Dương Lăng toàn thân ướt đầm đìa mồ hôi, đi tắm một cái cho thoải mái, thay quần áo. Hắn vừa mới bước vào nhà trong thì Miêu công công đã vội vàng bước tới hỏi thăm:
- Quốc công gia, tiểu nhân nghe nói ngài gặp phải thích khách có đúng không?
Một tên thị vệ nhanh mồm nhanh miệng đã bước tới kể lại mọi chuyện cho Miêu công công được biết.
Dương Lăng cười nói:
- Không có gì đâu, tới phút chót ta mới quyết định đi tiễn Phong Lôi, nên không thể có kẻ nào đó biết trước được hành tung của ta mà ra tay. Hơn nữa, ta vẫn chưa rời khỏi phạm vi của trận doanh, là ta đã quá sơ suất, thực không thể ngờ được rằng lại có kẻ bám theo từ lúc rời khỏi trận doanh.
Nói đoạn hắn bèn đi tới bên chiếc ghế tựa và ngồi xuống. Dương Lăng nhìn tên đóng giả Chính Đức đang ngồi một bên, bất động, ánh mắt không dám nhìn sang ngang, chẳng hiểu bộ dạng nghiêm chỉnh đó của y đang muốn làm thứ gì vậy.
Miêu Quỳ cũng đi tới, trách móc nói:
- Ngài cũng thật quá sơ suất, hồn phách của tiểu nhân đã bay lên chín tầng mây rồi đó. Trong ngoài triều đình có ai là không biết lúc này Dương Lăng ngài chính là trụ cột của triều đình Đại Minh cơ chứ? Tục ngữ có câu, chim đậu càng cao càng dễ lọt vào tấm ngắm bắn, Hoàng thượng ở trong thâm cung nội viện, những kẻ muốn làm phản không thể gây hại gì được đến Hoàng thượng, thì bọn chúng đương nhiên sẽ tìm cách đối phó với ngài rồi. Ngài phải hết sức cẩn thận...
Miêu Quỳ khom người nói chuyện cùng với Dương Lăng, gã cũng phát hiện ra sự có mặt thừa thãi của tên giả mạo Hoàng thượng kia. Tên đó làm ra vẻ nghiêm chỉnh hết mực, cứ ngồi ngây ra đó, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của hai người còn lại trong phòng. Miêu Quỳ thấy vậy bất giác lườm y một cái, tức giận nói:
- Ta không hiểu được sao nhà ngươi lại không biết ý tứ gì vậy hả? Ngươi không nhìn thấy ta và Quốc công gia đang nói chuyện với nhau hay sao? Ngươi biết ý thì lui ra chỗ khác đi chứ.
Tên Chính Đức giả đó đáp lời:
- Công công, chẳng phải ông bảo ta phải ra dáng chủ nhân hay sao. Bất luận có ai tới, bất luận có chuyện kinh thiên động địa như thế nào xảy ra thì ta cũng phải giữ thái độ điềm đạm bình tĩnh đó hay sao?
- Ta nói vậy, nhưng ngươi cũng phải biết phân biệt thời gian và hoàn cảnh chứ? Chẳng phải để cho người giả dạng đó hay sao?
Dương Lăng cười nói:
- Uhm. Đúng rồi, đúng rồi đó. Ngươi nghĩ được như vậy là tốt rồi. Phải luôn nghĩ mình là Hoàng thượng thì mới thể hiện được khí chất đó. Thôi được rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, thẳng lưng ưỡn ngực ra, tỏ ra dáng vẻ khoan thai điềm đạm. Đúng, đúng rồi đó.
Tên giả mạo đó nhận được sự cổ vũ từ phía Dương Lăng thì như có thêm dũng khí, ra dáng vẻ của một Hoàng thượng thực thụ hiên ngang sải bước ra ngoài. Miêu Quỳ từ đằng sau nói với theo một câu:
- Đừng có đi lại lung tung trong vườn, một lát nữa ta còn phải dạy ngươi cách dùng bữa. Cái gì cũng phải học, còn chưa biết ngươi sẽ phải xuất hiện trong những hoàn cảnh nào nữa.
Tên Chính Đức giả đó bước ra ngoài, đám thị vệ đã được Miêu Quỳ dặn dò từ trước, lúc nào cũng phải theo sát và coi y như Hoàng thượng. Vậy nên bọn chúng nhìn thấy y bước ra ngoài thì bèn ngay lập tức cung kính hành lễ, hoàn toàn theo đúng nghi lễ của một vị Hoàng thượng để đối đãi với y, dẫn đường cho tên đó đi tới một căn phòng đẹp nhất.
Bên trong căn phòng, Miêu Quỳ đang rót trà cho Dương Lăng, lão ta sốt sắng nói:
- Quốc công gia, rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Nghe nói lại có một kẻ địch được cảm hóa thành bạn phải không?
Dương Lăng gật gật đầu, đáp lời:
- Ừ, người đó chính là Nhị đương gia của Thôi gia sơn trại, là huynh đệ kết nghĩa của Thôi lão đại, Trình lão. Triệu Phong Tử công kích thành Nam Kinh thất bại, lúc chạy thoát qua sông thì lão Trình bị rớt xuống sông, ông ta ôm lấy một miếng gỗ mà trôi nổi theo dòng nước. Từ đó làm mất liên lạc với đám người của Hồng Nương Tử.
Lão Trình lẩn trốn một thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi mới quyết định đi về phương Bắc. Ông ta nghe nói chúng ta đang bao vây đám người của Hồng Nương Tử ở đây thì bèn tìm cách trà trộn vào trong quân đội, ôm ý định muốn giết chết ta để làm hỗn loạn đại cục, giúp bọn Hồng Nương Tử tìm cách đột phá vòng vây. Hiện tất cả đều đã nói cho rõ ràng hết rồi.
Miêu Quỳ thở dài một cái rồi nói:
- Cũng may chưa để lại hậu quả gì nghiêm trọng, thật làm cho ta sợ chết khiếp. Quốc công gia, hiện tại thân phận của ngài đã không còn như trước nữa rồi. Thân phận cao quý của ngài, ra vào cần phải hết sức chú ý an toàn, không được quá khinh suất đâu.
Dương Lăng cười khan đáp lời:
- Lẽ thường chỉ có kẻ suốt đời đi làm cướp chứ có ai suốt đời đi phòng kẻ cướp được đâu chứ? Ta còn chưa ra khỏi doanh trại cơ đấy. Ai có thể ngờ được rằng lại xảy ra những chuyện như vậy? Kỳ thực thì lúc đó ta cũng mang theo súng, chỉ là sự việc diễn ra quá đường đột cho nên nhất thời quên mất không rút súng ra để đối phó mà thôi. Ngươi nói phải lắm, sau này ta sẽ cẩn trọng hơn nữa, thông qua chuyện này, ít nhiều cũng rút được ra chút kinh nghiệm.
Miêu Quỳ nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Vâng, tiểu nhân cũng đã căn dặn đám thị vệ rồi. Chuyện này phải tuyệt đối giữ kín không được để lộ ra bên ngoài, tránh làm kinh động đến tên khâm phạm đó. Quốc công gia, theo ý ngài thì Lý Phúc Đạt có thực đã nhìn thấy được ý đồ của ngài rồi hay không? Hay chúng ta tiến hành thêm một vài động thái rõ ràng hơn nữa, bằng không nếu y không thấy được vấn đề từ những vết tích đó, cá không cắn câu thì cho dù chúng ta có biết được y là Giáo chủ Di Lặc Giáo đi chăng nữa thì cũng chẳng có cách gì để khống chế được y.
Dương Lăng lắc đầu, đáp lại:
- Tên đó lãnh đạo Di Lặc Giáo nhiều năm, đã vài lần bị triều đình truy đuổi, vậy mà rút cục y vẫn có thể trà trộn được vào trong quân đội triều đình, có thể thấy y không phải là một kẻ tầm thường. Lý Phúc Đạt xảo quyệt và biết tính toán lắm đó. Hiện tại chúng ta đã giăng mồi như vậy là đủ rồi, nhiều hơn nữa thì ngược lại sẽ khiến cho y nghi ngờ. Chúng ta cứ đợi thôi, y nhất định sẽ nhận thấy có vấn đề gì đó, bằng không y quả thật không xứng đáng là Lý Phúc Đạt.
Dương Lăng nâng chén trà lên, hướng về phía Miêu Quỳ ra hiệu mời lão ta dùng trà. Hắn mở nắp chén trà, nhấp một ngụm trà thơm rồi từ tốn nói:
- Trong lòng triều đình lại có một mối họa lớn đến như vậy. Nếu không phải có Hồng Nương Tử nhận ra được võ công độc môn của y, cộng thêm chúng ta trùng hợp đang chiêu an đám Bạch Y quân, bằng không hoàn toàn chẳng thể nào có thể lôi được y ra ánh sáng. Âu cũng là lưới trời lồng lộng, lọt nhưng khó thoát.
Nhưng nếu theo cách thức thông thường thì chúng ta không thể nào mà tóm được y. Một vị mệnh quan triều đình như vậy, chúng ta phải tiến hành tuần tự các bước, cáo buộc, giam giữ, điều tra. Nếu làm như vậy thì chỉ cần dựa vào bản lĩnh vốn có của mình và việc dùng thật nhiều tiền để mua chuộc tạo quan hệ trên dưới trong triều đình thì việc điều tra Lý Phúc Đạt của chúng ta chẳng biết sẽ có kết quả gì không. Hơn nữa trong quá trình đó, những thế lực mà y bố trí để chống lại triều đình, chắc chắn sẽ có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, chúng ta không có cách nào để giệt trừ tận gốc.
Sử dụng chiêu thức dụ rắn rời hang này, tuy khá mạo hiểm nhưng chúng ta đã biết được thân phận của y rồi, sự chuẩn bị của chúng ta cũng sẽ kỹ lưỡng hơn rất nhiều, nếu ở thời điểm khác thì chưa chắc y đã sa vào bẫy của chúng ta đâu. Vậy nên đây chính là cách thức có thể nhanh chóng giệt trừ tận gốc mầm họa. Ta đã gửi cho Vương Thủ Nhân, quan trấn thủ tam quan một bức mật thư, yêu cầu ông ta phải sát sao theo dõi mọi động tĩnh từ phía Thái Nguyên. Nếu như Tấn Vương có bất cứ động thái gì thì ngay lập tứ xuất binh bao vây thành Thái Nguyên, siết chặt vòng vây.
Bên trong Kinh thành, ta cũng đã viết tấu trình lên bề trên, tường thuật lại tất cả những phát hiện, kế hoạch và dự tính hậu quả cho các sự việc ở đây. Hoàng thượng cần phải cẩn trọng hơn nữa. Tuy Vũ Định Hầu xuất thân danh giá, có thể sẽ che giấu cho Lý Phúc Đạt không ít, không có khả năng làm phản cho lắm, nhưng vạn sự cẩn trọng hai chữ không ngờ, vẫn nên cẩn thận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT