Vị hoàng đế đang ngồi phủi phủi ống tay áo, vị hoàng đế đang đứng cũng dưới một người trên vạn người Lưu Cẩn liền trở nên suy sụp. Nhưng việc quét sạch dư đảng của Lưu Cẩn, còn phải kéo dài hơn nữa. Những quan viên của Lưu Cẩn không phải ít, nhưng mục đích khá nhiều người chẳng qua là nước chảy bèo trôi, leo lên cây đại thụ dễ bề làm quan, tuy dựa vào quyền thế hay xu nịnh, nhưng bản thân họ vốn không có ác ý. Hơn nữa số quan viên này lại có mối quan hệ riêng, có hệ lụy riêng, cũng không thể cứ giăng lưới là bắt gọn hết được.

Trong quan trường không có quy tắc tuyệt đối, cũng chẳng có thị phi tuyệt đối.

Trách nhiệm xử lý và điều tra tính ngay gian của các quan viên đã giao cho tam đại học sĩ Lý Đông Dương, Tiêu Phương, Dương Đình Hòa và ba vị nội hoạn trừ gian đắc lực là Đới Nghĩa, Miêu Quỳ, Trương Vĩnh phụ trách. Văn võ bá quan ai nấy đều thấp thỏm lo âu, ngày ngày chăm chú quan sát Võ Anh Điện nơi mà sáu người đó nghị sự. Hằng ngày, cứ theo tin tức truyền đi từ nơi đó, là y như rằng sẽ có người bị bãi quan, có người thì thăng chức, có người thì vào ngục, hiển nhiên cũng có trường hợp những vị quan bị bãi chức sớm được ra chỉ thị phục hồi nguyên chức.

Cuộc chiến trục lợi ở Kinh Thành chẳng thấy mây mù khói lửa nhưng lại ngày càng trở nên căng thẳng, cuộc bạo loạn cùng lúc ở Thanh Châu và Bá Châu cũng diễn ra như dầu sôi lửa bỏng. Bọn hưởng mã đạo ở Bá Châu đã có hơn chục nghìn binh mã, Hứa Thái phụng mệnh tiết chế tổng cộng sáu vạn đại quân vây quét phủ đạo xung quanh.

Tuần phủ Sơn Đông cũng đang tổ chúc quan binh toàn tỉnh đối kháng với Thái Hành đạo, hằng ngày những tin tức báo về Kinh Sư liên miên không ngớt, nhưng thông thường vẫn là trước vừa báo tin một thành trì nào đó vừa bị thất thủ, thì tin tiếp theo lại là tòa thành đã được đoạt lại, bọn hưởng mã đạo tẩu tán khắp nơi, căn bản là vô tâm hay nói là bất lực chiếm cứ một thành một trì nào, cho nên xem ra đám đạo tặc lưu vong này, chẳng thể gây ra mối nguy hại to lớn nào.

Đối với bá quan trong triều mà nói, nhiệm vụ ngăn cách hoạn đảng Lưu Cẩn một ngày chưa hoàn thành, thế lực triều đình một ngày chưa bài bố thanh tẩy hoàn tất, cũng chẳng có tâm trí quan tâm đến bọn hưởng mã đạo ôm mộng chí lớn kia. Đám quan viên này trái lại không phải ai cũng nhìn vào lợi ích, hoặc giả không có con mắt nhìn xa trông rộng, chỉ có điều hoặc là không có tiếng nói ở đây, hoặc là bản thân trong tình thế khó xử.

Cũng như Lý Đông Dương, tuy rằng gã biết bọn đạo tặc tạo phản lần này có nguy hại không nhỏ, nhưng muốn diệt phỉ thì phải phái binh, phải trưng dịch, phải có lương thảo, còn phải vận hành từng nha môn một. Hiện giờ chúng quan viên đều đang chú tâm đến tiền đồ bản thân, làm sao có thể yên lòng yên dạ mà đi lo chuyện này nữa? Cho nên bọn họ đành phải tranh thủ giải quyết vụ án Lưu Cẩn, luận công ban thưởng, thưởng phạt phân minh, ổn định cục thế trở lại.

Đến lúc này nhiều vị trí quan trọng thiếu hụt bên trong nội đình, ngoại đình cũng phải cân nhắc đến, không những phí tâm sức an bài bá quan trong triều, ngay cả chức vụ thủ lĩnh Ti Lễ Giám còn trống của nội đình cũng khiến họ phải nghĩ nát óc.

Theo tình hình xử phạt hoạn đảng và sắp xếp quan liêu cấp thấp, phẩm cấp quan viên cần xử trí càng lúc càng cao, không khí nội điện Võ Anh cũng càng lúc càng căng thẳng. Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa vốn xưa nay cùng tiến cùng lui cũng bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn, còn ba vị hoạn quan Đới Nghĩa, Trương Vĩnh, Miêu Quỳ cũng mỗi người một tâm tư, mỗi lần thương nghị đều chuyển hướng lách chủ đề đi, đến cuối cùng cũng vòng lại xuất phát điểm ban đầu chẳng thu được kết quả nào.

Lý Đông Dương vì chuyện này lòng nóng như lửa đốt, mà lúc này Dương Lăng ở nhà ngồi ôm kiều thê mỹ thiếp, con thơ cũng ngày càng xinh xắn đáng yêu, nhưng trong lòng hắn thật sự đang cháy hừng hực. Hắn ôm đầu cẩn trọng suy ngẫm rất lâu, sự kiện ở thời Chính Đức mà hắn nhớ ngoại trừ “Du long hí phượng”, chỉ còn lại việc Ninh Vương tạo phản.

“Phượng” đó, hiện giờ đang ở trong nhà hắn, ngày ngày giành ôm con với hắn. Bằng không thì du xuân tầm phương với Ngọc Nhi và Tuyết Nhi, vô cùng an nhàn. Chỗ Ninh Vương, hắn cũng phái người theo dõi quan sát, hiện giờ vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh nào.

Cuộc dân biến ở Bá Châu và Thanh Châu không biết rốt cục sẽ diễn biến đến mức nào, trong lòng hắn cũng chẳng có lòng tin chắc chắn. Theo hắn nghĩ, hoặc giả trong lịch sử đám người này chưa từng làm nên trò chống gì, hẳn đó chẳng qua là một cuộc tạo phản nhỏ nhoi, triều đình muốn tiêu trừ thì chẳng có gì khó. Nếu không sao hắn lại chẳng có chút ấn tượng nào.

Tuy nhiên hiện giờ có thêm sự can dự của bản thân, lịch sử đã thay đổi hoàn toàn. Ai mà biết được rốt cục sẽ diễn biến như thế nào? Điều khiến người ta lo lắng nhất là, hiện giờ hắn đã biết chắc chắn, Hồng nương tử Thôi Oanh Nhi đang ở Thanh Châu, trước mắt đóng quân ở trại Đường Trại Nhi, là một trong những thủ lĩnh của bọn phản quân.

Trong số nữ nhân của hắn, chỉ có Hồng Nương Tử là vốn dĩ không nên phát sinh bất cứ mối liên hệ nào với hắn, nhưng ngặt nỗi trời xui đất khiến cả hai lại xảy ra quan hệ, vị nữ nhân này và Thành Khởi Vận một văn một võ. Vốn dĩ là cường giả có năng lực nắm giữ vận mệnh bản thân mình nhất. Sự cường hùng đó tuyệt đối chẳng thua kém gì đấng mày râu, nhưng vận mệnh không thuận lòng người, trong thế giới nam nhân đã nhận đủ nỗi khổ lang thang vất vưởng.

Mỗi một cảnh ngộ mà Thôi Oanh Nhi gặp phải, đều có mối liên hệ to lớn với hắn. Trong lòng Dương Lăng, đối với nàng luôn cảm thấy có phần áy náy và thương tiếc. Hắn trăm vạn lần cũng chẳng ngờ tới, vị nữ nhân này dám liều mình được ăn cả ngã về không, không ngờ lại làm nên chuyện chấn động thiên địa thế này, đó chính là việc tạo phản.

Nghĩ đến đây, Dương Lăng hận mà cắn răng, con ngựa hoang bất tuân này, sớm muộn gì hắn cũng để nàng ta phải nếm trải lợi hại của gia pháp Dương thị, không đánh cho mông nàng tơi bời hoa lá thì không hả giận, hắn cũng không lấy họ Dương nữa!

Tức tối xong, Dương Lăng chỉ còn rầu rĩ: tai họa lớn thế này, làm sao mà bình ổn phản loạn đây? Lại làm sao có thể bảo vệ một thủ lĩnh cầm đầu như nàng ta bình an vô sự?

Thám tử phái đi nghe ngóng tin tức hiệu suất cực thấp, trong khu vực đám binh hoan mã loạn, nạn dân như nước, phỉ binh công chiến không ngừng, những thám tử phái đi muốn giữ được tính mạng mình đã khó, càng khỏi phải đề cập đến chuyện nghe ngóng tin tức tình báo hữu ích từ ai.

Không có thiết bị truyền thông hiện đại, có được tin tình báo cũng khó lòng gửi đi, có thể vật vả một thời gian, chật vật lắm mới gửi được tin tình báo đi, lúc đấy thì kẻ địch đã ở xa nghìn dặm rồi, căn bản chẳng có tác dụng gì cả.

Đối với quân tình Thái Hành quần đạo và cướp đường Bá Châu, thám tử hoàn toàn mất tác dụng, bởi vì bọn cường đạo này không những tới lui như gió, nháy mắt vượt nghìn dặm, hơn nữa ngay cả bản thân họ cũng không có mục đích cụ thể, bất luận là tiến công hay là rút lui, bất luận là công về đâu, lui về đâu, hoàn toàn không có kế hoạch chủ đích rõ ràng, khiến người khác khó mà phỏng đoán được.

Cứ như thế, tin tức mà Dương Lăng có được cũng trở nên vụn vặt, chẳng có chút giá trị, chỉ có thể biết được bọn họ đánh đến đâu, đóng trại ở đâu, sự tăng giảm số nhân mã và mức độ tàn phá tại nơi đó. Nghe thấy những tội lỗi tầy đình mà cả hai bên tạo phản đã gây nên, trong lòng Dương Lăng thầm lo lắng:

- Hồng Nương Tử à Hồng Nương Tử, nàng nghìn vạn lần đừng vì tư thù trong quá khứ mà làm nên tội nghiệt thương thiên hại lý. Nếu không, cho dù ta có tha cho nàng, trời cao cũng sẽ không tha cho nàng đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play