Hồng Nương Tử hiên ngang ngồi trên một chiếc ghế đá, vịn đầu gối nhìn Triệu Toại, uy phong lẫm liệt nói:
- Hứa Thái, Giang Bân đều là kiêu tướng trong triều đình, tuy nhiên chúng ta chiếm cứ địa lợi, đất có thể tấn công, lui có thể phòng thủ, hiện giờ còn chiếm thế thượng phong, không dễ thu hẹp quân đội.
Mấy tháng nữa tuyết lớn sắp bịt kín núi rồi, giờ phải cố gắng dự trữ lương thực, cho nên các con đường giao thông chính không được để cho quan binh chiếm cứ ngăn chặn. Nhân mã của ta vẫn đóng ở Sơn Tây, còn chưa tung sức đâu. Tú tài nếu quân mỏi tướng mệt rồi thì hãy đổi phòng ngự, để nhân mã của ta đóng ở hướng đông bắc.
Triệu Toại thở dài đáp:
- Thôi soái, triều đình đã đổi người tới, chủ tướng không phải là Hứa thái nữa.
Thôi Oanh Nhi nhướn cặp chân mày lá liễu lên:
- Thế thì sao? Binh đến thì chặn, nước đến đất ngăn, quan binh lâm trận đổi tướng, đúng là bọn họ tự gây loạn trạn cước, còn sợ gì nữa chứ?
Triệu Toại cười nhạt một tiếng, nói:
- Lần này thì khác, người triều đỉnh cử tới là Dương Lăng!
- Dương… Dương Lăng?
Thôi Oanh Nhi giật mình, bỗng nhiên cảm thấy chỗ ngồi không thoải mái, nàng khẽ động đậy người, rồi mới nói:
- Hắn… ấy, chẳng phải ngươi nói hắn ở trong kinh chủ trì cải cách chế độ mới mà, sao… sao triều đình lại cử hắn tới chứ?
Hồng Nương Tử mặc võ phục toàn thân, tám phía oai phong. Vốn rất có khí khái nam nhi, lúc này bờ vai đổ xuống, lông mày cụp lại, giọng nói cũng nhỏ hơn.
Triệu Phong Tử bùi ngùi thở dài đáp:
- Dương Lăng chắc chắn khám phá ra chiến lược chúng ta thao quang mù mịt tới nay, ung dung mưu mưu tính đại kế, vì thế mới vội vã xuất binh thảo phạt. Dương Lăng vừa đến liền trói buộc quan binh không tiến công nữa, không biết hắn án binh bất động là có dụng ý gì, người tới không mạnh, nhưng ta cũng phải cẩn thận hơn chút.
Gã tiếc nuối thở dài nói:
- Hình thế Sơn tây vững chắc nhất, bên ngoài có các ngọn núi Thái Hành, Lã Lương và Vương Ốc, Tích Thành, Trung Điều… tạo nên bình phong ngăn cách bên ngoài, phía trong có các núi Hằng Sơn, Ngũ Đài Sơn, Quản Sầm Sơn, Hệ Chu Sơn, Thái Nhạc Sơn, Vân Trung Sơn, Hoắc Sơn, Tắc Vương Sơn đều phân bố đan xen, tạo thành hiểm yếu vòng trong.
Nơi này là nơi cực tốt cho tác chiến nội tuyến, chỉ cần cho ta một đến hai năm để kinh doanh lớn mạnh ở đây, thu được toàn cảnh Sơn Tây, sau đó thì ra Việt Lâm Tấn, Bạc Long Môn, xuống vùng Kinh Vị; Cũng có thể ra Thiên Tỉnh, xuống Hồ Quan, Hàm Đan, sang phía đông tới Tỉnh Hình, hướng vào quân tiên phong, chỉ thắng tới kinh thành, khi bất lợi lại dựa vào địa thế hiểm yếu mà phòng thủ. Làm gì chứ, thời gian không chờ ta mà.
- Dương Lăng thì sao? Hắn cũng chỉ là trên vai gánh cái đầu ăn cơm mà thôi? Ta nhổ vào! Sợ hắn làm gì chứ? Hắn là cái đếch gì!
Phong Lôi trừng mắt, ấm ức quát to.
- Đầu heo! Ta và tú tài nghị sự, ngươi chõ miệng vào làm gì chứ? Tránh sang một bên nghỉ ngơi đi!
Thôi Oanh Nhi không vui, liếc mắt sang, Phong Lôi ngoan ngoãn ngậm miệng, cúi đầu xuống, rắm cũng không dám đánh một cái.
Triệu Phong Tử nhíu mày nói:
- Tên Dương Lăng này dụng binh đánh giặc cực kỳ mưu lược, mặc dù chưa chắc đã là danh tướng đệ nhất thiên hạ, nhưng nhìn tổng quát hắn xuôi phía nam ngược phía bắc, thủy chiến, lục chiến, sơn địa chiến đều có cả.
Quan trọng nhất là, đánh nhau không chỉ dùng chiến thuật, trong triều có người cản trở hay không, chiến lược đề ra có được tán thành hay không, đại tướng dưới tay có nghe theo mệnh lệnh của mình hay không, lương thảo cung cấp có kịp thời không, tất cả đều là điểm máu chốt của thắng bại. Nếu không làm được những điểm then chốt này, dù có là Vũ Mục tái sinh, Võ Hầu tái thế cũng phải chịu thất bại.
Dương Lăng là sủng thần của đương kim Hoàng thượng, muốn binh được binh, muốn tiền cho tiền, các nơi trong triều tích cực hưởng ứng. Hắn là kiêu binh mãnh tướng, thuộc hạ của hắn đều phải lẫm liệt quên mình phục vụ, cho nên Dương Lăng xuất chiến, chỉ cần không ra hôn chiêu, nhất định giành thắng lợi. Ứng phó được với tinh binh bách chiến của Miêu Quỳ, Hứa Thái, nhưng ứng phó không lại với uy thế kẹp Thái Sơn tới của Dương Lăng.
Ánh mắt Thôi Oanh Nhi chợt lóe sáng, thốt lên:
- Ngươi chuẩn bị…đi?
Triệu Toại trầm mặc một lát, đáp:
- Đại nguyên soái bị bệnh, đang có xu hướng nặng thêm, ở Trung Điều Sơn thiếu thầy thiếu thuốc, thật sự không chống cự nổi. Ngoài ra, Lưu Lục huynh đệ hô ứng từ xa với chúng ta, đôi bên phối hợp với nhau, chúng ta mới có thể an tâm phát triển, giờ họ đã dần dần bị quan quân ép vào một góc, rơi vào tình cảnh gian nan ở Giang Nam. Lưu Lục đã viết thư tới, yêu cầu chúng ta điều quân xuôi xuống phía nam giải vây cho gã, Hình đại ca cũng có ý này…
Triệu Toại nói tới đây liền dừng lại, Hồng Nương Tử đã hiểu ý của y. Triệu Toại túc trí đa mưu nên được đề cử làm người chỉ huy thật sự của nhóm nghĩa quân. Nhưng nòng cốt trong quân và tướng lĩnh cấp cao của y bao gồm Đại nguyên soái Hình lão hổ trên danh nghĩa, đều là người của Lão Lục, có câu Dương Lăng binh hùng tướng mạnh, túc trí đa mưu hẳn là một lý do, y muốn xuôi nam, hẳn là vì áp lực mạnh mẽ từ trong nội bộ.
Phong Lôi vừa nghe nói muốn xuôi nam tụ hợp với đám Lưu Lục, Lưu Thất thì không khỏi hưng phấn xoa xoa tay, gã đang định phát biểu ý kiến liền thấy Hồng Nương Tử đang trầm tư, vội ngậm chặt miệng lại.
- Ngươi chuẩn bị làm thế nào?
Hồng Nương Tử đã định lại suy nghĩ, ý của nàng vốn không ở giang sơn, mà là mượn thực lực giúp đỡ của nghĩa quân tạo phản để đối phó với thẻ thù giết cha là Chu Đức An, tuy Dương Hổ giờ đang ở Giang Nam, đó là người nàng cực kỳ không muốn gặp, nhưng Triệu Toại chỉ huy quân xuôi phía nam, rõ ràng là một cơ hội tốt.
Triệu Toại phất tay bảo hai bên lui, thì thầm nói rõ suy nghĩ của mình với Hồng Nương Tử, nàng nhận lệnh đi, Phong Lôi đang định lui ra theo, Triệu Toại chợt nói:
- Phong Tướng quân dừng bước.
Đợi Hồng Nương Tử rời đi, Triệu Toại đến trước mặt Phong Lôi. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào gã một lúc lâu, mới khẽ nói:
- Phong Lôi, ngươi lập tức tuyển chọn ba đến năm trăm thuộc hạ võ nghệ cao cường, tinh nhanh trung thành từ trong binh mã của chúng ta, sau đó rẽ đường nhỏ xuống núi, qua Hà Nam để vào Trung Nguyên trước.
Phong Lôi ngạc nhiên hỏi:
- Ta? Chỉ dẫn vài trăm người đi trước?
Triệu Toại gật đầu, nói:
- Đúng, ngươi và Lưu Nhập Thất cùng đi, hiện giờ có rất nhiều người hành thương để trục lợi vận chuyển lương thực từ phía đông sang tây, ta đã chuẩn bị vàng bạc cho ngươi, đi Thiểm Tây trước, sau đó mua một số xe la chở gạo, đóng giả làm hành thương đi về phía đông, ta muốn ngươi đi…
- Triệu Nguyên soái đúng là có diệu kế, tại hạ xin đi chuẩn bị ngay.
Phong Lôi nói xong chắp tay, hào hứng rời đi.
Triệu Toại dõi theo Phong Lôi rời đi, khẽ thở dài rồi lại lắc đầu. Từ khi Hồng Nương Tử lên núi, vẻ mặt của Phong Lôi có chút khác thường, bản thân gã che giấu rất giỏi, thực ra không chỉ mình Triệu Toại nhìn ra, có lẽ Hồng Nương Tử cũng cảm nhận được, nếu không sẽ không bỗng nhiên thay váy đỏ, cả ngày mặc quần áo nam nhân.
Tên Phong Lôi này năm xưa cũng là một trong những người cạnh tranh mạnh mẽ đấu võ chiêu thân với Thôi gia lão trại, võ công không thua kém Dương Hổ, đáng tiếc gã không có chống lưng, so sánh thì không có ưu thế bằng Dương Hổ. Võ nghệ của gã dù cao, nhưng vẫn không bằng được Hồng Nương Tử, Thôi đại tiểu thư không thả nước, sao gã qua được cửa ải này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT