ta, ngươi cũng không thoát khỏi liên quan." Tần Duyệt một bên nịnh hót một bên âm thầm uy hiếp Liễu Linh U.
Liễu Linh U tức giận trừng mắt nhìn hắn, rống: "Tần Duyệt, ngươi thật to gan, cũng dám uy hiếp ta!"
"Nhị biểu muội, biểu ca ta tuyệt đối không có ý tứ uy hiếp ngươi, ta sợ ban ngày tìm nàng, bị người khác thấy được, lại cho rằng Tần gia ta có ý đồ. Hơn nữa, phế vật kia hình như đã bắt đầu hoài nghi Tần gia ta, thật sự là không ngờ, mấy năm nay Liễu Hồ Nguyệt luôn luôn giả bộ."
Nếu không phải nàng giả bộ, Tần Duyệt không tin trong thời gian một tháng ngắn ngủi nàng có thể đột phá đến lục cấp.
Đó là chẳng phải là ví dụ tốt nhất từ trước đến nay sao?
Tâm tình Liễu Linh U thập phần phiền chán, tiếp tục đi về phía trước: "Vậy hẹn tới nơi này rồi thì như thế nào nữa? Ngươi còn có thể giết chết nàng ta sao?"
"Không, vì sao ta phải giết nàng ta a, đến lúc đó gặp được nàng, ngươi sẽ biết. Ta sẽ cho ngươi thấy nàng ngoan ngoãn tự sa lưới, biết rõ núi có hổ nhưng hướng núi hổ mà đi." Tần Duyệt tự tin nói.
Hai người một đường đi tới, không ngừng nói chuyện, mà Liễu Hồ Nguyệt cùng Phượng Dật Hiên đứng ở nhánh cây trên đầu nhảy xuống.
Phượng Dật Hiên không là dùng thân phận Phượng vương xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, cho nên cũng không cần che che lấp lấp, mà Phượng Dật Hiên còn muốn tất cả người trong thiên hạ biết, Liễu Hồ Nguyệt là nữ nhân của hắn.
"Hai người các ngươi..." Tiếng Liễu Hồ Nguyệt truyền đến, làm hai người đang đi phía trước mạnh mẽ dừng bước lại, phút chốc quay đầu nhìn về phía sau.
"Liễu Hồ Nguyệt ——" Liễu Linh U hô tên nàng một tiếng, một tiếng này nồng nặc mùi thuốc súng, cũng thể hiện cho Liễu Linh U hận nàng nhiều như thế nào.
"Tỷ tỷ đã trễ thế này cũng còn cùng biểu ca đến nơi này du ngoạn?" Liễu Hồ Nguyệt hai tay để ở sau người, nàng không cần thiết giả ngu trước mặt bọn họ, bởi vì đại thụ Liễu Tường Phong đã rời khỏi nàng, nàng phải xuất ra một mặt cường thế, đối kháng với bọn họ.
Liễu Linh U cùng Tần Duyệt đều không chú ý nam tử ôm đàn, yên lặng đứng sau lưng Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Linh U đi lên một bước, ánh mắt lộ rõ âm lệ, nói: "Ngươi còn dám tới? Không sợ ta gọi huyễn thú của ta ra, một chưởng chụp chết ngươi sao?"
"Tần Duyệt biểu ca không phải rất tự tin sẽ làm cho ta tự nguyện sa lưới sao?" Liễu Hồ Nguyệt nhìn về phía Tần Duyệt đứng bên cạnh Liễu Linh U, giọng điệu không lạnh không nóng nói.
Tần Duyệt cúi đầu cười: "Cửu muội muội nói đùa, biểu ca ta nào có năng lực như vậy. Nghe nói Liễu đại nhân đi địa phương không nên đi, tìm kiếm nơi mẫu thân ngươi rơi xuống thôi."
Liễu Hồ Nguyệt khẽ nhướng mày, nhưng vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ: "Cha ta không yếu như vậy."
"Đúng là không yếu như vậy, nhưng mà đi địa phương kia, chỉ sợ..."
"Cấm địa Liễu gia!" Nam tử phía sau Liễu Hồ Nguyệt bỗng dưng nhẹ thở ra bốn chữ.
Chính vì thế Tần Duyệt và Liễu Linh U mới chú ý tới nam tử phía sau Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Linh U nâng tay chỉ vào người phía sau Liễu Hồ Nguyệt, hỏi: "Hắn là ai vậy?"
"Hộ vệ bên người gia chủ tân nhậm." Phượng Dật Hiên mặt không biểu cảm nói: "Bọn họ muốn nói, hẳn là nơi đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT