Liễu Hồ Nguyệt rùng mình một cái, xoay người, chỉ thấy nhục cầu đưa lưng về phía nàng, ngồi ở trong góc, cầm dây xích vàng lóng lánh trên tay ăn ngon lành.

Thứ nhục cầu thích ăn gì thông thường đều là vật phi thường sang quý, phi thường đáng giá, Liễu Hồ Nguyệt vừa nghe tiếng “Răng rắc”, theo bản năng rùng mình, xoay người, chạy nhanh tới chỗ nhục cầu.

“Ngươi ăn cái gì đấy?” Liễu Hồ Nguyệt đi đến trước mặt nhục cầu, một tay túm cái móng vuốt đang giữ chặt dây xích.

Nhục cầu lập tức nhe răng hung hăng ngao ngao mấy tiếng với Liễu Hồ Nguyệt.

“Ngươi! Người này, đến cùng ngươi còn muốn phá sản như thế nào nữa a!” Thời điểm nhục cầu đang ăn, lực lớn như trâu, Liễu Hồ Nguyệtcho dù có túm thế nào, nó cũng tuyệt không buông tay. Hơn nữa, ngay cả bước chân nó cũng không di chuyển một chút nào, thử xem ai dám đem vật nó thích đoạt đi.

Tử Diễm chép miệng nói nhỏ: “Vật nhỏ này thật sự có chút phá sản. Đó chính là vàng cực phẩm chỉ có ở Minh Thiên địa lục, giá trị ngang với cực phẩm tinh quặng ở Thương Lan đại lục, khó trách nó thích.”

“A a!!!” Liễu Hồ Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, đáy lòng càng ngày càng rối rắm, đến cùng là muốn hay không muốn tiếp tục thu dưỡng này vật nhỏ lấy vàng làm lương thực này nữa không a!

Cũng là ở vào giờ khắc này, Liễu Hồ Nguyệt hai tay căng thẳng, dùng sức kéo mạnh nhưng nhục cầu cũng không cam lòng yếu thế. Nó rõ ràng nhảy dựng lên, một hơi liền đem một chuỗi còn có hai mươi tám cây vàng cực phẩm bỏ hết vào miệng.

Liễu Hồ Nguyệt thấy nó mạnh mẽ ăn toàn bộ vàng cực phẩm mạnh vào miệng, dùng sức lắc lắc. Trong nháy mắt, cây vàng bị Liễu Hồ Nguyệt lắc ra nhất thời hóa thành tảng đá hình trứng màu đen lạnh lẽo.

Đá... Tảng đá!!

Liễu Hồ Nguyệt có cảm thấy bi kịch này giống như bị sét đánh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thứ biến thành tảng đá đen trước mắt.

Nhục cầu dùng ánh mắt ghét bỏ quét qua lòng bàn tay nàng, làm ra vẻ nhìn khối đá đen kia, miệng lại cảm thấy mỹ mãn được ăn vàng cực phẩm. Sau đó nó liền ngồi xuống, tựa hồ giống như con người đang thở dài, lại tựa hồ đang giễu cợt Liễu Hồ Nguyệt nói “Nhìn đi, đây là kết cục của việc dám cướp đồ của ta, trộm gà không được còn mất nắm gạo”.

“Sư phụ, thứ này...” Liễu Hồ Nguyệt nói còn chưa nói xong, Tử Diễm đã đánh gãy lời nàng: “Đồ nhi, ngươi xem mặt trái tảng đá đen.”

“Mặt trái?” Liễu Hồ Nguyệt lật mặt trái, ở lưng tảng đá đenhiện lên hoa văn một siêu cấp ma thú cực lớn, nó có thân hổ, mắt báo và một cái đuôi ngắn, sau lưng còn có sáu cánh, thoạt nhìn mười phần khí phách.

Tử Diễm hút một ngụm khí lạnh: “Siêu thần thú!”

Siêu thần thú là một loại ma thú như không tồn tại mà lại như tồn tại cho mỗi cái thế giới, nó chưa bao giờ bị con người khế ước, nó cường đại đến mức không thể dùng từ “Bưu hãn” để hình dung, nó tôn quý được vạn thú kính ngưỡng.

“Siêu thần thú là cái gì?” Liễu Hồ Nguyệt nghi hoặc hỏi.

“Trong truyền thuyết, trở thành siêu thần thú sẽ có được sáu cánh. Lực lượng cường đại của siêu thần thú có khả năng hủy diệt cả một đại lục. Siêu thần thú lại chỉ có mười con, mỗi một con đều đại biểu cho một nguyên tố tồn tại. Hoa văn thần thú trên tảng đá này, nếu sư phụ nhớ không lầm, hẳn là đại biểu cho thủy hệ.” Tử Diễm cẩn thận xem xét hoa văn trên tảng đá đen.

Còn chưa để Tử Diễm cùng Liễu Hồ Nguyệt hoàn hồn, tảng đá đen lộ ra một cỗ hơi thở lạnh như băng chậm rãi xâm nhập linh hồn Liễu Hồ Nguyệt.

Nàng cảm thấy rất lạnh, từ da thịt bên ngoài đến lục phủ ngũ tạng bên trong. Xương cốt trong thân thể nàng giống như cũng bị khí lạnh như vậy chiếm lấy trong nháy mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play