Tần gia bảo tàng là một chuyện, cả Tử Huyền Tinh tu chân giới nguyên khí đại thương, mười kiếp tán tiên đã thuộc vào cảnh giới cao nhất nhưng mười thì mất tới tám. Chỉ còn một số không đi tranh đoạt bảo tàng là toàn mạng. Chỉ có Tinh thần Các là không bị tổn thương, nhưng trong một nghìn năm, công lực của họ chỉ còn một nửa. Đại bộ phận các cao thủ Tu chân giới đã chết trong tay Hồng Quân nên người của Tinh thần Các vẫn còn hi vọng phục hồi sau một ngàn năm nữa.
Rời núi non xanh biếc lại phía sau, ba người bọn Hồng Quân không rời khỏi Đằng Long Đại Lục mà ở lại Viêm Kinh Thành, hòa nhập vào cuộc sống thường nhân. Ngày xưa, giới tu chân đã rời khỏi Viêm Kinh Thành, ngay cả Thượng Tiên cũng rời khỏi nên bây giờ họ có thể kiêu ngạo sống giữa nơi này.
Hồng Quân Hiếu động nên dù Cổ Bàn có bế quan mười năm vẫn bị hắn kéo đi uống rượu và nói chuyện phiếm. Nói chung chỗ nào náo nhiệt là có mặt hắn.
Tửu lâu Quế Vân trên lầu ba, bên cạnh cửa sổ có 1 chiếc bàn, ba người vừa ngồi uống rượu vừa nghe người ta đàm luận về mấy vạn thượng tiên năm xưa. Nhân gian giới không hiểu từ đâu tới mà nhiều thượng tiên đến như vậy, và trong lần này hắn nghe được rất nhiều giai thoại về mình.
Cả Viêm Kinh thành cũng có một số Thượng Tiên đến đón hắn, nhưng thực ra họ cũng đánh hơi được trên thân hắn có gì. Có những người đến để dò xét nhưng cuối cùng cũng có đến năm người vong mạng. Có thể nói Thượng Tiên tụ tập ở đây nhiều như vậy là đợi kỳ bảo sắp xuất thế, họ mang tiếng là đến thuyết pháp nhưng thực tế là mong muốn đến gần kỳ bảo sớm hơn.
Thuyết pháp có một người, mục đích càng thêm khoa trương họ nói rằng con người có Hoàng Đế thì Thượng Tiên cũng có Hòang đế Thượng Tiên tới là vì vâng lệnh Hòang Đế Thượng Tiên tới tuyển Mỹ nữ, sau khi thượng tiên đi khỏi trong thành có nhiều nhà nữ nhân biến mất.
Hồng Quân vui vẻ uống rượu cùng Phượng Hi, sống cuộc sống của nhân gian, họ cảm thấy thật dễ chịu và tự do. Nhưng cuộc sống tiêu diêu tự tại như vậy sợ không được bao nhiêu ngày, Thượng Tiên Hòang đế cho nhân mã đi tìm thì liệu còn cuộc sống như vậy chăng??
-Nàng như thế nào lại tới nơi này?? Hồng Quân mở rộng linh thức, phát hiện ra một người, một người quen cũ : Thượng tiên công chúa Tề Vương Triều Tề Vân xuất hiện cùng một người đi cùng nàng. Hai nữ tử Kim đan Hậu kỳ đang trên đường cái đi cùng nhau.
-Sư phó, đã tra xét mấy ngày rồi mà một chút thu hoạch cũng không có, bây giờ biết làm thế nào?? Tề Vân chu cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh với vẻ mặt mất hứng nói với người đi bên cạnh.
Đi cùng Tề Vân chính là thượng tiên Tề Vương triều Đường Ngọc. Lần này mang Tề Vân theo để điều tra vụ mười năm trước đa số giới tu chân bí mật tập trung ở Viêm Kinh thành. Mười năm qua, họ phái không biết bao nhiêu người đi điều tra, cuối cùng có người trở về mang theo một thuyết pháp, nhưng nghe qua lại rất hoang đường, không ra cái gì cả. Đường Ngọc liền mang theo Tề Vân tự mình tới Viêm Kinh Thành điều tra.
-Ai, là người không hiểu biết mới đưa ra nhiều loại thuyết pháp như vậy, ta thấy ở nơi này nhất định có xuất hiện bảo vật. Đường Ngọc thở dài, mười năm trước đa số người Tu chân tập trung ở Viêm Kinh Thành, mỗi người tu chân đều có thể so với cao thủ của Tiềm Long Đại Lục, so với thượng tiên còn mạnh hơn nhiều, Sư môn Đường Ngọc là cao thủ Hải Vực chính là Yên Vũ Môn, chính họ đã cung cấp tin cho Đường Ngọc để điều tra tại sao mười năm trước giới chân tu lại tập trung ở Viêm Kinh Thành nhiều như vậy. Sư môn của Đường Ngọc là một môn phái nhỏ, thuộc Hải để Yêu Thú là phạm vi của Tinh Thần Các, môn phái này ở Hải để Yêu thú là một phái nhỏ nên không đủ tư cách tham gia đoạt bảo lần đó, không cần phải nói thì nàng cũng không thể biết được năm đó xảy ra sự kiện gì.
-Vân Nhi, cứ từ từ đã, lần này sư môn giao nhiệm vụ, bằng mọi giá phải hòan thành nhiệm vụ này. Đường Ngọc thở dài, chậm rãi mang theo Tề Vân vào quán trà.
-Tề Vân công chúa, câu truyện thì ta có biết, qua Quế Vân tửu lâu lầu ba muốn nghe thì ta sẽ cho biết
-Là ai??
Tề Vân đứng bật dậy, vừa rồi chính là linh thức truyền âm nhưng Tề Vân không thể biết người truyền âm là ai, rõ ràng kẻ thần bí kia tu vi cao hơn nàng.
-Vân nhi, sao vậy?? Đường Ngọc nhìn Tề Vân với anh mắt ngạc nhiên hỏi.
-Sư phó, có người truyền âm cho con, nói rằng biết được bí mật của sự kiện năm xưa, muốn Vân nhi qua Quế Vân tửu lâu.
-Đường Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: Với sự thật này, xem ra tại Viêm Kinh Thành có lẽ người tu chân không có tòan bộ rời đi, chúng ta phải xem xét lại.
-Sư phó, nếu chúng ta cứ như vậy đi, chẳng may người kia là kẻ xấu thì chúng ta làm thế nào?? Tề Vân không thể tin được người thần bí kia, ánh mắt nghi hoặc hỏi.
-Đúng là trẻ con, nếu là người xấu thì họ sẽ không phải truyền âm cho người, nếu là kẻ xấu thì liệu chúng ta có ngăn cản được họ??
Nơi bọn Tề Vân cũng không xa so với Quế Vân tửu lâu, không đến một khắc, Đường Ngọc đã mang Tề Vân tới nơi mà bọn Hồng Quân đang ngồi uống rượu.
-Là ngươi?
Tề Vân liếc mắt một cái đã nhận ra Hồng Quân, hắn chính là vô số cơn ác mộng của nàng. Là một Thượng tiên mà bị một kẻ mới Tiên thiên cảnh giới bắt cóc, vũ nhục này đối với Tề Vân mà nói còn khó chịu hơn là giết chết nàng.
-Vân công chúa, đích thực là ta, mời ngồi!
-Tề Vân dậm chân, chỉ vào Hồng Quân và quay sang Đường Ngọc nói:
"Sư phó, hắn chính là kẻ ngày xưa khi dễ con".
-Vân nhi, không được vô lễ. Đường Ngọc trừng mắt nhìn Tề Vân đoạn quay sang cười cười với Hồng Quân nói : "Tiểu đồ không hiểu sự, mong tiền bối thứ lỗi"
-Không hề gì, chỉ cần nàng hướng tới ta xin lỗi thì ta sẽ bỏ qua. Hồng Quân cười hắc hắc, ánh mắt lim dim nhìn Tề Vân.
-Vân nhi, tiền bối đại nhân đại lượng, còn không nhanh nhanh hướng tiền bối xin lỗi?? Đường Ngọc Quát lên nhưng trong lòng lại đang kinh hãi nhìn ba người, không có một người nào là nàng có thể nhìn được tu vi, đứng bên cạnh nam tử kia, nàng bỗng cảm thấy một cỗ áp bức. Còn nữ tử xinh như ngọc kia thì sở hữu một khí chất thanh cao, xa hoa làm Đường Ngọc không dám nhìn thẳng nàng ta. Và thoạt nhìn nam tử còn lại, trực giác cũng cho nàng hay người này cũng không hề đơn giản.
-Sư phó à … Tề Vân oan uổng hô to.
-Ngươi không nghe sư phó nói hả? Đường Ngọc vẻ mặt nghiêm túc đứng lên nói.
-Rõ, sư phó. Tề Vân rất không tình nguyện đến trước mặt Hồng Quân, âm thanh nhỏ nhẹ thập phần đáng thương:
" Tề Vân hướng ngươi xin lỗi, Tiền bối" Hai chữ cuối cùng nói to hơn hẳn, âm thanh thập phần ngang ngạnh.
-Ha ha, lại ngồi đi, gặp mặt tức là hữu duyên, các ngươi không phải muốn biết nơi này đã xảy ra chuyện gì sao? Tiểu Phượng, muội nói cho họ biết đi" Hồng Quân cười ha hả, nhắm mắt nghe Phượng hi thuật lại câu chuyện cho bọn họ nghe.
Nửa canh giờ thì Phượng Hi thuật xong câu chuyện cho Đường Ngọc nghe, mặc dù không tận mắt chứng kiến trận thảm chiến, nhưng cũng cảm thấy trận chiến khủng bố như thế nào. Và không ngờ được rằng, một người vì Tần gia bảo tàng mà chết rất nhiều cao thủ chỉ có trong truyền thuyết như Long Tộc, cao thủ đứng đầu Đằng Long đại lục, càng không nghĩ tới kiều nữ trước mặt là Siêu cấp thần thú mười hai kiếp. Và các nàng cũng biết rằng, đại đa số các cao thủ bị người trẻ tuổi trước mặt giết chết. Nhìn Hồng Quân với ánh mắt thay đổi, đặc biệt là ánh mắt của Tề Vân. Nghĩ đến trước đây có kết oán với Hồng Quân, ánh mắt của Tề Vân hoảng sợ len lén nhìn Hồng Quân.
-Vân công chúa, ngươi làm sao vậy?? Hồng Quân âm thầm bật cười, đột nhiên trêu cợt tiểu công chúa ngang ngạnh.
-Không, không có gì… tiền bối. Tề Vân nghe Hồng Quân cười mình lại thêm phần bất an. Cảm giác con người giống nhau, cảm giác e ngại không dám nhìn Hồng Quân.
-Vân công chúa, ngươi còn nhớ lúc trước ta ẩn cư tại nhân gian giới, ngươi còn muốn giết ta? Hồng Quân cười hắc hắc, tiếp tục nói
-Tiền bối, lúc đó là ta không biết thân phận thật của ngài, nếu biết thì như thế nào cũng không dám
Hồng Quân lôi lại chuyện cũ, dọa Tề vân nhảy dựng lên, vội vàng giải thích. Lời cuối cùng âm thanh trở nên to hơn.
-Tần tiền bối, ngài đại nhân đại lượng đừng trách tiểu đồ không hiểu chuyện sau khi về ta sẽ nghiêm khắc quản giáo. Đường Ngọc vội vàng nói. Trông thấy dáng vẻ sợ hãi của Đường Ngọc Cổ Bàn liền cười đứng lên nói.
-Tốt lắm, Tiểu Quân, đừng có trêu chọc người ta như vậy nữa, hai vị tiểu thư không cần sợ hãi, Tiểu Quân hắn chỉ trêu hai người thôi.
-Ha ha, Tiều Bàn, Tiểu Phượng chúng ta trở về thôi.Hồng Quân quay về phía hai người Cổ Bàn và Phượng Hi gật đầu đồng thời tiêu thất trở về Hồng Quân Hành Phủ.
-Thuấn di, đây đích thực là thuấn di trong truyền thuyết. Đường Ngọc trừng mắt nhìn vô định, trong miệng thì thào nói.
Tề Vân cũng ngây ngốc nhìn, rõ ràng trông thấy Hồng Quân biến mất, trên bàn còn một ít bạc vụn, rõ ràng là họ đã có gặp qua bọn Hồng Quân, không phải là hoa mắt.
Hồng Quân hành phủ, ba người ngồi trên đạo tràng phía trước thạch đình ha hả cười. Đây là lần đầu tiên Phượng Hi tiến nhập Hồng Quân hành phủ. Hồng Quân cùng Cổ Bàn tu luyện trong Hồng Quân phủ mười năm, trong những năm đó, Phượng Hi có quay lại Bằng Ma đảo một lần. Truyền Bằng Ma đảo chủ cho người khác, tự mình thóai vị chính thức thoát ly khỏi Bằng ma đảo, chuyên tâm trở thành Linh thú cho Hồng Quân
-Quân ca, nơi này thật tươi đẹp, không lẽ cũng là Tần gia để lại cho Huynh sao?? Phượng Hi âm thầm tán thưởng Hồng Quân phủ, trên Tử Huyền Tinh Phượng hi chưa từng thấy có địa phương nào đẹp được như thế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
-Không phải, nơi đây là của một người, một vị Tiên Đế sau khi chết đi để lại. Sau này ta cải tạo thành Hồng Quân phủ. Hồng Quân dừng lại một chút nói:
" Nơi này chính là Nghịch ương kính, là của Nghịch Ương Tiên đế để lại, cũng là người có duyên với Tần gia chúng ta".
-Nghich ương kính? Nơi đây chính là Nghịch ương kính? Phượng Hi kinh hô
Tại Bằng Ma đảo có lưu lại, Phượng Hi đã từng nghe qua về người xuất sắc nhất Bằng Ma đảo năm xưa là Bằng ma đảo đảo chủ Tông Quật đã từng vào Nghịch ương cảnh, có được một kiện thần khí, cho nên đối với chuyện Nghịch ương kính cũng không quá xa lạ.
-Quân ca. tương truyền rằng Nghịch ương cảnh ở Vực sâu Tử Vong, muội cũng đã từng đi qua một lần, cũng bởi vì không biết đường đi nên được nửa đường đành quay về. Không nghĩ được Nghịch ương kính đã bị Quân ca ngươi thu.
-Ha ha, lúc trước ta không có phủ để ở, thu tạm để đùa thôi xem ra bây giờ nếu không có phủ này thì không có chốn để ở rồi.
Cổ bàn nói với Hồng Quân mình cần tĩnh tu tới Độ kiếp hậu kỳ. Sau mười năm, cảnh giới tăng lên rất nhanh đã tiến thêm được một tầng, bước vào tầng thứ tư trung kỳ tương đương với Độ Kiếp trung kỳ. Lần này tu luyện, Cổ Bàn muốn một mạch tu luyện tới Độ Kiếp Hậu Kỳ nghênh đón Cửu cửu thiên kiếp sắp tới