"Không Gian Vùi Lấp, ngươi có thể vận dụng đến mức độ này, chỉ sợ ngươi đối với lĩnh ngộ không gian, đã đến gần Thần Vương rồi." Bảy tên Tông Quân đồng thời mở miệng nói.
"Nói tới cùng, ta cũng còn là Thượng bộ Thiên Thần." Huống Thiên Minh một thân kim y, khoanh tay đứng.
"Tốt, chúng ta đều là Thượng bộ Thiên Thần, đều sử dụng Không Gian Vùi Lấp, không nói lời thừa, chúng ta hôm nay phải dùng thực lực liều một phen. "Tông Quân đúng là có đủ thực lực cùng Huống Thiên Minh liều mạng, sáu cái phân thân của hắn cùng bổn tôn độc nhất vô nhị, chỉ cần có một cái thân thể hoàn hảo, sáu cái khác liền có thể trong nháy mắt trở lại nguyên dạng, cho dù Huống Thiên Minh tốc độ có mau đi nữa, cũng không có khả năng một lúc giết chết bảy tên Thượng bộ Thiên Thần.
"Bồng! Bồng!" Hai tiếng vang lên, cơ hồ cùng một lúc, hai cái phân thân của Tông Quân bị quyền đầu của Huống Thiên Minh đập bể đầu tung tóe, thân thể lập tức tan biến trong không khí.
""Hừ, Tông Quân, ta vẫn không tin, ngươi khôi phục phân thân không cần đến thể lực.
"" Huống Thiên Minh thầm nghĩ, công kích điên cuồng không ngừng. Phân thân một lần nữa khôi phục, còn phân thân của Tông Quân thỉnh thoảng tiến đánh vào mình Huống Thiên Minh, tất cả cũng như là gãi ngứa mà thôi. Đối với hắn thân thể ấy có thể so với Cực phẩm Thiên Thần khí hoàn toàn không bị tổn hại gì, chẳng qua trong lòng Tông Quân cũng có mưu đồ riêng, hắn không tin Huống Thiên Minh có thể duy trì việc công kích quá lâu như vậy, cho dù bất cứ người nào cũng phải có lúc Thiên Thần lực kiệt quệ.
"Muốn làm tiêu hao thể lực của ta?" Huống Thiên Minh thoáng cái đã biết ý nghĩ của Tông Quân, khinh thường cười một tiếng, công kích kiểu này, cho dù kéo dài hơn mười năm cũng đủ năng lực, công kích với mức độ thế này, cũng không tính là Huống Thiên Minh đã dùng hết sức mình.
Huống Thiên Minh biết Tông Quân nghĩ như thế nào, Tông Quân lại không biết ý nghĩ trong đầu Huống Thiên Minh, đương nhiên, cùng chung một đạo lý, mỗi một lần ngưng kết một cái phân thân, tinh thần cũng phải tiêu hao mức độ nhất định nào đó, trên lý thuyết mà nói phân thân nhiều vô kể, trên thực tế cũng phải có giới hạn. Chẳng qua là cái giới hạn này chưa có bị người ta ép bức đến xảy ra mà thôi.
"Bồng!" Quyền đầu của Huống Thiên Minh lại đập bể nát đầu một cái phân thân, thân ảnh chớp lên cực nhanh, vừa tránh né công kích, vừa tìm kiếm cơ hội tiếp tục tấn công.
"Để cho ngươi nếm thử chỗ lợi hại thực sự của phân thân ta đây." Tông Quân vừa nói xong, sáu cái phân thân trên dưới tả hữu hoàn toàn vây quanh Huống Thiên Minh.
"Không xong!" Huống Thiên Minh sắc mặt đại biến, Tông Quân rõ ràng là muốn lợi dụng sáu cái phân thân đem chính mình bao vây làm nổ bùng lên, sáu cái phân thân tự bạo, bổn tôn Tông Quân có thể trong nháy mắt khôi phục sáu cái phân thân khác, còn chính mình dưới áp lực sáu cái phân thân của hắn đều tự bạo, hoàn toàn không có khả năng sống sót.
"Hừ, không sống sao? Vậy thử xem." Huống Thiên Minh cũng bắt đầu nảy sinh hung hãn. Trong nháy mắt nhằm vào một cái phân thân trong đó.
"Hừ, tự tìm chết." Tông Quân tâm thần vừa động,
"Oanh" một tiếng, một cái phân thân cách Huống Thiên Minh gần nhất trong nháy mắt nổ mạnh, tiếp liền theo, năm cái phân thân khác cùng nhau xông tới, liên tiếp năm tiếng nổ vang, năm cái phân thân cơ hồ cùng một lúc tự bạo nổ tung lên.
"Ù Ù!" Tông Quân thở hổn hển, trong lúc nhất thời cũng không còn sức khôi phục sáu cái phân thân, duy trì phân thân cũng không dễ dàng, nhất là khống chế sáu cái phân thân cùng lúc tự bạo, tâm lực tiêu hao đi không ít.
"Vù!" Đột nhiên, từ ven khu vục nổ bùng đó lóe ra một đạo kim quang, thoáng cái đã tới trước mặt Tông Quân, quyền đầu màu vàng đã nện lên đầu Tông Quân
"Bồng" đầu vỡ vụn, linh hồn tan biến, trong nháy mắt ấy, Tông Quân chỉ còn kịp ngưng tụ được hai đạo hư ảnh, theo linh hồn vỡ tan, hai đạo hư ảnh kia cũng tiếp liền tan đi.
Huống Thiên Minh cùng lúc phân thân đầu tiên tự bạo đã né tránh được điểm yếu hại, thân thể cũng chỉ là bị thương mà thôi. Khi năm cái phân thân còn lại đều tự bạo, Huống Thiên Minh nhờ vào tốc độ né tránh những chỗ hiểm trên thân thể. Cũng không có bị đả kích đến nổi phải chịu những vết thương trí mạng, lúc này mới lợi dụng cơ hội Tông Quân đang thở hổn hển một kích đánh chết.
"Đại ca!" Chương Nghị đang cùng Tôn Ngộ Không đánh qua đánh lại trong nháy mắt cảm nhận được đại ca Tông Quân chết tại trận:
"Các huynh đệ, mau tới, đại ca bị người giết chết rồi." Trước tiên, Chương Nghị dùng thần thức đưa tin cho năm người kia.
"Ngộ Không! Mau mau giải quyết đi, nếu không ta đến giúp ngươi." Thanh âm của Huống Thiên Minh xuất hiện trong đầu Tôn Ngộ Không.
"Được rồi!" Tôn Ngộ Không hưng phấn đáp.
"Kinh Thiên... bảy mươi hai côn!"Chương Nghị đột nhiên phát hiện, mới vừa rồi cổ lực lượng không gian trói buộc kia lại vây chặt mình, cùng lúc bảy mươi hai đạo côn ảnh dẫn theo từng đạo từng đạo khe hở không gian cuốn về huớng Chương Nghị.
"Hừ, ta giết ngươi." Cái chết của đại ca khiến Chương Nghị rất giận dữ. Tuyệt nhiên không thèm né tránh, hai tay liên tiếp vung lên, cũng giống như nhau là một đạo khe hở không gian, công kích về hướng Tôn Ngộ Không.
"Một tên Trung bộ Thiên Thần, mặc dù nhờ vào công pháp có thể làm cho không gian vỡ tan, nhưng ngươi rốt lại chỉ là Trung bộ Thiên Thần." Chương Nghị hai tay không ngừng, không ngừng vung vẩy, từng cái khe hở không gian cuồn cuộn không ngừng xuất hiện, một phần đã cùng Kinh Thiên bảy mươi hai côn của Tôn Ngộ Không triệt tiêu lẫn nhau, phần còn lại tức thì hướng phía Tôn Ngộ Không cuốn xoắn tới.
Có điều là, tuyệt kỷ của Tôn Ngộ Không cũng vốn không phải là Kinh Thiên bảy mươi hai côn này, mà cực mạnh của hắn là Kinh Thiên liên côn.
"Kinh Thiên ba mươi sáu côn!", bảy mươi hai đạo côn ảnh còn chưa có ngừng lại, côn ảnh Kinh Thiên ba mươi sáu côn đã theo sát tới, cái khe hở không gian mặc dù ít đi phần nào, nhưng so với vừa rồi cũng lớn không kém.
"Kinh Thiên mười tám côn!""Này... điều này sao có thể?" Chương Nghị có chút hoảng loạn, không gian liên tục nứt ra, hắn mặc dù có thể duy trì lâu dài, nhưng cầm cự lâu dài tính ra không bằng Tôn Ngộ Không kiên cường. Hắn vội vàng tăng nhanh động tác tay.
"Kinh Thiên... nhất côn!" Nhất thời một cổ khí thế hào hùng từ thân thể Tôn Ngộ Không bốc lên, Kinh Thiên nhất côn chỉ ra, không gian từng mãnh vỡ vụn cùng lúc cái khe hở không gian đó cuốn lấy Chương Nghị, trực tiếp nhấn chìm hắn.
"A..." Càng kinh hoảng hơn, Chương Nghị nhanh chóng di chuyển, khó khăn lắm mới tránh khỏi công kích của Kinh Thiên nhất côn, tuy nhiên, vừa muốn nghĩ mệt, đã nghe thấy thanh âm của Tôn Ngộ Không lần nữa vang lên.
"Kinh Thiên tam côn!""Kinh Thiên cửu côn!""Cái tên nầy như thế nào..." Không kịp nghĩ nhiều, cũng không có khả năng lại cùng Tôn Ngộ Không liều mạng như vậy, hắn cuống quít vội vả bay qua một bên, chuẩn bị tìm cơ hội tấn công.
"Hắc Hắc! Kinh Thiên nhất côn!" Mới vừa tránh được một tai họa, Chương Nghị đột nhiên nghe thanh âm của Tôn Ngộ Không sát bên mình, một mảnh không gian sụt lún theo sau ào tới.
"A..." Dùng hết sức lực mình, đúng là vẫn không thể nào tránh được cổ không gian trói buộc kia, Chương Nghị bị Kinh Thiên nhất côn dẫn động một mảnh không gian vỡ vụn cuốn xoắn lấy, thân thể nhất thời nát bấy, linh hồn cũng bị mai một theo.
"Cám ơn, lão Huống." Nguyên là thời điểm cuối cùng đó, Huống Thiên Minh đã dùng thần thức truyền âm, đem phương hướng Chương Nghị né tránh nói cho Tôn Ngộ Không biết. Loại năng lực cảm ứng này, trong cuộc chiến giữa các đối thủ cùng cấp, quả thực chính là pháp bảo dẫn đến thắng lợi. Giống như mới vừa rồi sự tự bạo của các phân thân Tông Quân, nếu như không biết trước, cho dù thân thể Huống Thiên Minh cường hãn thêm nữa, sợ rằng cũng chỉ có một con đường chết.
Huống Thiên Minh cười một tiếng:
"Vẫn còn, đừng vội cám ơn. Còn có năm tên chưa giải quyết đấy.""Hắc Hắc! Không thành vấn đề, lần này ta có thể giải quyết hai tên." Tôn Ngộ Không tự tin nói.
"Ngươi trước giúp ta quấn lấy hai tên là được, ba tên kia, ta sẽ rất nhanh giết chết.""Nói cái gì, ta nhất định so với ngươi xem ai giải quyết mau hơn." Tôn Ngộ Không ấm ức nói.
"Được, Ngộ Không. Đây chính là ngươi nói, ta giải quyết xong rồi, sẽ đi giết hai tên phần của ngươi." Huống Thiên Minh vừa cười vừa nói.
Nghịch Ương và La Băng lúc này hoàn toàn trở thành khán giả. Có điều là bọn họ cũng hiểu rỏ, có lẽ cùng so với Thượng bộ Thiên Thần bình thường, bọn họ có thể giữ cho không bại, nhưng nếu như muốn thắng lợi cũng hầu như là không có khả năng. Đứng trước tình hình trận chiến như thế, chỉ có thể giao cho Huống Thiên Minh và Tôn Ngộ Không giải quyết.
"Vù Vù!" Năm đạo thân ảnh bay nhanh tới, đứng trước mặt Huống Thiên Minh và Tôn Ngộ Không. Sự việc vừa rồi xảy ra trong nháy mắt. năm người đều biết, Nhị ca cũng đã bị giết.
"Là các ngươi giết đại ca, nhị ca ta?" Bành Thiên trước tiên đứng ra, phẫn nộ chỉ vào hai người nói. Trong bảy huynh đệ, hắn nhỏ nhất, cũng là một người giàu cảm tình nhất.
"Đúng vậy." Huống Thiên Minh một thân kim y oai phong lẫm liệt đứng, cả người lộ ra một cổ khí tức lạnh giá.
"Tốt, thừa nhận là tốt rồi, kế tiếp, ngươi đi chết đi." Ai cũng không nghĩ tới, Bành Thiên bay lên rất nhanh, tay vung lên chính là Không Gian Vùi Lấp, thân ảnh cũng lao nhanh về hướng Huống Thiên Minh, trong tay đã xuất hiện một thanh đoản kiếm.
Huống Thiên Minh cười, vốn là còn có chút lo lắng cùng một lúc đối phó với năm tên Thượng bộ Thiên Thần đỉnh phong có hơi phiền phức, nhưng bây giờ Bành Thiên tự mình đi tìm cái chết trước, vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Bồng!" Theo một thanh âm vang lên, một đạo kim quang hiện ra, thân thể Bành Thiên từ không trung chậm rãi rơi xuống. Không Gian Vùi Lấp hoàn toàn chưa có làm nên tác dụng gì.
"Thất đệ!" Bốn người còn lại rất giận dữ, ào ào đến vây chặt Huống Thiên Minh vào giữa.
"Này! Ta cho các ngươi biết tên nhị ca Chương Nghị chính là do ta giết chết. Các ngươi cũng không vì Nhị ca các ngươi mà báo thù sao?" Tôn Ngộ Không thấy bốn người đều vây lấy Huống Thiên Minh, không nhịn được kêu lên.
Bốn người hoàn toàn không để ý gì tới Tôn Ngộ Không, đều hướng về Huống Thiên Minh động thủ. Bốn người này hiển nhiên là Thượng bộ Thiên Thần không phải như Công Cẩn Vũ có thể so sánh được, nhưng giống nhau, ngoại trừ Không Gian Vùi Lấp ra, tuyệt nhiên không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào cho Huống Thiên Minh.
"Hừ, chết đi." Huống Thiên Minh rống to một tiếng, tốc độ đạt đến mức tận cùng, giống như là di chuyển theo ý nghĩ thoáng cái tới phía sau lão tam Quan Tần, một quyền tung ra, trực tiếp lấy đầu Quan Tần.
"Tam ca!" Quan Tần đã không còn kịp phản ứng nữa, lão ngũ Hách Liên Thiết Thành ở bên cạnh hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng trước mắt, phất tay một cái không gian vỡ vụn, cố ý bức bách Huống Thiên Minh thối lui.
"Vút!" Huống Thiên Minh quả thực đã hành động rồi. Lại là xuất hiện tại bên cạnh Hách Liên Thiết Thành, lần nữa vung ra một quyền.
Cùng lúc đó,
"Bồng!" Một thanh âm vang lên, đầu Quan Tần đã vỡ vụn, đây chính là tốc độ cực hạn của Huống Thiên Minh sau khi trải qua Biến Thân Lần Thứ Năm.
"Bồng!" Hách Liên Thiết Thành cũng ngoài ý muốn bị Huống Thiên Minh một quyền kích vỡ tan nát đầu.
Trong nháy mắt, năm tên Thượng bộ Thiên Thần đỉnh phong đã chết mất ba tên, còn lại Phan Thủ và Tân Cương đều có chút sững sờ. Mới đây không lâu, vốn bảy huynh đệ vẫn còn cùng với nhau uống rượu, trong chớp mắt chỉ còn hai người bọn họ.
"Ta liều mạng với ngươi." Lão Lục Tân Cương mãnh liệt xông tới, còn cách Huống Thiên Minh có hơn mười thước, bất thình lình tự nổ tung ra, Tân Cương tự biết không nắm được phần thắng đã lựa chọn tự bạo, muốn dẫn theo tánh mạng của Huống Thiên Minh.
Vậy mà, Huống Thiên Minh trước đã biết ý hắn muốn tự bạo, trong nháy mắt đó, đã bay lùi lại ngoài vạn thước. Cái sự nổ tung kia, hoàn toàn không có ảnh hưởng đến Huống Thiên Minh chút nào.
"Đừng... đừng giết ta..." lão Tứ Phan Thủ ánh mắt tràn ngập nổi kinh hoàng, đối phương chỉ mới một người, trong chớp mắt đã giết bốn người Thượng bộ Thiên Thần đỉnh phong. Trước mặt Huống Thiên Minh cường hãn, Phan Thủ hoàn toàn vứt bỏ ý chống cự, lựa chọn cầu xin tha thứ.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLHuống Thiên Minh trong ánh mắt hiện lên một tia chán ghét.
"Không được nữa, lúc đầu khi các ngươi kết bái có nói ra lời thề cùng năm cùng tháng cùng ngày chết hay không, bất kể nói như thế nào, ta vì Tông Quân có một tên huynh đệ như ngươi cũng cảm thấy sỉ nhục, ngươi hãy đi theo bọn họ đi." Huống Thiên Minh vung tay lên, Phan Thủ đã hết hy vọng trong nháy mắt bị cuốn vào giữa mảnh không gian vỡ vụn nát tan.