Dương Lăng chạy tới Đông Noãn các, đám cận thần bên cạnh Hoàng đế đã thay quần áo màu trắng.
Nhìn thấy Dương Lăng tới, Trương Vĩnh vội vàng ra đón. Trận đòn của Hoằng Trị Hoàng đế trong lần đình trượng đó, mấy người này đều bị đánh thật, phải nằm cả nửa tháng mới dám xuống giường đi lại. Do đó, bọn họ mấy hôm rồi không gặp Dương Lăng.
Hôm nay Hoằng Trị đế uống xong thuốc do thái y dâng lên thì đột nhiên chảy máu mũi, dùng mọi biện pháp cũng không cầm được. Máu chảy ướt đẫm trên mười chiếc khăn, không lâu sau thì đột ngột qua đời. Chu Hậu Chiếu nằm trên thi thể nức nở, ai khuyên cũng không nghe. Lưu Cẩn, Trương Vĩnh và mấy tên nội thị đang rất sốt ruột.
Cuối cùng, Hoàng hậu cũng phải lên tiếng, nhưng Thái tử vẫn không nghe, khăng khăng không cho phép bất cứ kẻ nào chạm tới di thể của Hoàng đế. Đám thái giám ở ngoài cung đợi lau chùi thay áo cho thi thể Hoàng thượng, nhưng do không có ai dám nghịch ý Thái tử, nên bọn họ đều đang đứng chờ.
Lúc này thấy Dương Lăng tới, Trương Vĩnh như gặp được cứu tinh, vội vàng cầm theo mớ đồ tang ra đón. Dương Lăng vừa mặc, vừa nghe Trương Vĩnh lo lắng nói:
- Dương đại nhân, điện hạ thương tâm khóc mãi, lại không cho đám nội thị được động tới thân thể của Hoàng thượng. Ta đợi mãi cũng sốt ruột, lại nghĩ không ra lời nào có thể an ủi được Thái tử, ngươi mau đi xem một chút đi.
Dương Lăng đeo xong băng tang, cầm bảo kiếm đưa cho thị vệ đứng ở cửa cung, vội vàng đi vào Đông Noãn các. Chu Hậu Chiếu ngồi quỳ trước giường, vẫn đang lặng lẽ khóc. Trương Hoàng hậu, hai Công chúa Vĩnh Phúc, Vĩnh Thuần đều mặc đồ trắng, như ba đóa hoa lê dưới mưa, rơi lệ lã chã đứng ở phía sau.
Dương Lăng nhìn thấy Hoàng hậu và hai Công chúa, vội vàng khom người xuống. Trương Hoàng hậu phất tay, sau đó đưa mắt nhìn hắn, rồi quay đầu nhìn Thái tử một cái, khe khẽ thở dài, lôi hai Công chúa rời khỏi tẩm điện.
Dương Lăng thấy Hoàng hậu và Công chúa đã đi, liền lặng lẽ đi đến bên người Chu Hậu Chiếu quỳ xuống. Chu Hậu Chiếu vẫn ngây ngốc kéo bàn tay lạnh lẽo của Hoằng Trị, chỉ im lặng khóc, không hề nhìn người bên cạnh.
Dương Lăng thấp giọng an ủi vài câu, Chu Hậu Chiếu vẫn chẳng ừ hử gì. Dương Lăng thấy hắn thần sắc ngây ngốc, coi như không nhìn thấy người khác, nghĩ thầm mời tướng không bằng khích tướng. Tiểu Thái tử tuổi còn nhỏ, bảo rằng phải nén bi thương thì cũng không ăn thua gì, không bằng để hắn phấn chấn tinh thần lên một chút. Dương Lăng ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Điện hạ, thần nhớ có giảng cho ngươi câu chuyện kể về một vị Hoàng đế rồi mà? Một đời đế vương tựa như mặt trời mọc và mặt trời lặn. Một ngày nào đó, mặt trời sẽ theo một vị đế vương vừa mất đi mà lặn xuống, nhưng lại theo tân thiên tử mà mọc lên. Quân vương mất đi hóa thành tinh tú trên bầu trời, ở trên trời nhìn người thừa kế mà chính mình lựa chọn, xem hắn có phụ lòng với sự phó thác của mình không.
Điện hạ, Hoàng thượng là một vị minh quân từ cổ chí kim khó tìm được. Ngươi là nhi tử duy nhất của Hoàng thượng, sắp trở thành đế vương của Đại Minh, trở thành tân thái dương, ngươi sẽ phụ lòng hi vọng của bệ hạ không?
Chu Hậu Chiếu nghe xong giật mình, hắn hít mạnh, nắm chặt tay Hoằng Trị, trên khuôn mặt ngây thơ hiện lên vẻ nghiêm túc, tuyên thệ nói:
- Ta quyết không phụ lòng kỳ vọng của phụ hoàng. Ta sẽ như phụ hoàng, trở thành một minh quân có đạo, một thiên tử đầy hứa hẹn.
Dương Lăng nói:
- Thần tin mỗi một triều đại, mỗi một vị Thái tử, khi hắn lên đế vị, lúc ngồi trên ngai vàng, đều sẽ nghĩ như vậy, đều từ trong tâm muốn làm một Hoàng đế tốt. Nhưng có người làm được, có người lại thành vua bình thường. Thậm chí, có người là hôn quân, là vua mất nước.
- Ngươi hoài nghi ta à? Ngươi nói ta không làm được sao?
Dương Lăng bình tĩnh nói:
- Thần tin lời điện hạ nói là phát ra từ bản tâm, tin rằng Thái tử không phải nhất thời tâm huyết dâng trào. Nhưng có hùng tâm tráng chí là chưa đủ, minh quân không phải chỉ nói, mà là phải làm. Dân chúng khắp thiên hạ vừa nghe mất đi một vị vua nhân hậu, đều đang trông mong để thấy tân hoàng sẽ làm gì. Nếu hắn chỉ biết khóc sướt mướt tại đây, hắn có thể trở thành một vị minh quân sao?
Chu Hậu Chiếu nghe xong sắc mặt vừa xanh lại vừa đỏ, đỏ rồi lại xanh. Hắn còn nhỏ, sao chịu được Dương Lăng kích thích như vậy, giận dữ một lát, rồi đột nhiên đứng bật dậy quát to:
- Người đâu, tẩm liệm thay đồ cho phụ hoàng.
Dương Lăng nhếch miệng, một chút tiếu ý khó nhận ra hiện lên.
Đám nội quan thái giám thiết lập linh đường, bố trí trong cung. Hỗn Đường ti (*) thì rửa ráy thay đồ cho Hoằng Trị đế, làm khăn tang, may đồ tang, nhuộm vải tang, chuẩn bị đủ thứ đồ tang cho các vương hầu công khanh, các quan chức các bộ. (*: một trong bốn ti của nhà Minh - ND)
Tướng sĩ Thần Cơ doanh trấn thủ cửa cung ở ngoài giáp trụ mặc thêm một kiện áo bào trắng, đến cả hỏa súng trong tay cũng phủ một tầng vải trắng. Đợi trong cung bố trí xong tất cả thì đã là đêm khuya, sương mù như lụa, khắp nơi trong cung điện treo cao những đèn lồng giấy trắng, đâu đâu cũng mang không khí buồn rầu thê thảm.
Linh đường dựng tại chính điện Càn Thanh cung. Trong điện nến trắng màn trắng, khói bốc lượn lờ, thập phần trang trọng. Giữa điện, bài vị Hoằng Trị đế được dựng thật cao. Khi Hoàng đế bệnh tình nguy kịch, Lễ bộ đã sớm định ra các hạng lễ nghi trình tự thiết thực cho tân hoàng. Quá trình nghe thì đơn giản, cũng chỉ là trước mặc đồ tang, rồi ban di chiếu, sau đó cử hành đại lễ đăng cơ, nhưng trong đó có đủ loại lễ nghi tạp nhạp rườm rà, làm cho người ta nghe mà hoa cả mắt.
Dương Lăng mù tịt về loại lễ nghi mai táng trong cung này, nhưng hắn cũng không cần phải lo lắng mình làm sai. Hắn tuy được tân cựu hai Hoàng thượng sủng ái, nhưng kỳ thật đến bây giờ cả những vỏ ngoài của triều đình cũng chưa được động tới, căn bản không có tư cách vào điện hành lễ khóc tang, chỉ đứng ở ngoài khống chế các ban thị vệ, duy trì cung điện là được.
Đám quan chức các bộ các đường đều lũ lượt vào Càn Thanh cung, ngay cả rất nhiều công hầu huân khanh rất ít bước vào cửa cung lúc này cũng đều lộ mặt. Dương Lăng đứng dưới điện, thấy Lục bộ Cửu khanh, ba vị Đại học sĩ từ trong cung đi ra, nhìn ra xa. Một lát sau, hai hàng thái giám vây quanh một cỗ kiệu, có người cao giọng hô:
- Hoàng Thái tử tới!
Trên mười vị cựu thần trong triều vội vàng chạy xuống đài, vén áo quỳ xuống. Lưu Kiện khóc, nói:
- Xin mời Hoàng Thái tử vào điện làm lễ!
Chu Hậu Chiếu không hiểu nhiều quy củ. Hai thủ lĩnh thái giám Tư Lễ giám là Vương Nhạc và Trương Thọ một trái một phải đỡ hắn, thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu bên tai hắn, cách bước đi ra sao, hành lễ như thế nào, nói năng thế nào. Hoàng Thái tử Chu Hậu Chiếu thần sắc hốt hoảng, hoàn toàn không còn vẻ nghịch ngợm xưa nay, chỉ như một bức tượng gỗ, nhất nhất làm theo.
Dương Lăng đợi họ đều tiến lên điện, lúc này mới đứng lên. Một lát sau, đột nhiên nghe một tiếng khóc lóc ầm ĩ. Hàn Lâm đi đến bên người y, khẽ thở dài:
- Những đại nhân này khóc nhiều quá, nhóm quan chức không được tiến vào cửa cung tụ tập ngoài Ngọ Môn khóc nức nở. Lúc này không thể xuất hiện rắc rối, tướng quân có lẽ nên đi xem xét một chút.
Hàn Lâm dựa vào võ nghệ và thành tích tốt mà được thăng chức. Hắn làm người rất quy củ, tuy xưng hô Dương Lăng là Lăng nhi, nhưng việc công thì vẫn dùng thân phận thuộc hạ, tuyệt không vượt qua giới hạn. Dương Lăng khuyên mãi, nhưng Hàn Lâm vẫn khăng khăng không nghe, y cũng mặc kệ nhạc phụ.
Hôm nay Hoằng Trị đế băng hà, đủ loại quan lại khóc tang, túc trực bên linh cữu. Dương Lăng sợ xảy ra sơ xuất gì, do đó chỉ điều người được tín nhiệm nhất như phụ tử Hàn gia và Dương Nhất Thanh, Liễu Bưu dẫn theo trăm tên thân quân mang súng cài đao vây chặt Càn Thanh cung, phòng thủ không lọt một giọt nước. Nghe nhạc phụ nhắc nhở, Dương Lăng cũng khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
- Nơi này nhờ nhạc phụ, Lăng nhi đi quanh thành một chút.
Trong Càn Thanh cung, xướng lễ quan của Hồng Lư tự hô xướng nghi thức. Ba đại thần được uỷ thác là Lưu Kiện, Lý Đông Dương, Tạ Thiên dìu Chu Hậu Chiếu ngồi trên ghế, các quan lại tiến lên, rồi quỳ lạy vua mới, những tiếng hô ‘Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế’ rung cả mái ngói.
Trong những tiếng hô đưa cũ nghênh mới, Dương Lăng đã rời khỏi Càn Thanh cung, hai thân vệ cầm đèn lồng đi dò xét quanh cung, chẳng biết trên đại điện đang tiến hành những lễ nghi bao đời về việc tuyên đọc di chiếu của tiên đế, tân đế hạ ân chỉ. Quy củ lễ nghi không hề thay đổi, không ngờ hôm nay lại lần đầu tiên xảy ra việc khác thường. Hắn còn chưa ra tới Ngọ Môn, trong Càn Thanh cung đã ầm ĩ như một cái chợ rồi.
Hoằng Trị biết thân thể mình khó qua nên đã an bài những việc về sau. Lúc này, chưởng ấn thái giám Tư Lễ giám Vương Nhạc đang cố cầm nước mắt đưa lên di chiếu của Hoằng Trị đế, giao cho Đại học sĩ Lưu Kiện truyền dụ di chiếu giáng đế, ban bố hỉ chiếu về tân đế đăng cơ, sau đó tuyên bố tân đế đại xá thiên hạ, khen thưởng thần tử có công.
Lưu Kiện cũng biết đương kim Thái tử khá là ngoan cố, ai biết được vị nhân huynh này chính là tổ sư của phái tùy ý sáng tạo chuyển thế, căn bản không dựa vào sách vở gì. Vị cựu thần này gạt nước mắt, trước hết tuyên bố di chiếu của tiên đế, sau đó định ra Chính Đức nguyên niên, rồi dẫn đầu văn võ bá quan ba quì chín lạy bái tân đế.
Việc này vốn đã được an bài rất tốt, nhất là ân chỉ của tân đế. Có Thái tử nào trước lúc chưa đăng lên hoàng vị mà dám bắt đầu lựa chọn những nhà lãnh đạo kế nhiệm chứ, thật ra thì cũng do Hoàng đế trước đó đã có chủ ý cho hắn rồi. Từ trước tới nay, khi thái tử đăng cơ đều theo lối như vậy cả.
Sau đó, lão mở thánh chỉ, lấy danh nghĩa tân đế đại xá thiên hạ: người nào không đáng tội chết, hết thảy những người đang đợi tra hỏi đều được đặc xá ra tù, chiếu lệnh miễn trừ nợ thuế ba năm cho nông phu, chiếu lệnh bãi bỏ những thứ dầu cá đặc biệt ngư dân phải cống nộp mà ba năm chưa nộp.
Sau khi ý chỉ biểu thị lòng nhân từ và sự sáng suốt của tân đế được tuyên xong, ân chỉ gia phong hậu cung và khao thưởng cho những thần tử đã ủng hộ và yêu mến tân đế lên ngôi - ân chỉ thứ ba - liền được ban xuống: gia phong cho ba người Lưu Kiện, Tạ Thiên và Lí Đông Dương làm Thái sư, Thái phó và Thượng quốc trụ, Thái hậu Kỷ thị tấn phong làm Thái Hoàng Thái hậu, Hoàng hậu Trương thị tấn phong làm Thái hậu, Thái Kỷ Vương thị làm Thái Hoàng Thánh phi; Kim phi, Đới phi làm Thái phi; các Mã phi, Thường phi cũng tấn phong làm Thái Hoàng phi.
Phàm là tân đế đăng cơ, những cựu thần đắc lực đều được ban thưởng như vậy, đám thần tử cũng quen rồi. Dù chức vụ rất hay, nhưng đều là những hư chức có lộc không quyền thôi, cũng không ảnh hưởng gì tới việc phân bố quyền lực của triều đình hiện nay, do đó văn võ bá quan chỉ rửa tai lắng nghe, không ai lên tiếng. Trong đại điện, trên dưới một trăm người đều lặng như tờ.
Nhưng Chính Đức Hoàng đế Chu Hậu Chiếu bị Dương Lăng kích động, một lòng một dạ muốn có biểu hiện thật tốt, mặc dù chỉ nhiệt tình ba phút thôi, nhưng ba phút cũng còn chưa qua. Hắn lắng tai nghe rất chăm chú. Hắn nghĩ thánh chỉ này được ban ra dưới danh nghĩa của mình, nên càng nghe kỹ hơn.
Khi hắn nghe tới ban cho Thọ Ninh Hầu, Kiến Xương ngàn khoảnh hoàng điền, thụ song lộc thì hầu, lập tức từ trên ghế đứng lên, hầm hầm quát:
- Lưu Đại học sĩ từ từ, hai Hầu gia Thọ Ninh, Kiến Xương tước lộc đã cao rồi, không cần thưởng thêm!
Hai vị Hầu gia Thọ Ninh, Kiến Xương đang quỳ gối phía dưới, nghe Chính Đức nói thế, mặt xanh lè rồi trắng bệch. Vẻ mặt sợ hãi, xấu hổ, phẫn nộ, đủ loại thay đổi như bị nhuộm. Bác bỏ ân chỉ trước mọi người như vậy, quả thực làm cho người ta muối mặt, sau này hai người còn làm sao thấy mặt người khác chứ. Tiểu Hoàng thượng này làm việc quả là không chừa đường cho người ta đi.
Lưu Đại học sĩ cầm thánh chỉ cũng ngẩn người. Vị Đại học sĩ thông kim bác cổ này phụng dưỡng mấy đời đế vương, chưa bao giờ nghe nói qua là khi tân hoàng đăng cơ thì ngay đương trường nuốt lời hứa, triệt bỏ ân chỉ. Sao lại bỏ chỉ của mình được, việc này quả thực là một trò đùa, cũng là đại bất kính với Hoằng Trị đế. Nếu không đáp ứng, khẩu dụ đầu tiên của tân đế mà Đại học sĩ lại cự tuyệt, vậy thì còn gì mặt mũi Hoàng đế chứ.
Lý Đông Dương thấy lão đứng lặng người, vội vàng quì một chân, tâu rằng:
- Hai vị Hầu gia Thọ Ninh, Kiến Xương là đương kim Quốc cữu, là chí thân của Hoàng thượng. Hoàng thượng hậu đãi người ngoài mà không quản người thân, không làm gương tốt cho mọi người, đám thần tử sao dám theo? Hôm nay là ngày quan trọng, ý chỉ đã hạ rồi, có rút về cũng hơi không ổn. Theo thần thấy, hai vị Hầu gia chỉ dâng biểu xin không nhận ân là hay nhất.
Hai huynh đệ Trương Hạc Linh, Trương Duyên Linh trong lòng thầm hận, bị tân hoàng ở trước mọi người làm mất mặt, còn phải chủ động xin không nhận ơn. Hoàng thượng thì có được thanh danh đối người khoan hậu, luật pháp nghiêm minh, tên Lý Đông Dương quả là biết cách nịnh nọt. Nhưng tình thế yếu hơn người, hai huynh đệ không thể làm gì được, đành phải theo ý mà làm.
Chính Đức rất kính Hoằng Trị cha mình, mắt thấy hai cậu chẳng hề bi thương trong lúc phụ hoàng sắp chết, còn cầm vương miện chơi đùa. Loại người này khiến hắn cảm giác người thân cận nhất cũng lừa mình, làm hắn căm thù hai người đến tận xương tuỷ, do đó lúc này mới ngăn cản, tước bỏ những gì ban cho họ ngay tại chỗ.
Nghe Lý Đại học sĩ an bài xong, Chính Đức cảm thấy chỉ cần không cho họ chút tiện nghi nào là được, làm gì khác cũng không quá để ý, vì vậy gật đầu nhận lời, về ngồi lại trên ghế. Các quan lại đang quỳ thấy vị tân thiên tử đưa ra ý chỉ ly kỳ, đều lộ vẻ kinh dị. Chính Đức Hoàng đế không biết là làm như vậy có gì không ổn. Cái gì kim khẩu ngọc nha, vua không nói đùa, chỉ cần cảm thấy không đúng là sửa, chẳng lẽ cứ phải giả vờ giả vịt mới là thể diện hoàng gia sao.
Lưu Đại học sĩ thấy tân hoàng sau khi có hành động kinh người đã về ghế ngồi, mới nơm nớp lo sợ đọc tiếp. Văn võ bá quan lúc này cũng đều căng thẳng, chẳng ai biết Chính Đức đế lại khai đao với ai nữa. Tiểu Hoàng đế Chính Đức nghe đọc đến cuối lại không phản đối gì nữa.
Lưu Kiện đọc xong thánh chỉ, trộm đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán, rồi thở phào một hơi. Chính Đức đế lại lên tiếng. Hắn cau mày, kỳ quái hỏi:
- Lưu Đại học sĩ, có phải là thiếu mất một người không?
Lưu Kiện giật mình, vội vàng trải thánh chỉ ra, đọc nhanh một lần; rồi quay đầu nhìn về phía hai thái giám của Tư Lễ giám là Vương Nhạc, Trương Thọ hỏi lại một lần, như trút được gánh nặng nói:
- Khải tấu bệ hạ, thần không thấy có chút sơ hở nào.
Chính Đức cảm thấy kỳ quái, nhớ tới phụ hoàng có nói Dương Lăng là thần tử đắc lực cho hắn, còn nói những ân huệ phải do hắn ban cho. Sao mà ân chỉ với danh nghĩa của mình ban xuống lại không có tên Dương Lăng?
Hoằng Trị đế đáng thương nếu thật sự có linh thiêng trên trời, lúc này nhất định sẽ hối hận khi mình dặn dò nhi tử về hậu sự đã không giải thích cụ thể lúc nào thì chấp hành. Chính Đức ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Không đúng, đúng là bỏ sót một người. Hắn là Dương Lăng, nguyên là Thị độc Đông cung, bây giờ là Tham tướng Thần Cơ doanh, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, có tài lương đống. Đã là ý chỉ sót mất, vậy bổ sung thêm một ý chỉ, cho hắn là... ừm... cho hắn vào Lại bộ nhậm chức Thị lang đi.
Lưu Kiện nghe Chính Đức nói thế, chút nữa ngã lộn nhào từ trên đài xuống đất. Đưa một Tham tướng võ quan, một Đồng tiến sĩ chưa tới hai mươi tuổi vào Lục bộ làm chức Thị lang chủ nhiệm? Lưu Kiện vội vàng quì xuống, hô to:
- Hoàng thượng, vạn lần không thể!
Hai vị Đại học sĩ Tạ Thiên, Lý Đông Dương, Hộ bộ Hàn Văn, Lễ bộ Vương Quỳnh, cùng với Lưu Đại Hạ, Mã Văn Thăng và đám Thượng thư sáu bộ đồng loạt quỳ xuống. Lại bộ Thượng thư Mã Văn Thăng vội la lên:
- Hoàng thượng, thăng chức quan xưa nay là do thế tập, nạp tư, quân công, tiến cử, lang tuyển, cho tới phương pháp khoa cử. Cho dù là mặt nào Dương Tham tướng đều không đủ đức vọng, năng lực, lý lịch, đâu thể nhận chức bộ Thị lang chứ. Xin Hoàng thượng nghĩ lại!
Tả Thị lang Vương Ngao, Chiêm sự Dương Phương là mấy đại thần vài ngày trước đã gây gổ với Lưu Cẩn, nên cũng không có hảo cảm gì với Dương Lăng. Vừa nghe hắn còn trẻ tuổi mà đưa vào Lại bộ, ghế chỉ sau chỗ của Thượng thư, nhất thời đều la lên phản đối, đủ loại quan lại đều ồ lên xì xào.
Chính Đức rốt cuộc vừa mới làm vua, thấy đám thần tử phía dưới quỳ xuống hơn phân nửa, trong lòng cũng có chút luống cuống, nhưng nếu rút lại lời thì còn gì là thể diện. Chính Đức Hoàng đế đành phải nói với sắc mặt khó coi:
- Đã thế thì, ta... trẫm sẽ thu hồi đạo ý chỉ này, sửa cho Dương Lăng làm Uy Vũ Bá đi.
Lưu Kiện vừa nghe thấy Hoàng đế không phong quan cho Dương Lăng, nhưng lại sửa thành tấn tước, sao có thể đáp ứng chứ, lập tức cùng các quan quỳ xuống, liên tục dập đầu. Vương Quỳnh Vương Thượng thư đang nước mắt nhòe nhoẹt lại càng gào khóc lớn lên, đấm ngực dậm chân, liên tục nói thiên tử lạm dụng ân thưởng, sẽ làm mọi người bất mãn, các quan lại sẽ không phục.
Chính Đức Hoàng đế hơi khựng lại, thấy các quan vẫn không thuận theo, cuối cùng hắn nổi giận đùng đùng, đứng bật dậy nhảy ra khỏi ghế nói:
- Chức Hoàng đế này là ta làm hay các ngươi làm, việc này không được, việc kia cũng không được, vậy làm Hoàng đế cũng như không.
Chu Hậu Chiếu nói rồi tháo đai ngọc xuống, muốn cởi long bào, làm hai Đại thái giám Vương Nhạc và Trương Thọ vội vàng chạy lên ôm lấy hắn. Văn võ bá quan đang khóc lóc ầm ĩ, Chính Đức vừa làm như vậy, khiến cả đám đều ngẩn người.
Lý Đông Dương thấy thế vội vàng nghĩ: “Dương Lăng còn trẻ, tài cán phẩm đức cũng còn cần quan sát. Hắn làm võ tướng thì không nguy hại gì tới triều chính, phẩm trật có cao một chút cũng không có gì. Nhưng bây giờ nếu tới Lại bộ đảm nhiệm chức vụ quan trọng, với đức vọng của hắn thì há có thể làm các quan tâm phục chứ? Về phần phong tước, mặc dù qua loa một chút, nhưng cũng không phải làm hỏng tổ chế.”
Vì vậy, Lý Đông Dương vội vàng cao giọng nói:
- Dạ, thần tuân chỉ. Thần nghĩ rằng, có thể phong Dương Tham tướng làm bất thế (*) Uy Vũ Bá, ban cho cáo sách, bệ hạ nghĩ được không? (*: không truyền cho đời sau - ND)
Chính Đức thấy có đại thần ủng hộ, vội nói:
- Được lắm, được lắm, để Lý Đại học sĩ thảo chiếu.
Chúng thần nghe Lý Đông Dương nói thế, lập tức hiểu ý lão, cũng không phản đối nữa, chỉ có Vương Quỳnh nức nở mãi không dừng được.
Hóa ra Đại Minh phong tước có mấy loại như thế tập, quân công, ơn trạch, ngoại thích. Dương Lăng thuộc loại ơn trạch. Vừa rồi Lý Đông Dương lớn tiếng bảo là Dương Lăng làm bất thế Uy Vũ Bá, ban cho cáo sách, chứng tỏ Dương Lăng được tước lộc không kế thừa, hơn nữa chỉ ban cáo sách, không ban khoán sách. Nhưng cái chính là có được tước hào dễ nghe, có thêm một chút bổng lộc. Việc này không đáng để đối nghịch với Hoàng đế, vì vậy thanh âm phản đối cũng yếu đi nhiều.
Trái tim Lưu Kiện thật sự không chịu nổi mấy trò của Chính Đức, cũng may bây giờ đã gần xong việc cử hành buổi lễ rồi. Vì vậy, Lưu Kiện vội vàng an bài văn võ bá quan túc trực bên linh cữu ở Càn Thanh cung, sắp xếp người đốt vàng mã, đảm bảo không còn sai sót gì nữa.
Nội quan Vương Nhạc thấy việc tân đế đăng cơ đã xong, vội sai người đi tới Khôn Ninh cung mời Thái hậu và hai Công chúa tới Càn Thanh cung cùng túc trực bên linh cữu.
Hiện tại, Dương Lăng còn chưa biết việc gì xảy ra, chỉ đi quanh một vòng, lập tức đã thành Bá gia rồi. Y nghênh ngang tuần sát các cửa cung, tùy tiện ăn cơm với những tướng sĩ trong cung cho no bụng, lúc này đã tới canh ba.
Đi quanh hoàng thành một vòng lớn như vậy xong, Dương Lăng đau chân muốn chết, nhưng trong cung lại không thể cưỡi ngựa, y rất vất vả lết từng bước về lại Càn Thanh cung, chân gần như muốn đứt. Bây giờ, thấy Đông Noãn các hoàn toàn yên tĩnh không còn bóng người nào liền đuổi hai thân binh đi, còn mình thì vào trong sảnh ngồi xuống, cởi ủng xoa chân.
Dương Lăng mở ủng ra, xoa chân cho lưu thông máu huyết, vừa định xỏ ủng vào, đột nhiên thấy vai mình bị người vỗ một cái. Vào nửa đêm, tuy nói trong cung đèn sáng trưng, nhưng cũng sợ hết hồn nhảy dựng lên. Dương Lăng khôn ngoan lắc người qua một chút. Nhìn người đó, y càng giật mình, không thể không kêu lên một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT