Xanh lam như đại dương, bầu trời quang đảng tận chân trời, từng cơn gió nhẹ lướt qua mặt mang theo làn hơi nóng bỏng, làm cho người ta bất giác nổi lên cảm nhận thật thanh thản dễ chịu. Đối với Hồng Quân và Huống Thiên Minh bốn người mà nói, chút hơi nóng trong sa mạc ấy hoàn toàn không thể gây khó chịu phiền hà cho bọn họ, từ lâu đã không còn nhớ đã bao nhiêu năm rồi thân thể chính mình nóng lạnh không thể xâm nhập!
"Ồ! Tòa thành rất kỳ quái a!" Hồng Quân ngưng thần quan sát các phòng ốc và những con đường ngay ngắn chỉnh tề xuất hiện ở khu vành đai bằng phẳng, ngạc nhiên nói:
"Tại trong sa mạc lại không có thành lũy!"
Huống Thiên Minh mái tóc vàng theo gió lay động, sau lưng một đôi cánh vẫy động rất có cá tính, trên mặt vẫn hiện vẻ lạnh lùng như trước, tựa hồ đối với bất cứ ai cũng không muốn nói nhiều lời.
"Đây là nơi nổi tiếng gọi là Sa thành của Tu La giới!" Lãnh Diễm Phỉ có dáng hơi si mê nhìn bóng lưng khôi ngô tuấn tú trước mặt, trong lòng nghĩ tới giá như ôm vào lòng như vậy hẳn là sẽ rất ấm áp nha! Đáng tiếc a, cái cảm giác ấm áp trong lòng này không biết có thể thuộc về mình hay không.
Hồng Quân trầm ngâm một hồi, trong đôi mắt đột nhiên lộ ra hai đạo quang mang rực rỡ, so với ánh sáng mặt trời quang mang còn muốn sáng ngời hơn, chợt lóe trong nháy mắt rồi tắt, trên mặt hắn lộ ra dáng tươi cười tán thưởng:
"Khó trách lại không có thành lũy, thì ra là bên ngoài tòa thành này toàn bộ được thiết lập cấm chế, tất cả bão cát đều không thể xâm phạm vào bên trong thành!"
"Cấm chế?" Huống Thiên Minh hơi có vẻ rung động, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ người ở Tu La giới các ngươi cũng hiểu được cấm chế sao?" Những lời này đúng là hỏi Lãnh Diễm Phỉ vẻ mặt đang ngẩn ngơ ở phía sau, Huống Thiên Minh có giọng nói nam tính thu hút thiên phú ấy khiến cho Lãnh Diễm Phỉ thoáng thất thần một lúc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
"A? A! Đúng, trong cả Tu La giới, chỉ có hai người biết sử dụng cái loại lực lượng cổ quái này, một người là Tu La Nữ Vương bệ hạ, người kia là Lăng Phá Thiên thành chủ Sa thành!"
Lãnh Diễm Phỉ khuôn mặt đỏ lên, có hơi ngượng ngùng đứng cúi đầu, vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện ánh mắt Huống Thiên Minh đã chuyển qua nhìn mặt Tôn Thiên, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác hối hận sao mình…
"Ngươi từng tới nơi này?" Huống Thiên Minh nhìn chằm chằm Tôn Thiên thần sắc có chút không bình thường, lạnh giọng nói: "Nếu không sắc mặt của ngươi sao lại khó coi như vậy?"
Tôn Thiên cầm cây gậy chống càm, thản nhiên nói:
"Đã từng tới, ta đã đập chết con của Lăng Phá Thiên!"
Hồng Quân quay đầu đi không còn gì để nói, trong lòng thầm nghĩ tên Tôn Ngộ Không này bất luận ở đâu đều là chúa gây họa a, không khỏi cười khổ lắc đầu.
Còn Huống Thiên Minh lại liếc nhìn Tôn Thiên với vẻ mặt tán thưởng, tựa hồ cảm giác đối với hắn có chút tăng lên.
"Sa thành là nơi hỗn loạn nhất trong toàn cả Tu La giới!" Tôn Thiên không để ý đến vẻ tán thưởng của Huống Thiên Minh, trong mắt lộ ra ánh cừu hận khắc cốt ghi tâm, bình thản nói:
"Nơi này không có ước thúc, không có quy tắc, hết thảy tất cả đều hình thành từ thực lực cường đại của riêng mình! Ở chỗ này, nếu như ngươi có thực lực, như vậy cho dù là ngươi giết Lăng Phá Thiên, cũng sẽ không có ai nói gì, nhưng nếu như ngươi không có thực lực, thì mọi người sẽ dẫm chân chà đạp trên đầu ngươi, nơi này mỗi ngày đều chết đi rất nhiều Tu La nhân!"
"Mà hết thảy những điều này, đều bởi vì Lăng Phá Thiên có được năng lực cấm chế có thể sánh bằng Nữ Vương xinh đẹp!"
"À? Vì sao phải giết chết con của thành chủ? Vì sao mỗi thành chủ của Tu La giới các ngươi cũng đều có một đứa con tội ác tày trời vậy?" Hồng Quân chau mày, gặp được Lãnh Diễm Phỉ cũng bởi vì con của thành chủ Tử thành chòng ghẹo nàng, Tôn Thiên này không nghĩ tới cũng là bởi vì con của thành chủ Sa thành trước mắt này mà trốn đi nơi khác.
"… Không có!" Lãnh Diễm Phỉ nhìn thoáng qua Tôn Thiên, trong lòng ấn tượng về hắn thay đổi hẳn, dở khóc dở cười nhìn Hồng Quân nói: "Chỉ có hai đứa con của thành chủ Sa thành và Tử thành ở trong Tu La giới có thành tích xấu xa chất chồng, những người khác đều rất bình thường!"
Hồng Quân gật gật đầu, không nói gì thêm, ánh mắt cùng Huống Thiên Minh liếc nhìn nhau, xoay người nhắm Sa thành phía trước bước tới.
"Hồng Quân, các ngươi không được vào!" Nhìn thấy Hồng Quân xoay người rời đi, Tôn Thiên vội vàng kêu lên: "Bên ngoài Sa thành tất cả đều có cấm chế uy lực cường đại, nơi đó so với Tử thành quản lý còn muốn nghiêm ngặt hơn, dân trong thành không được phép đi ra ngoài, muốn đi vào trong thành, nhất thiết phải thông qua khảo nghiệm của đội trưởng thành vệ đội, mới có thể đi vào!"
"A? Khảo nghiệm? Khảo nghiệm cái gì?" Hồng Quân lập tức ngừng bước, đưa lưng về phía Tôn Thiên ánh mắt xoay chuyển lóe ra vẻ mặt có hứng thú, tò mò nói: "Nếu như Nữ Vương của Tu La tộc tự mình đến đây? Có cần phải khảo nghiệm hay không?"
Tôn Thiên ngẩn ra, tức giận quát:
"Nữ Vương bệ hạ há để các ngươi có thể so sánh cùng? Nàng chính là Thần trong lòng Tu La nhân chúng ta a!"
"Ngươi không phải là Tu La nhân, ngươi thực sự là người!" Huống Thiên Minh nói một câu không đầu không đuôi như vậy, ngay cả Lãnh Diễm Phỉ một lòng ái mộ cũng xoay người sang chỗ khác.
"Ngộ Không, nếu như ta nói, Tu La Nữ Vương các ngươi cũng chưa chắc là đối thủ của ta, ngươi sẽ nghĩ sao?" Hồng Quân cười cười nhìn Tôn Thiên nói, lời đối đáp của hắn làm cho ánh mắt thất thần của Lãnh Diễm Phỉ chợt tỉnh lại.
… Tôn Thiên im lặng nhìn Hồng Quân, khinh thường mỉm cười nói:
"Ngươi có thể vượt qua Nữ Vương của chúng ta? Oái, nói khoác lác là không có tác dụng gì!"
Hồng Quân cười cười, khinh thường không có phân trần với Tôn Thiên, chẳng qua là trong ánh mắt lộ ra thần sắc cực kỳ tự tin, quay sang Huống Thiên Minh nói:
"Thế nào? Có can đảm theo ta cùng tiến vào Sa thành này xem xét một phen hay không?"
Huống Thiên Minh nghi hoặc hỏi:
"Chúng ta hôm nay cần phải mau chóng tìm kiếm Tần bá phụ chứ, ông ấy đang ở trong Thiên giới, tiến vào thành này lại muốn gây sự sao?"
Hồng Quân dừng ở phía trước Sa thành, dưới ánh mặt trời từng tầng từng tầng lưới mong manh giống như sương mù phất phơ tung bay, lượn lờ như những hạt châu trong sa mạc tản ra hào quang muôn màu rực rỡ lạ thường.
"Rõ ràng Tôn Ngộ Không đã vướng vào nhung nhớ ở cái không gian này!"
Huống Thiên Minh sửng sốt, lập tức phản ứng ngay, nhìn Tôn Thiên lạnh giọng nói:
"Trong Sa thành có phải có điều ngươi lo lắng hay không?"
Tôn Thiên đang nghe Hồng Quân bình thản nói rồi lại nghe lời nói cực kỳ lạnh lẽo của Huống Thiên Minh, sắc mặt đã đại biến, Huống Thiên Minh vừa hỏi đến, hắn lộ ra vẻ buồn bả cúi đầu, nói:
"Nàng có thể đã bị Lăng Phá Thiên giết chết từ lâu, ta chẳng qua là còn ôm một chút hy vọng hảo huyền mà thôi!"
Hồng Quân lắc đầu, bình thản nói:
"Nàng chưa có chết, mặc dù ta không biết ngươi nói đến nàng là ai, nhưng ta có thể khẳng định, nàng chưa có chết! Ta có thể cảm nhận được nỗi bi thương và mong nhớ thật sâu sắc trong không khí!"
"Ngươi nói cái gì?" Tôn Thiên nắm chặt cánh tay Hồng Quân, vẻ mặt kích động hỏi: "Ngươi là nói…"
"Đúng vậy, nàng chưa có chết, bất quá cũng cách cái chết không xa nữa rồi!" Hồng Quân nhắm mắt lại, phảng phất như đang lầm bầm thì thào nói: "Ta có thể cảm nhận được tất cả khí tức trong cái không gian này, tựa hồ có thứ gì đó tại phía nam Tu La thành sắp được sinh ra, cái đó có thể sẽ hoàn toàn thay đổi kết cấu của Tu La giới thậm chí cả đến Thiên giới!"
Huống Thiên Minh cả kinh, lập tức lộ vẻ mặt hâm mộ nhìn Hồng Quân, nghe giọng điệu của hắn thật bình thản và quanh thân mình khí tức ôn hòa dần dần tản phát ra, hắn biết, Hồng Quân lại có đột phá mới.
Có điều là, cái loại đột phá này biểu hiện ra cũng không phải thuộc về lực lượng, mà là ở xúc giác cảm nhận của hắn. Nói cách khác, thần thức của Hồng Quân đã có thể lục soát cả Tu La giới không cố kỵ bất cứ chỗ nào, hơn nữa hầu như có năng lực khiến người ta không thể nhận biết được. Nghĩ tới đây, Huống Thiên Minh trong lòng hơi có chút ảm đạm, hết thảy truyền thừa phụ thân Thiên Mông đều truyền cho Hồng Quân, còn mình thân là con của ông lại không được chút nào.
Cho dù chính mình cũng không có ham muốn năng lực của phụ thân, nhưng thân là con cái lại không được thừa nhận của phụ thân, cái cảm giác này khiến trong lòng Huống Thiên Minh nhất thời tràn ngập bi thương, nét mặt cũng cầm lòng không được lộ ra thần sắc thống khổ.
Lãnh Diễm Phỉ không rõ trên thân mình hai người xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ thấy trên mình của hai người đều tản ra một vầng sáng mờ nhạt, Hồng Quân sắc mặt an tường, tựa hồ tràn ngập khí tức làm cho lòng người yên tĩnh, còn sắc mặt Huống Thiên Minh thì càng lúc càng dữ tợn, rồi phảng phất như là sát thần chuyển thế làm cho người ta nhìn thấy mà kinh hoàng khiếp đảm.
Lãnh Diễm Phỉ và Tôn Thiên đều là người thông minh, phỏng đoán Hồng Quân không phải là Tu La nhân, hai người sớm đã khắc sâu vấn đề chủng loại trong lòng, chỉ có điều bởi vì Hồng Quân cùng Huống Thiên Minh tu vi tuyệt cao, thêm vào đó hai người cũng không giống như kiểu bọn Tu La nhân có tu vi cao ngạo mạn coi trời bằng vung, mà với mọi người "đối nhân xử thế" hòa nhã dễ gần, khiến cho trong lòng hai người đối với ranh giới chủng tộc cũng dần dần mờ nhạt đi.
Phía trước Sa thành đột nhiên lóe ra hơn mười đạo quang mang, Lãnh Diễm Phỉ cả kinh đột nhiên nhận ra đúng là có chừng mười tên Tu La nhân rất nhanh nhắm bên này ào ào chạy tới, không nhịn được thấp giọng kêu lên:
"Không xong, người của Sa thành đã biết được chúng ta đến!"
Tôn Thiên lạnh lùng liếc nhìn Lãnh Diễm Phỉ một cái, lập tức chuyển ánh mắt về những thân ảnh phía trước dẫn đầu là một thân ảnh cao lớn rắn rỏi, trong mắt liền lộ ra quang mang cừu hận sâu sắc, lạnh giọng nói:
"Chính là thủ hạ của Lăng Phá Thiên, đệ nhất Đại tướng Điền Kỳ!"
"Trăm năm trước hắn đã đạt tới bốn cánh thượng giai, hôm nay chỉ sợ rằng đã đột phá tới năm đôi cánh rồi!"
"Có biện pháp nào kéo dài một thời gian ngắn hay không?" Trên gương mặt xinh đẹp của Lãnh Diễm Phỉ chứa đầy lo lắng, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Hồng Quân đang nhắm mắt trầm ngâm suy nghĩ và vẻ mặt đầy sát ý của Huống Thiên Minh, đã nhận ra sự không ổn của hai người.
"Có thể kéo dài hay không, hay là nhìn xem lão Thiên có phải bất công với chúng ta hay không đây!" Tôn Thiên trường côn giơ cao lên, toàn thân vạt áo không gió mà lay động, quát lạnh nói:
"Điền Kỳ, để mạng lại!"
Thanh âm chưa dứt, thân ảnh đã giống như mũi tên rời cung rất nhanh bay tới, trường côn trên không trung đột nhiên bùng phát ra quang mang đen nhánh, đập thẳng vào Tu La nhân năm cánh đang bay đến.
Tu La nhân năm cánh đó đúng như lời Tôn Thiên nói là Sa thành đệ nhất Đại tướng Điền Kỳ, chính lúc bốn người vừa mới tới ranh giới Sa thành liền đã phát hiện ra, cảm nhận được trên người Hồng Quân và Huống Thiên Minh phát ra khí tức cường đại, nguyên vốn hắn muốn tiếp tục dò xét lại nóng lòng không ngồi yên được, không thể làm gì khác hơn là dẫn người đến đây có ý hỏi cho rõ ràng.
Đột nhiên trước mắt xuất hiện một đạo quang mang xanh biếc, khi Điền Kỳ thấy rõ người đến là Tôn Thiên hừ lạnh một tiếng, quang mang xanh biếc bất thình lình đã tới, cũng giống nhau quát lên:
"Tôn Thiên? Ha Ha!... "Đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi gặp lại chẳng mất công" a, lão tử tìm ngươi đã rất lâu a!"
Oanh! Oanh! Quang mang đen nhánh cùng quang mang xanh biếc tại giữa không trung va chạm nhau, phát ra tiếng nổ ầm vang dữ dội, chung quanh cát bụi trên mặt đất bắn tung ra bốn phía mịt mù, rất là mãnh liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play