"Oanh! Oanh! Oanh......"
Bốn Kim nhãn Cương thần chung cực biến thân, vô số quyền kính công kích lên một điểm của Vạn hỏa ấn quyết. Nhất thời, ba mươi sáu thượng phẩm thần nhân Chu gia cảm thấy Vạn hỏa ấn
quyết trận pháp nhịn không được chớp lên, cũng may không có dấu hiệu sụp đổ.
Lão giả nọ kinh hãi, bốn người này không tưởng được có thể đem Vạn hỏa ấn quyết trận pháp mà bọn họ tạo thành bức tới mức này, lập tức truyền âm cho những người khác, "Mọi người gia tăng thêm công lực, bốn người này không phải đơn giản, mau mau đốt cháy bọn hắn!"
Những người còn lại nge được truyền âm, lập tức tăng thêm thần lực xuất ra, bên trong Vạn hỏa ấn quyết, "Hư Minh chi hỏa" dần dần trở nên nồng đậm, phạm vi bao trùm càng lúc càng lớn.
"Bồng!" Lại một quyền nữa oanh kích lên bề mặt trận pháp, theo sát phía sau là ba đạo quyền kính cường đại tới cực điểm đều oanh kích lên cái điểm kia. Nhưng làm cho bốn người Huống Thiên Minh thất vọng chính là, cho dù như vậy trận pháp này cũng chỉ có chớp lên, một chút triệu chứng bị phá vỡ cũng không có.
Trong trận pháp, Hư minh chi hỏa dần dần nhiều lên, rất nhanh bao trùm toàn bộ không gian của trận pháp, Huống Thiên Minh có thiên thần khí chiến y hộ thể, thật ra không sợ cái gì. Nhưng Huống Hữu Sinh ba người lại không tốt như vậy, thậm chí thần khí chiến y cũng không có, mặc dù chung cực biến thân mang đến lực phòng ngự cường đại, nhưng cũng chỉ là nói tương đối mà thôi. Đối mặt với Hư minh chi hỏa vô cùng vô tận, ba người chỉ hộ thể thôi đã hao tổn một lượng lớn năng lượng, chứ đừng nói tới việc phá vỡ trận pháp.
Huống Thiên Minh thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng gấp gáp, trên tay mang theo Liệt Thiên quyền sáo, một quyền lại một quyền tiếp tục công kích lên một điểm, nhưng mà sự tình vẫn như trước, Vạn hỏa ấn quyết trận pháp kia nhiều nhất cũng chỉ là chớp lên, căn bản chính là không thể phá hủy.
Huống Quang Nghĩa, chính là Kim nhãn Cương thần đã thực hiện đồ sát lần trước ở Tu La giới, đột nhiên quay đầu nhìn Huống Hữu Sinh, lại nhìn Huống Thiên Minh cùng với Kim nhãn Cương thần còn lại, trên mặt lộ ra nụ cười khó hiểu. Một đạo thanh âm đồng thời vang lên trong tai ba người: "Hữu Sinh đại ca, Quang Nhân, còn có Thiên Minh, các nguơi nhớ lấy, phải báo thù cho ta!"
Huống Hữu Sinh trong lòng căng thẳng, nhìn về phía Huống Quang Nghĩa, đã phát hiện Huống Quang Nghĩa cả người kim quang đại phát, xuyên thấu qua vô tận Hư Minh chi hỏa, hướng tới điểm mà huống thiên minh đang một mực công kích bay tới.
"Ca!" Huống Quang Nhân cùng Huống Quang Nghĩa vốn là huynh đệ, trải qua vô số năm cảm tình đã sớm phát triển đến mức tâm linh tương thông.
"Quang Nghĩa!" Huống Hữu Sinh xem như là lão đại trong số họ, cương thi nhất tộc có khả năng trở thành Kim nhãn Cương thần rất ít, cũng bởi vậy Huống Hữu Sinh đối với hai huynh đệ này cảm tình cũng rất nặng. Mà hôm nay, Huống Hữu Sinh đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của Huống Quang nghĩa, nhưng lại vô lực ngăn cản.
"Thiên Minh, tránh ra!" Một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên, Huống Thiên Minh còn chưa hiểu sao lại thế này, đã bị Huống Quang Nghĩa đẩy ra một bên, một đoàn quang mang chói mắt tới cực điểm, đánh lên điểm vừa rồi Huống Thiên Minh đang công kích.
Tại thời khắc mấu chốt này, Huống Quang Nghĩa lựa chọn tự bạo, hy vọng có thể mang lại cho ba người một tia sinh cơ.
"Oanh!" Cách Huống Thiên Minh không xa, đoàn quang mang chói mắt kia đột nhiên đánh lên rào cản của Vạn hỏa ấn quyết.
"Bồng!" Một âm thanh vang dội, rào cản phòng hộ Vạn hỏa ấn quyết giống như thủy tinh vỡ nát, cùng lúc đó Hư minh chi hỏa trong trận pháp cũng lập tức tán đi, lộ ra ba Kim nhãn Cương thần đang đứng ở trong.
Di động trận pháp của Chu gia quả nhiên bất phàm, một Kim nhãn Cương thần tự bạo, bất quá cũng chỉ là gần phá hư trận pháp, mà ba mươi sáu thượng phẩm thần nhân kia cơ hồ không chút hao tổn gì.
Tuy nhiên một chút này làm cho tất cả mọi người Chu gia phát hoảng, vừa rồi bốn Kim nhãn Cương thần xuất ra công kích thực lực đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Trận pháp bị phá, bọn họ căn bản không có năng lực kháng cự với ba Kim nhãn Cương thần này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn
Huống Hữu Sinh, Huống Quang Nhân cùng Huống Thiên Minh, trong mắt phẩn nộ phát ra kim quang, Hơn nữa, Huống Quang Nhân lộ ra một cặp ranh nanh, kim quang trong mắt phát ra vô hạn sát khí. Huống Hữu Sinh cùng Huống Thiên Minh hai tay nắm chặt, chuẩn bị tùy thời bùng nổ đồ sát nhóm người này.
"Mau bày trận!" Càm nhận được tình thế nguy hiểm, lão giả nọ vội vàng hô, nhưng dù sao kết ấn cũng cần phải có thời gian. Lần này Huống Thiên Minh bọn họ có thể nào để cho bọn hắn có thời gian, chỉ thấy ba đạo kim quang lóe lên, ba người đã chạy ào vào giữa ba mươi sáu người nọ.
"Sát!" Huống Quang Nhân hai mắt màu vàng mang theo một chút tia máu, một quyền đánh lên một thượng phẩm thần nhân, người nọ bị nắm đấm của Huống Quang Nhân làm ngực bị phá ra thành một lổ thủng lớn, nguyên anh đã sớm bị một quyền đánh nát, linh hồn dung nhập vào bầu trời, thân thể cũng lập tức biến mất.
"Aaaa!" Giết xong một thượng phẩm thần nhân, Huống Quang Nhân hét lớn một tiếng, phát tiết bi phẫn trong lòng.
Ba mươi mấy người trước mặt ba Kim nhãn Cương thần chung cực biến thân, giống như những đứa trẻ không có một chút sức lực chống cự, bị điên cuồng tấn công, trong nháy mắt đã tan rã. Cuối cùng ba mươi mấy người không một ai chạy thoát, tất cả đều chết trong tay ba người Huống Thiên Minh.
Cho tới nay, di động trận pháp của Chu gia tại tầng không gian này được xem như là vô địch, dưới tình huống một Kim nhãn Cương thần tự bạo, ba Kim nhãn Cương thần còn lại nổi điên, hoàn toàn tiêu vong. So với lúc trước Thạch gia Phong Vũ hai đoàn bao vây tiêu diệt Bất diệt kết ấn, trái lại lần này Vạn hỏa ấn quyết bị diệt bởi mấy Kim nhãn Cương thần cường đại bị bao vây bên trong.
Chu gia di động trận pháp bị phá, xa xa đệ nhị thần giới thần nhân rốt cuộc cũng dám mon men lại gần quan sát kết cục trận chiến, chỉ là đứng ở bên ngoài thôi, mà ở giữa ba Kim nhãn Cương thần đang đứng trầm mặc, luôn gây cho bọn họ một loại cảm giác không lạnh mà run. Tuy vừa rồi đã mất đi một người, nhưng nhìn cảnh tượng ba mươi sáu người của Chu gia bị giết hại, hoàn toàn khắc trong óc những người này, ai dám cam đoan ba người này sẽ không xuống tay với bọn họ?
" … Ta nói …" Hồi lâu, một thần nhân của đệ nhị thần giới xa xa mở miệng nói, "Ba vị hay là tới Hồng Quân thành đi a, ở đây khắp nơi đều là tai mắt của Chu gia, chỉ có Hồng Quân thành có thể bảo hộ được các vị."
Ba người vẫn không nhúc nhích, chỉ có Huống Thiên Minh thấp giọng nói cám ơn, ba người chỉ lẳng lặng đứng như vậy, ước chừng đã đứng suốt ba ngày.
"Hữu Sinh đại ca, Thiên Minh, chúng ta đi thôi, theo lời bọn họ nói, Hồng Quân thành xem ra chính là đang khai chiến với Chu gia, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, đến đó chúng ta lại đại sát một phen." Huống Quang Nhân nói, trải qua nỗi đau tang huynh, cừu hận với Chu gia trở nên vô cùng sâu sắc.
"Được, chúng ta tới Hồng Quân thành." Huống Hữu Sinh không nói nhiều, nhưng lời nói cũng có tác dụng tạo được tính quyết định. Huống Thiên Minh cũng là thở dài một hơi, từ lúc tìm được tin tức của ba Kim nhãn Cương thần tiền bối, Huống Thiên Minh liền định truyền tin về Hồng Quân thành, hiện tại Huống Hữu Sinh đã nói, việc này cũng đã thành định cục.
Nhưng Huống Thiên Minh vừa chuyển suy nghĩ thì vấn đề lại tới, thân phận La Băng không thể che giấu được, nếu hai người này gặp La Băng, Huống Hữu Sinh thì còn có thể chấp nhân được, nhưng Huống Quang Nhân vừa mới mất đi huynh đệ, lại đụng với kẻ thù trước kia, không có thiên kiếp hạn chế, thật không biết Huống Quang Nhân sẽ làm ra sự tình gì.
Lắc lắc đầu, tạm thời không nghĩ tới vấn đề này nữa, "xa đáo sơn tiền tất hữu lộ", đến lúc đó tự nhiên có phương pháp giải quyết.
Những tin tức tìm hiểu được từ Chu gia tuy không nhiều lắm, nhưng thân thế vô cùng to lớn của Chu gia theo như lời Chu Lam nói lúc trước không sai biệt lắm. Nói cách khác, lúc thẩm vấn, Chu Lam quả thực không có nói sai, uy lực Vạn hỏa ấn quyết hắn cũng đã chứng kiến được, dựa theo lời Chu Lam, Chu gia còn có tám loại trận pháp di động giống như vậy, tám trận pháp như vậy a, cũng thật là làm cho người ta đau đầu một trận. Thật không tưởng được theo như lời Chu Lam, ba vị siêu cấp cao thủ kia rốt cuộc cường hãn tới mức độ nào.
Thân phận đã bại lộ, ba người cũng không dám ở lâu trong phạm vi thế lực của Chu gia nữa, dọc theo đường đi tiện thể tìm hiểu ít tin tức, thẳng hướng về Hồng Quân thành. Dù sao khoảng cách trăm năm thời gian còn đến bốn mươi năm, Huống Thiên Minh mấy người thật ra cũng dư dã thời gian.
………o0o…………
Hồng Quân thành thành chủ phủ, Hồng Quân một mình ngồi uống rượu, những người khác đều bị hắn phái đi ra ngoài, không biết như thế nào, bất tri bất giác chính mình đã có thói quen đối với vị trí đứng đầu này. Cưởi khổ một chút, tiếp tục uống rượu, trong lòng còn suy nghĩ như thế nào có thể đấu tranh cùng đệ nhất thần giới.
"Một mình ngồi suy nghĩ cái gì?" Chu Lam một thân trang phục màu tím từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Hồng Quân ngây người ngồi suy tư, mở miệng nói. Từ khi Huống Thiên Minh truyền về tin tức, sự đối xử với Chu Lam theo đó cũng phóng túng hơn rất nhiều.chỉ cần không ra khỏi thành chủ phủ, hành động của nàng cũng sẽ không có ai can thiệp.
Hồng Quân ngẩn đầu lên, bộ dạng Chu Lam cũng không thể nói là khynh quốc khuynh thành, nhưng trên người cô phát ra khí chất đặc biệt, đối với mỗi nam nhân đều có một loại hấp dẫn riêng biệt.
"Không có gì, có một số việc nghĩ không ra, không biết giải quyết như thế nào mới ổn thỏa." Hồng Quân cười cười, nói cũng như chưa nói, chính là nội dung thực chất cũng không nói gì ra, đối với thân phận của Chu Lam, Hồng Quân thủy chung cũng có một chút nghi ngờ.
Chu Lam cười, ngồi xuống đối diện Hồng Quân, đôi môi đỏ mọng mấp máy, nhẹ giọng nói: "Không thể tưởng được, thần tượng của cả đệ nhị thần giới cũng phát sầu như thế, nếu để cho người khác biết, chỉ sợ địa vị của ngươi trong lòng bọn họ suy giảm ít nhiều a."
"A, không sao cả, suy giảm thì suy giảm, dù sao ta cũng chính là một người tùy tiện như vậy mà." Hồng Quân làm bộ dạng "không sao cả" cười cười nói, đồng thời bưng chén rượu lên, uống một ngụm.
"Rượu gì thế, cho ta một ít." Chu Lam lấy một cái tách, ý muốn Hồng Quân rót cho nàng.
Hồng Quân cầm lấy bình rượu, rót cho Chu Lam một ly, "Rượu này ta cố gắng để dành, hiện tại không còn nhiều lắm, uống một ngụm, ít một ngụm." Đúng như Hồng Quân nói, lúc trước Ngộ Không cùng Nghịch Ương so tài, hai người làm tiêu hao của hắn không ít rượu.
Chu Lam bưng chén rượu, đôi môi nhẹ nhàng nhấp một cái, chép chép miệng, tán thưởng nói: "Quả nhiên là hảo tửu, ta tới không gian này cũng đã mấy trăm vạn năm, cho tới bây giờ cũng chưa thưởng thức qua loại rượu ngon như vậy."
"Mấy trăm vạn năm?" Hồng Quân cả kinh, theo lời Chu Lam, được lựa chọn vào địa vị cao trong Chu gia, đều trải qua những khảo hạch nghiêm khắc, bình thường không có mấy ngàn vạn năm, căn bản cơ hội tiến lên tầng quản lý của Chu gia đều không có, chứ đừng nói đến tầng cao cấp.
Chu Lam nhẹ nhàng cười, trong nụ cười cũng mang theo một nỗi buồn vô tận, "Đúng vậy, cảm thấy rất sốc đúng không, mấy trăm vạn năm, có thể làm vị trí cao ở Chu gia, chuyện này nhiều người có mơ cũng không dám mơ tới. Nhưng, chuyện này thật sự tốt lắm sao?" Chu Lam tự hỏi, vẻ mặt lộ ra nét u sầu.
"Ngươi biết không? Ta vốn không phải là như vậy, có muốn nghe một chút chuyện xưa của ta không?" Chu Lam cười hỏi Hồng Quân.
"Xin rửa tai lắng nghe!" Hồng Quân xiêm áo chỉnh sữa một chút, giống như một người bình thường ngồi đối diện với Chu Lam, chăm chú nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play