Liễu lão phu nhân bình tĩnh ngồi trên đầu, một tay chống gậy, trên khuôn mặt già nua không nhìn thấy chút biểu cảm nào.
"Không tìm về được, hà tất đi tìm? Liễu gia không tồn tại được nếu thiếu Liễu Tường Phong, chẳng phải do các ngươi gây ra hiện trạng bây giờ sao?" Liễu lão phu nhân liên tục đập mạnh cây gậy, nói tiếp: "Thế nào, Liễu gia không có người sao? Liễu Tường Phong vừa ra đi, các ngươi trở thành dạng gì rồi? Nói cho các ngươi biết, nếu như các ngươi không thể tự kiềm chế đưa ra ý kiến thì đây sẽ là dấu chấm hết của Liễu gia."
Liễu Hồ Nguyệt im lặng nhìn Liễu lão phu nhân. Nàng ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh bà. Mà nàng cũng tán thành lời Liễu lão phu nhân. Hiện giờ người ngoài đều ước Liễu Tường Phong ra đi, rời khỏi Liễu gia, tốt nhất là chết luôn bên ngoài đi. Người Liễu gia cũng cho rằng thiếu Liễu Tường Phong quản lí thì Liễu gia không ổn mới khiến người ngoài cho rằng Liễu gia không người tài, chỉ có Liễu Tường Phong mới có thể chống đỡ trời đất cho Liễu gia. Từ đó mới làm Liễu gia mất đoàn kết, dễ dàng bị người gia tộc khác xâm lấn.
Người trong phòng khách sau khi nghe Liễu lão phu nhân nói đều cúi đầu, hổ thẹn không thôi.
Liễu Hồ Nguyệt nâng tay, bóp chân cho Liễu lão phu nhân. Trong mắt người ngoài, cháu gái này càng ngày càng chiếm được niềm vui của Liễu lão phu nhân. Nàng biết bản thân mình không có quyền lên tiếng trong này, nhưng nàng vẫn nói: "Tổ mẫu, phụ thân đã rời khỏi, vì thế người các gia tộc khác chắc chắn sẽ tranh giành chức vị đại sư chủ trì. Không biết các trưởng lão trong tộc đã có đối sách ứng phó nào chưa?"
Các trưởng lão, chưởng sự nghe nàng nói xong đều nhao nhao nhìn nhau. Lời nàng nói, bọn họ chưa từng nghĩ đến. Liễu Tường Phong rời khỏi Liễu gia, bọn họ đều nghĩ phải tìm Liễu Tường Phong về. Sau khi tìm được người về thì hết thảy những hậu quả có khả năng xảy ra sẽ không xảy ra nữa.
Liễu lão phu nhân nhìn thấy biểu cảm của bọn họ, hơi hơi thất vọng, lại tiếp tục giáo huấn: "Các gia tộc đã nhìn chằm chằm vào miếng thịt này, các ngươi còn ở đây thảnh thơi không nhanh không chậm, ngồi chở đợi, chẳng hề nghĩ lại xem đại sư chủ trì phải do ai đảm nhiệm."
Nhị trưởng lão nói: "Lão phu nhân, Thiên Thủy quốc có quy định rằng các hội nghị và hoạt động lớn trong Thiên Thủy quốc đều phải do gia chủ của gia tộc lớn nào đó đảm nhiệm. Hiện tại Liễu gia chủ đã đi khỏi, chức đại sư chủ trì này chỉ e là sẽ chắp tay nhường người khác."
"Rầm --" Liễu lão phu nhân rất bất mãn với lời Nhị trưởng lão. Bà đứng lên, đi xuống cầu thang. Liễu Hồ Nguyệt nhanh chân đứng dậy đỡ Liễu lão phu nhân, chậm rãi dìu bà đi.
"Chẳng lẽ Liễu gia chỉ Liễu Tường Phong mới đủ khả năng để làm gia chủ hay sao?" Liễu lão phu nhân lớn tiếng gầm lên.
Tam trưởng lão nhíu mày, nói: "Lão phu nhân, ý của người là có thể chọn gia chủ khác trong Liễu gia phù hợp để đảm nhiệm chức vị đại sư chủ trì?"
"Sao lại không thể?" Liễu lão phu nhân vỗ vỗ tay Liễu Hồ Nguyệt, sau đó kéo nàng lên trước mặt mình: "Liễu Tường Phong đã đi rồi, nữ nhi của hắn lên làm gia chủ rất ổn."
"Cái gì?" Tần thị vốn ngồi xem kịch vui đột nhiên đứng lên, khuôn mặt thất sắc nhìn Liễu lão phu nhân và Liễu Hồ Nguyệt. Để một nữ nhân làm gia chủ, lại còn là một tiểu thư thứ xuất, bà chắc chắn mình không mắc bệnh lẩm cẩm tuổi già chứ?
Liễu Hồ Nguyệt nhức nhối, cái này gọi là nằm hay đứng đều trúng đạn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT