Vị tổng quản trẻ tuổi kia nói xong, phút chốc đứng lên, trong đáy mắt đậm vẻ khinh thường: "Cửu cô nương, vị trí gia chủ không dễ dàng mà ngồi được đâu, huống chi, Liễu gia ta là một đại gia tộc, người người kính sợ, đấy phần nhiều là do gia chủ mà ra. Nếu gia chủ quá kém thì Liễu gia làm sao mà hưng thịnh?"

Thanh âm hắn vang dội cả từ đường, mọi tiếng rì rầm tắt hẳn, ánh mắt mọi người đều đặt trên vị tổng quản trẻ tuổi kia.

Vị này, hai mươi tuổi đã là ngũ phẩm quản lý, quản lý ruộng đất Liễu gia, quả là lời nói có chút phân lượng.

Liễu gia, ở Liên Vân Thành có trăm vị tổng quản, nhưng ngồi được tại đây, chỉ có 20 mà thôi, tất cả họ đều trên lục phẩm.

Liễu Hồ Nguyệt không trách móc gì hắn, vì quả thật trước kia nàng cực kì yếu ớt, đến mức không nỡ nhìn...

Vậy...

Khí thế phải bức người, như thế mới tốt sao?

Mọi người đã chuyển ánh mắt sang nàng, mang theo vẻ khinh thường sâu đậm. Nàng giữ bình tĩnh ngẩng đầu, giọng điệu hơi lạnh: " Cho nên bây giờ tình hình thật đáng buồn! Lại cần tới phế vật như ta đây! Cha ta vừa rời khỏi, nội bộ liền lục đục, nếu các ngươi có năng lực thì làm đi. Nếu đã làm không được thì sao phải giành?"

Sắc mặt tổng quản tối đi vài phần.

"Liễu gia cần phế vật khi nào?"

Nàng đứng lên, một câu phế vật, hai câu phế vật, sự nhẫn nại mà nàng cố giữ đã sắp bị đánh tan rồi.

"Thân thể ta lành lặn, tay chân vẫn còn, ngươi nói xem ta là phế vật chỗ nào?"

"Sáu tuổi không thể trở thành triệu hồi sư thì thôi, việc này vốn cần thiên phú. Bảy tuổi thì không thể trở thành ma pháp sư thì đã đành, nhưng tám tuổi...cũng không thể trở thành chiến sĩ. Triệu hồi sư, ma pháp sư, cả chiến sĩ, cái nào cũng không. Thử hỏi, đó không phải là phế vật sao?"

"Liễu gia là đại gia tộc, nếu không phải ngươi là con của gia chủ thì đã không thể đứng đây rồi!"

Sắc mặt Phượng Dật Hiên ngày càng xấu đi, hắn la lớn làm cho khuôn mặt hồng lên: "Người xấu! Ta đánh chết ngươi!"

Ngay khi Phượng Dật Hiên chuẩn bị bổ nhào qua, thay "nương tử" cho người xấu một bài học thì nàng lại chắn ngang. Khí thế mãnh liệt tỏa ra, không phải là chiến khí, cũng không bị thứ gì ép lại, ánh mắt nàng lạnh băng dừng trên người quản lý, phảng phất muốn chém tung hắn ra.

Hắn ta sững sờ, nội tâm bất giác run lên.

"Năm tám tuổi không phải bây giờ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play