Liêu Trạm choáng váng, mặc dù biết những người này không thể ngăn cản được Hồng Quân và Nghịch Ương nhưng chỉ một lát mà đã chết tới tám người, điểm đó khiến hắn khó có thể chấp nhận, hơn nữa người đáng sợ nhất là gã HỒng Quân kia còn chuẩn bị ra tay.
" Tộc thúc, tộc thúc…con nơi này không chịu được nữa rồi" Liêu Trạm không còn có biện pháp gì, chỉ còn cách truyền tin cho Liêu Cẩm, đáng tiếc không có một tín hiệu nào hồi âm.
" Như thế nào có thể?" Liêu Trạm không thể tin vào những gì mình đang được thấy, bỗng dưng một âm thanh như ác ma gọi hồn vang lên.
" Nghịch Thiên nhất kiếm" Trong tay Hồng Quân xuất hiện một thanh tiểu kiếm, lập tức thanh kiếm biến thành lớn, hắn nhẹ nhàng vung tay, nhất thời một vết rách không gian tối om xuất hiện. " Vết rách không gian…??" Thần kinh của Liêu Trạm rốt cục không chịu được sự đả kích này, giờ phút này có chút điên cuồng, không để ý xung quanh hét lớn " Quả nhiên là vết rách không gian, ở chỗ này cũng có người lcó thể xé rách không gian"
Vét rách không gian chỉ xuất hiện trong chớp mắt, một kiếm khí to lớn mạnh mẽ phóng ra, kiếm khí hình thành một giải quang đoàn, bao vây cả Liêu Trạm cùng tất cả các tử sĩ.
Quang mang tán đi, gần hai trăm thần nhân, kể cả thần khí của Liêu Trạm đã toàn bộ …biến mất, cao nhất như thần khí của Liêu Trạm rồi các tiên khí của tử sĩ đều bị đánh nát, nhìn những mảnh thi thể, những mảnh tiên khí …không có cái nào còn nguyên vẹn.
Một kiếm này cũng khiến Nghịch ương run rẩy, " Tiểu Quân, một kiếm này của đệ so với trước đây ở Sa Khâu lăng còn mạnh mẽ hơn không ít à" " Ha ha Nghịch Ương lão ca, đây là lĩnh ngộ,, nghịch thiên nhất kiếm đối với thiên đạo lĩnh ngộ càng nhiều thì uy lực càng lớn, nếu có một ngày ta đạt tới thần vương cảnh giới, một kiếm có thể huỷ diệt thiên địa, chuyện đó không có gì là ngoa cả" Câu cuối cùng Hồng Quân nói ra có phần tự hào, đây là chiêu thức mà hắn sáng tạo ra, trong lòng Hồng Quân thầm nghĩ, nếu hắn thực sự đạt đến thần vương cảnh giới một kiếm này ngay cả Thiên tôn cũng không dám đón đỡ. CHính mình từ nhỏ đã sống dưới cái bóng của Tần Vũ và Tần Tư, rốt cuộc hôm nay hắn cũng đã có chút tự hào. " Ở chỗ này huỷ diệt thiên địa?" Nghịch ương có chút sững sờ, huỷ diệt thiên địa có ý nghĩa như thế nào? với thực lực như Nghịch Ương tại Tiên Ma Yêu giới hắn có thể tự tin làm được, nhưng đây là Vô danh không gian, không gian ở đây vô cùng ổn định, ngay cả là Thần vương cảnh giới cũng chưa chắc có thể làm được. Nhưng Hồng Quân mới là hạ phẩm thần nhân mà đã có thể xé rách không gian thì có điều gì mà hắn không làm được. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
" ha ha, Nghịch ương lão ca, nói chuyện gì nữa, bây giờ thành chủ đã chết, chúng ta cũng không có lý do để ở lại chỗ này, không bằng chúng ta đi ra ngoài thành một chuyến" " Tiểu Quân nói đúng, nếu mà ở chỗ này nữa ta sợ rằng sẽ bất kính với thành chủ" nghịch ương lúc này tâm tình rất tốt, vừa rồi lão mới giết được tám người, số còn lại bị Hồng Quân giết hết ráo, giờ có cơ hội đi ra ngoài thành thì lại có cơ hội giết chóc một phen, đối với người của Thần giới thứ nhất, Hồng Quân cũng không nghĩ đến hạ thủ lưu tình.
Lạc Phượng thành chỉ qua mấy câu nói của Nghịch ương và Hồng Quân đã được quyết định vận mệnh, đó là ĐỒ LỤC.
Trên ngã tư đường, Hồng Quân và Nghịch Ương thong thả đi, mỗi người trong tay đều cầm một thanh thượng phẩm thần khí, vô luận là người nào, chỉ cần là người của Thần giới thứ nhất thì hai người đều giơ kiếm giết ngay, nhìn tràng giết chóc này, ban đầu có vô số thần nhân phẫn nộ và tụ tập nhân thủ phản kháng và múôn giết hai kẻ thần giới thứ hai "không biết trời cao đất dày" này. Nhưng cũng giống như lần trước ở cổng thành, mặc kệ là nhiều ít bao nhiêu …không ai có thể toàn mạng trở về.
" Liêu Kiến, Liêu Kiệt gặp lại cố nhân mà không đón tiếp bọn ta sao?" Cách hai người không xa, Liêu Kiến đã nhìn thấy khuôn mặt sát nhân của hai gã khắc tinh sợ đến nỗi định quay đầu bỏ chạy nhưng đã chậm một bước, bị Nghịch ương chận lại.
" Nghịch ương thủ lĩnh, ngài xem bây giờ ta đã là một bình dân rồi, ngài đại nhân đại lượng tha cho chúng ta đi" Liêu Kiến cười cười nói, trong lòng hắn cũng thừa rõ ràng rằng : Đừng nói là Hồng Quân, chỉ cần Nghịch ương với kiện cực phẩm thần khí trên tay, muốn lấy mạng nhỏ của hắn quả thật quá dễ dàng.
" Các ngươi có nhớ đến lời thề của các ngươi không?" Nghịch Ương không để ý đến lời cầu xin của bọn họ, ngược lại lão còn hỏi Liêu Kiến.
" Không phải là chúng ta không muốn thực hiện, mà là chúng ta không có quyền quyết định.,mong rằng Nghịch Ương thủ lĩnh đại nhân đại lượng, tha cho huynh đệ chúng ta."
" Hừ, mặc kệ nguyên nhân của các ngươi là gì, chỉ cần biết các ngươi đã thề, nếu không thực hiện lời thề thì chuẩn bị chết đi" nghịch Ương thay đổi sắc mặt, Chiến thiên giơ cao, hung hăng đánh xuống.
Liêu Kiến và Liêu Kiệt đã bao giờ là đối thủ của Nghịch ương, sau vài chiêu đã táng mạng dưới kiếm của Nghịch Ương, kết quả này cũng đúng như lời thề mà họ đã từng thốt ra.
Tràng giết chóc kéo dài mười ngày, trong mười ngày đó hai người đã giết đến mấy trăm vạn thần nhân. Ngày thứ mười một bắt đầu, thần nhân ở Lạc Phượng thành cúôi cũng cũng có cảm giác như ngày tận thế đã tới. Bọn họ căn bản không còn dám kháng cự, chỉ còn biết tìm cách trốn ra ngoài thành, vứt đi tự tôn. Không còn lòng tự tôn là thần giới thứ nhất hay không nữa, bảo trì cái mạng mới là quan trọng.
Có lẽ người của Lạc Phượng thành đều đã quên, xung quanh mỗi toà thành trì là những thôn trang, khoảng cách giữa hai toà thành trì là rất xa. Người của thần giới thứ nhất quả thật chưa từng nghĩ đến khả năng này, họ có thể đi đâu? Đến các thôn trang kia hay đến toà thành trì của người thần giới thứ nhất? Họ căn bản là quá tự tin, không nghĩ sẽ có một ngày người của thần giới thứ nhất lâm vào hoàn cảnh này, với họ thì người của thần giới thứ hai có thể làm gì được chứ?
Cứ như vậy người của thần giới thứ nhất bị giam hãm trong Lạc Phượng thành, người của Lạc Phượng thành cơ hồ bị giết sạch, một nửa bị Hồng Quân và Nghịch ương giết, một nửa là bỏ trốn, còn lại là đang trên đường lẩn trốn thì bị người của Thần giới thứ hai giết chết.
Giờ này Hồng Quân và Nghịch ương đang đứng trên đường cái, đang thưởng thức một toà thành trì rộng rãi mấy mấy vạn dặm vuông, Hồng Quân nhìn Nghịch ương cười nói " Nghịch ương thủ lĩnh, lần sau có lẽ phải gọi huynh là Nghịch Ương thành chủ rồi".
Nghịch Ương có một trận cảm khái. " Được ở trong thành là giấc mơ vô số năm qua của thần giới thứ nhất, thực sự đã thực hiện được rồi, nhưng ta lại có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy" Nghịch Ương lại tán dương, ánh mắt kỳ vọng nhìn Hồng Quân. " Tiểu Quân, đệ vừa mới phi thăng mà đã giúp cho người của thần giới thứ hai có được một toà thành trì, đợi đến khi đệ đạp nhập thượng phẩm thần nhân cảnh giới thì không biết sẽ ra cái dạng gì?"
" Chuyện sau này thì cứ để sau này nói đi há" Nói đến cảnh giới, Hồng Quân tự nhiên có cảm giác tức giận, hắn có thể so sánh gì với cha mẹ? với đại ca Tần Tư? Trong lòng lại không ngừng được " Có lẽ giờ này đại ca đã có thể huỷ thiên diệt địa rồi" Tần Tư là người có thiên tư cao siêu, có lẽ nói Hồng Quân tư chất không đủ, đó là một điều bi thống nhất trong lòng hắn.
(To be continue)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play