- Biện pháp gì?

- Lão tam là thần tiễn có tiếng, nhân xưng Kim nhãn điêu, trong rừng rậm bắn hồ thỏ cũng là trăm phát trăm trúng, hơn nữa lực tay gã siêu quần, có thể khiến ngũ thạch cung xuyên qua Dương Lăng cách đó trăm bước. Hội đàm ngày đó, nếu không ngại thì để gã ở trong rừng rậm trên đỉnh núi dùng ám tiễn bắn chết Dương Lâm, như thế việc chiêu an tất nhiên sẽ bị hủy bỏ.

- Cái gì?

Lý Hoa giật mình kinh hãi

Chu Bàn vội an ủi

- Đại ca yên tâm, ai có thể đoán được là chúng ta động tay chân? Nói về thù hận, Hình đại soái, Phong Lôi, Lưu Nhập Thất bọn họ có mối thù với triều đình sâu hơ chúng ta nhiêu. Hơn nữa, cho dù đoán được nhưng không có chứng cứ ai có thể làm gì được chúng ta?

Lý Hoa suy nghĩ một lúc lâu, cắn răng một tiếng nói

- Được, cứ làm như thế, tuy nhiên nhất quyết không được ngộ thương Triệu nguyên soái. Lão tam đâu?

- Lão tam gác ở trước núi rồi, đệ đi gọi hắn về?

- Đi đi, cẩn thận chút, không được để lộ ra điều gì

- Huynh đệ hiểu ý

Chu Bàn nói xong vội vàng đi ra khỏi cửa phòng, nhìn tứ phía sau đó vội vàng đi về phía trước núi

Hai vệ binh mã của Lý Phúc Đạt đã chạy đến thành Bồ Châu, đồng thời bắt đầu di chuyển địa điểm đóng quân về hướng Đông Hoa Sơn theo lời dặn của Dương Lăng.

Lúc này, phụng mệnh Dương Lăng, các vệ sở binh quan và bộ phận biên quân vốn đóng giữ các nơi, phòng ngừa Triệu Phong Tử chạy khắp nơi đều lần lượt tiến về phía Đông Hoa Sơn, bọn họ trấn giữ ở hết thảy cửa ải giao thông thủy bộ hiểm yếu, đóng vững đánh chắc, từng bước bố trí phòng vệ, vòng vây càng ngày càng nhỏ.

Những chuyện này là do Dương Lăng trước khi xuất kinh đã an bài trừ trước, cho nên làm đâu ra đấy. Binh vệ của Thái Nguyên Vệ không tham gia vào việc bố trí từng bước từng bước thành lũy tấn công, hắn điều hai vệ binh mã đi trước hiển nhiên là vì tăng cường lực lượng tấn công núi.

Lý Phúc Đạt cưỡi một con ngựa cao lớn, ánh mắt gã mơ hồ, tâm trạng đang suy đoán kế hoạch thông bàn của Dương Lăng một cách căng thẳng, căn bvản không chú ý đến cảnh đẹp núi non thanh tú ở bên đường.

Giang Nam Nhạn trợ thủ đắc lực của gã bị lưu lại Thái Nguyên tổ chức dân đoàn, Di Lặc giáo cần người có người, cần tiền có tiền, khuyết điểm từ xưa là không thể hoạt động công khai, tập trung tín đồ trung thành huấn luyện thành một chi đoàn quân đội trung thành với mình.

Mượn thế lực của Vũ Định Hầu Quách Huân, hiện tại gã thành công nắm giữ Thái Nguyên Vệ, hơn nữa ngoài sứ tả vệ, trung vệ chỉ huy ra, gã còn lợi dụng chức quyền và cơ hội khi Lưu Cẩn loạn chính, hoặc tặng lễ đút lót, hoặc gây hấn bãi chức, đem quan tướng trung hạ tầng thay hết thành người của mình. Gã chắc rằng một khi khởi sự có thể nhanh chóng giết chết hai chỉ huy sứ, nắm tam vệ trong tay.

Nhưng chỉ là lực lượng vũ trang này suy cho cùng cũng rất yếu, hơn nữa độ trung thành của binh sỹ vẫn là một vấn đề, cơ hội lợi dụng sức mạnh triều đình tổ chức bộ đội huấn luyện thành vũ trang tư nhân của mình thì phần nắm chắc sẽ lớn hơn nhiều.

Ở Sơn Tây gã có rất nhiều tín đồ trung thành, trong đó có một số tài chủ giàu có một vùng, tấn thương chi phú, thiên hạ đệ nhất. Dựa vào của cải do những tín đồ trung thành này cống hiến để mua ngựa, binh khí, giáp trụ, lương thảo. Tập trung những tín đồ trung thành với bổn giáo lập thành một chi quân đội hoàn toàn trung thành, dựa vào đại pháp sư, pháp sư, các vị trưởng lão, hương chủ tiến hành huấn luyện, nghiệp lớn có hi vọng rồi.

Tuy nhiên có hai việc gã không ngờ đến. Một là Dương Lăng từ trong kinh thành đến, không đến Thái Nguyên trấn thủ trung tâm chỉ huy mà nửa đường chuyển hướng trực tiếp đến Bồ Châu. Hai là Dương Lăng sẽ điều binh của hắn đến trợ chiến.

Từ khi Triệu Toại chạy trốn vào Sơn Tây đến nay, vùng này đã nhận được lệnh của Dương Lăng: để tránh tự loạn trận cước, các phủ đạo ai chịu trách nhiệm của người đấy, phòng vệ địa phương. Ngăn chặn giao thông, không được để thoát ra ngoài cùng bọn thổ phỉ, bọn họ chỉ phụ trách bao vây, truy binh do kinh sư phái tới phụ trách tiêu diệt. Như vậy Lý Phúc Đạt muốn đục nước béo cò, khiến Triệu Toại nhân cơ hội làm loạn Sơn Tây cũng không được rồi.

Nay Dương Lăng điều gã đến, đề nghị của Giang Nam Nhạn trong lòng y lại trỗi dậy. Trong tâm y, giang sơn là số một, vì giang sơn y có thể từ bỏ tình thân, nhẫn chịu mối thù với Dương Lăng. Nhưng hiện nay Dương Lăng không ở trong khu vực phòng thủ của y, ý niệm tìm cơ hội xử lý họa lớn trong lòng này lại trở nên tha thiết.

Còn nữa, đó chính là Dương Lăng muốn nghị hòa, tuyệt đối không thể ngồi chờ Triệu Toại nương nhờ vào Dương Lăng, khiến hắn rảnh tay ra tập trung toàn lực đối phó với Dương Hổ vừa chạy đến Giang Tây, việc nghị hòa này nhất định phải phá. Hai chuyện này dường như có thể giải quyết cùng lúc.

Nghĩ đến đây, Lý Phúc Đạt lóe lên tia sáng hung ác trong mắt, y ngẩng đầu lên, gọi to

- Tiểu Sở

Một thị vệ trẻ khôi ngô tuấn tú thúc mạnh ngựa, tiến nhanh lên hai bước, chạy đến bên cạnh y.

Người này là một nghĩa tử trẻ tuổi được y chọn từ trong Di Lặc giáo, võ nghệ tương đối phi phàm, Lý Phúc Đạt cúi đầu căn dặn một hồi. Tiểu Sở trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn nóng lòng muốn thử, chắp tay nói nhỏ

- Nghĩa phụ yên tâm, con nhất định hoàn thành mệnh lệnh

Lý Phúc Đạt đảo mắt nhìn bốn phía, thản nhiên cười nói

- Ừm…bây giờ đi chuẩn bị đi. Nhớ lấy, nhất định không được làm thương Triệu Phong Tử, người này còn hữu dụng

- Tuân lệnh

Tiểu Sở quất ngựa, chạy về phía sau đội ngũ hành quân dài.

Lý Phúc Đạt thúc ngựa đi về phía trước

- Trung quân, truyền lệnh đi, toàn quân tăng tốc đi về phía trước, đi tới điểm đóng quân lập tức đào chiến hào, sừng hươu, an bài tốt tất cả phòng ngự mới dựng trại đóng quân, chôn nồi nấu cơm, ai dám làm nhỡ việc quân cơ của quốc công xử theo quân pháp

Quan trong quân lập tức truyền lệnh xuống, toàn quân đột nhiên tăng nhanh lộ trình. Lý Phúc Đạt nhìn đội ngũ đang gấp rút hành quân, trên mặt tràn đầy vẻ cười như không cười

- Năm ngoái hao binh tổn tướng, mọi việc không thuận, một năm trôi qua rồi nhiều điều đã khác, đầu tiên là Bạch Y Quân, sau đó là bọn giặc cỏ, Chính Đức vội vàng đưa quân bến, Dương Lăng vội dẫn xác đến, phải chăng năm nay xoay chuyển vận thế rồi?

Vừa vào Sơn Tây đã toàn núi, dọc đường Dương Lăng nhìn thấy cũng nhiều rồi, nhưng đặt chân lên núi thì đây là lần đầu. Ngoài ba trăm dặm chạy dài Đông Hoa Sơn, là một trong những nơi hiểm yếu nhất của mạch chính Trung Điều Sơn, núi cao hiểm trở, thác nước Lưu Vân có thể nói là đẹp không sao tả xiết.

Nhưng cảnh đẹp của núi nằm ở kỳ lạ. Nếu là du sơn ngoạn thủy thì đương nhiên thế núi càng kỳ lạ càng hiểm càng tốt, nhưng dùng binh đánh trận thì làm người ta phải đau đầu rồi. Dương Lăng nhìn những dãy núi trùng điệp liên miên không đứt, rừng rậm chỗ nào cũng thông reo cuồn cuộn như cột sống của thú lớn, cây hiếm đá thạch kỳ quái lởm chởm, dễ phòng thủ khó tấn công, cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.

Mặt trời mới lên ở hướng đông, đỉnh Ngũ Lão chập chùng liên miên giống như đang ngủ trong mông lung, ngàn kênh vạn suối phơi bày ra nét đẹp lỳ lạ của nó giữa đất trời. Lưu Vân Độ là thung lũng nhỏ ở giữa hai ngọn núi, trong hẻm thung lũng có ẩn giấu bóng hình màu xanh đậm. Khói khí bồng bềnh làm tăng thêm mấy phần thần bí cho không khí yên ắng. Nhìn kỹ lại, mới nhìn ra đó là khói khí sương mù, bị ánh mặt trời khúc xạ, hơn nữa trong thung lũng âm u nên thành ra màu đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play