Chiến tranh dấy lên khắp nơi, trong núi Đông Hoa Sơn binh phỉ hỗn tạp, đâu đâu cũng đều đang đánh nhau, Hình lão hổ phá vòng vây ra ngoài đã bao vây Phi Lăng Độ, vòng ngoài lại bị quan binh triều đình vây đánh, cuộc chiến ngày càng kịch liệt.

Hứa Thái cũng không nén được tức giận, đề nghị Dương Lăng:

- Quốc công, mặc kệ bọn hưởng mã đạo còn có âm mưu quỷ kế gì, nhưng một vạn năm ngàn quân tinh nhuệ xuất hiện ở Phi Lăng Độ là sự thực, hơn nữa Chủ soái Hình lão hổ lại đang ở trong quân, hẳn là chủ lực của bọn hưởng mã đạo. Nhìn từ tình thế chiến trường, vượt sông xuôi xuống phía nam cũng là đường ra duy nhất của chúng.

- Theo mạt tướng thấy, thời cơ không thể bỏ qua, nhân mã của Giang Bân phối hợp với thủ quân ở Phi Lăng Độ chưa chắc có thể tiêu diệt kẻ địch này, kể cả Phi Lăng Độ không mất, chủ lực của chúng trốn thoát ra ngoài sẽ tiếp tục men sông đi về phía đông, rời khỏi khu vực bố phòng chính của chúng ta, điều động lại thuộc hạ sẽ khó khăn hơn nhiều.

Dương Lăng luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như thế, cho nên trong lòng do dự không quyết. Phi Lăng Độ đương nhiên không thể để mất, nhưng chủ lực trong núi thật sự toàn bộ chạy trốn tới Phi Lăng Độ sao? Hắn trầm ngâm một lúc mới chậm rãi nói:

- Không được, đội dự bị của ngươi vẫn chưa được hành động, ở đây, chúng ta vừa khống chế được núi Đông Hoa Sơn, vừa tăng tiếp viện tới Phi Lăng Độ bất cức lúc nào. Một khi chạy tới bến tàu hết, nếu đám hưởng mã đạo trong núi lại xuất kì binh mà nói, phòng tuyến thứ hai của chúng ta quá hư không rồi.

Hắn suy nghĩ một chút bèn nói:

- Binh mã của Thái Nguyên Vệ bố phòng ở ngọn núi Thương Bách lĩnh, lệnh cho Trương Dần chỉ huy Thái Nguyên Tả vệ, Thái Nguyên trung vệ trợ giúp Phi Lăng Độ, cần phải tiêu diệt toàn bộ thuộc hạ của Hình lão hổ, Thái Nguyên Hữu vệ vẫn đóng quân tại chỗ.

- Vâng!

Lính truyền tin chắp tay lại, gấp rút rời đi.

Phòng tuyến thứ nhất của Phi Lăng Độ đã bị công phá, hai bên đang giằng co nhau, Giang Bân dẫn dắt thuộc hạ phi ngựa chạy tới, quan binh trước sau bao vây nhóm hưởng mã đạo ở chính giữa một cuộc huyết chiến.

Hình lão Hổ lệnh cho một đội nhân mã bao vây viện quân, còn mình dẫn người công kích trực tiếp phòng tuyến thứ hai. Bốn quan binh reo hò giơ thương lao đến, bị Hình lão hổ phi đao đâm chết một tên. Sau đó thân binh bên cạnh liền chiến đấu với ba tên khác.

Tùy tùng của Hình lão hổ đều là bọn hưởng mã đạo Bá Châu, võ nghệ cao cường, máu lạnh thích giết chóc, hai thanh đơn đao không hề thua kém thanh trường thương kia, chưa kịp tam hợp thì đã xông đến gần, một tên quan binh bị đâm một đao vào ngực, tên khác bị chặt mất năm ngón tay, kêu gào thảm thiết không thôi. Ánh đao sáng loáng, cổ đã bị rạch ra rồi.

Người thứ ba vung thương tới, vừa mới xoay người định trốn thì đã bị một gã hãn phỉ đoạt thương trong tay đâm ngã từ phía sau. Lúc này một gã Bách hộ cưỡi ngựa vọt tới, thương trong tay đâm xéo Hình lão hổ một cách lặng lẽ, nhanh như gió. Tả hữu đều kinh sợ, định nhào tới cứu viện, nhưng Hình lão hổ đã hít thở sâu, xách đao lên đỡ đòn.

Hai người gặp nhau, thân hình thấp bé của Hình lão hổ lập tức dựng người lên, thân đao chọc nghiêng, quát to một tiếng:

- Mở!

“Keng” một tiếng, trường thương trước mặt đâm tới nhờ vào thế lao của ngựa đã bị một đao này của lão đập văng ra, bay trong không trung, chiến mã lướt qua sát người, thân hình của Hình lão hổ rơi xuống, vặn người lướt qua giữa không trung, mã đao trong tay mang theo một trận cuồng phong, chém qua bên hông tên Bách hộ đó.

Máu tươi “phụt” lên trời cao, nửa thân mình rơi xuống đất, phần chân tay còn lại bị chiến mã lôi đi thật xa, vũ lực kinh người này khiến quan binh xung quanh hoảng sợ hét lên. Mặc dù Hình lão hổ vung ra một đao rồi lập tức chống đất ho sặc sụa, nhưng không ai dám lại gần.

Đại chiến của mấy vạn binh mã, đâu đâu cũng thấy cảnh chém giết tùy ý như vậy, phóng tầm mắt ra xa, khắp nơi đều là ánh đao kiếm, tiếng kêu giết không ngớt, xa gần đều là người vung đao thương liều mạng chém giết, giống như sóng biển trong bãi đá ngầm, đập vào nhau đánh ầm ầm. Hình lão hổ thở dốc một lát, lạnh lùng nói:

- Người đâu, xông lên cho ta, nhất định phải chiếm được Phi Lăng Độ!

Nói xong, Hình lão hổ vung đao thép nhỏ máu lao tới chỗ đám quan quân tập trung dầy đặc nhất, tùy tùng của lão ai nấy dũng mãnh theo sát phía sau, giống như một cơn gió xoáy làm người tan tác, quan binh phòng thủ ở Phi Lăng Độ nhìn thấy đại kỳ chữ Hình của lão thì căn bản không dám đơn độc đối phó với lão, lập tức tránh ra hai bên.

Chiến mã của Hình lão hổ bị bắn chết, vì thế lão dẫn theo tùy tùng bộ chiến, chủ yếu là đích thân chỉ huy đội ngũ, đốc thúc khích lệ những tân binh mới ra nhập ngũ không lâu này, còn bên kia là một nhóm hơn trăm kỵ binh do bọn hưởng mã đạo Bá Châu tổ thành chịu trách nhiệm cắt đường, trung phong. Bọn họ lợi dụng đặc điểm khoái mã khinh kỵ, đao pháp tinh xảo để đột tiến trên đường, phá phòng tuyến thứ hai của quan quân, đám hãn phỉ theo sát phía sau cầm trường thương, xiên sắt, gậy răng sói bằng gỗ áp sát, dồn quan binh tiếp tục lùi về phía sau.

Tổng binh lực quan binh ở vùng núi Đông Hoa Sơn bờ bắc sông Hoàng Hà gấp ba lần bọn hưởng mã đạo, nhưng binh lực cục bộ có hạn, hiện giờ cùng với sự gia nhập của quân chủ lực Giang Bân, sĩ khí quan binh vốn đang e sợ nay đã được chấn hưng, quan binh đã bị xé toạc lỗ hổng không ngừng chen chúc lên thôi thúc một tuyến quan binh không ngăn được chiến lực mạnh mẽ của hãn phỉ mà có ý muốn lui về phía sau lại bị phản công về. Nhưng tóm lại tình thế cực kỳ nguy cấp.

Hình lão hổ quyết định thật nhanh, lập tức bỏ qua kẻ địch trước mặt, phát động tấn công từ hai cánh hướng về phía chủ công. Đại kỳ của lão tung bay, Triệu Phan, Triệu Hạo lập tức cũng dẫn quân lao tới, mấy nhóm quân hưởng mã đạo chia ra tác chiến đã hình thành một trận hình tấn công tam giác, quan binh bị bao vây ở giữa họ trở nên tứ cố vô thân, nhanh chóng bị tiêu diệt.

Viện quân đã tới, tướng lĩnh thủ quân Hạ Thủ Bị ở Phi Lăng Độ đã định trong lòng, vội vàng sai người vung tín hiệu đèn, hiệu lệnh cho binh lính lui về giữ thành lũy cuối cùng, lấy cung nỏ hỏa khí ngăn địch, tránh để thương vong lớn hơn.

Thế nhưng binh mã của Hình lão hổ phần lớn xuất thân từ lục lâm, khi đánh nhau thì hung hãn không sợ chết, đặc biệt là khi sống chết ở trước mắt, đoạt được Phi Lăng Độ mới có hy vọng sống, nên ai nấy càng dũng mãnh hơn, máu toàn thân họ dường như đều bị đốt cháy bùng lên bởi tiếng kêu giết, làm như không thấy những xác chết liên tục ngã xuống kia, chỉ lo giơ binh khí vọt về phía trước.

Quan binh lui xuống phòng tuyến cuối cùng có một số đang giằng co tác chiến, đám hưởng mã đạo lui sát đuổi theo không rời nửa bước, mặc dù cái giá phải trả là thương vong rất lớn, nhưng có mấy nơi đã có chiến hào bọn hưởng mã đạo tiến đánh quan binh, mặc dù chúng nhanh chóng bị quan binh chen chúc ào tới chém nát tan tành, nhưng cuộc hỗn loạn tạm thời đã khiến cung nỏ hỏa khí ở mấy nơi này không thể phát huy, kỵ binh của bọn hưởng mã đạo lập tức thừa thế tiếp tục tấn công mấy nơi này, ý đồ chiếm lĩnh triệt để bến tàu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play