Đám người Lưu Cẩn, Trương Thái vẻ mặt đều có chút hung dữ giống như giả heo ăn thịt hổ, chỉ thấy Giang Bân mở rộng miệng ra thao thao bất tuyệt nói:
- Hoàng thượng, sau khi đám người anh họ thần tiếp nhận chiêu an, an phận tuân thủ, nghiêm túc chấp hành kỷ cương. Sau khi gia nhập Tập Đạo doanh tới khắp nơi bắt đại tặc tiểu tặc, Bá Châu là cảnh thái bình nhảy múa vui mừng. Lúc này, Lương Hồng mới nhậm chức trấn thủ liền vơ vét 18 vạn lượng bạc trắng của đám người anh họ thần, nếu không sẽ tìm lý do trị tội họ.
Lưu Cẩn sững sờ, tức giận: Không phải 10 vạn lượng sao? Sao lại thành 18 vạn lượng rồi? Tên khốn kiếp Lương Hồng, dám ngụy trang ta vơ vét tiền bạc! Đủ đen rồi, còn đòi thêm 8 vạn lượng nữa. Ta không ngờ không hề hay biết chút tin tức nào, tên khốn kiếp to gan lớn mật này!
Trong lúc y đang tức giận, Giang Bân tiếp tục tố khổ:
- Anh họ thần làm cường đạo chỉ là kiếm miếng ăn, nào có số tiền lớn như vậy. Vạn bất đắc dĩ, y còn nhờ thần thỉnh cầu Lương công công, xin ông ta khoan dung độ lượng, nói là nếu chỉ cần tám vạn lương, thì anh ta có thể bán nhà cửa, bán con cho Lương công công. Nếu đòi nhiều hơn nữa, thì bán con cái cũng thực sự lấy không ra được. Không ngờ … không ngờ ….
Giang Bân nói dường như có chút khó nói.
Hoàng đế Chính Đức nghe mà sắp tức điên lên rồi, liền đập long án nói:
- Nói! Cứ việc nói, có chuyện gì, liên quan tới người nào, Trẫm đều làm chủ cho ngươi!
Giang Bân vừa nhắm mắt lại, hít một hơi dài nói:
- Ai ngờ Lương công công đã chửi thần một trận, nói số bạc này là … là Lưu công công trong kinh giao cho đi làm. Lần trước Trương Trung Trương công công đã vơ vét phú thân, ép người dân cả nhà phải treo cổ, cũng là chuyện này, còn nói số bạc này đều là lấy để tu sửa cung Huyền Minh, dùng vào làm tang sự cho Thái hoàng Thái hậu. Nếu không giao ra, chính là không trung thành với Hoàng thượng, không làm việc vì Lưu công công, ngay cả ông ta cũng sẽ bị chặt đầu. Anh họ thần thực sự không lấy được ra số tiền đó, mới bị ép tạo phản. Anh ta phản lại triều đình, tiểu thần không dám không tận trung tận chức giết chết chặt đầu anh ta. Nhưng anh họ tạo phản, thực sự là chuyện có nguyên nhân, xin Hoàng thượng minh xét!
Giang Bân thao thao bất tuyệt nói một hơi xong, quỳ thẳng người, không nói thêm gì nữa.
Câu nói này long trời lở đất, không những vạch trần nguyên nhân hưởng mã đạo Bá Châu tạo phản, mà đã chứng minh được cáo thị của Triệu Phong Tử nói không sai. Hơn nữa, ngay cả Hoàng thượng cũng đều bị lôi kéo vào, văn võ bách quan còn ai dám nói gì?
Đám người Lưu Cẩn thực sự là sắp bị bệnh tim rồi. Tim căng lên, một hồi thư thả, một lát lại sợ hãi nhảy lên tới tận lồng ngực, một lát lại vui sướng vô cùng, giống như nhặt được kim nguyên bảo vậy. Vừa rồi rõ ràng là bị hù gần chết, Giang Bân đã kéo được Hoàng thượng vào, Lưu Cẩn vui sướng sắp bay lên rồi.
Hay cho một hôn chiêu, người nào tốt không dùng, lạ dùng một tên rác rưởi như vậy. Nếu ngươi chỉ nói Lương Hồng phụng mệnh của ta đi vơ vét tài sản, căn bản không đề cập tới số tiền này, ta lại dám trước mặt bách quan nói là Hoàng thượng dùng sao? Ha ha, đây chính là các ngươi nói ra. Sự uy nghiêm của Hoàng thượng đã bị mất hết rồi, mặt mày ủ rõ, từ đầu các ngươi đã cắm lên đầu Hoàng thượng cái tội của hưởng mã đạo tạo phản Bá Châu, Dương Lăng ơi Dương Lăng, ngươi quả là tài giỏi! Ha ha ha ha ….
Lưu Cẩn không có ý tốt liếc nhìn Hoàng đế Chính Đức, chỉ thấy trên mặt Hoàng thượng Chính Đức hình như có chút tối sầm lại, lúc xanh lúc đỏ, lúc trắng lúc đen. Nhưng lời này văn võ cả triều đều đã nghe thấy rồi, bảo y làm thế nào để giấu giếm? Hồi lâu sau, Hoàng đế Chính Đức với vẻ mặt khó coi mới nói:
- Lưu … Lưu Cẩn, ngươi không phải nói số tiền trù bị của cung Huyền Minh đều là do bách tính vui lòng quyên góp sao? Tiền quyên góp đủ để sử dụng, sao … sao lại còn yêu cầu địa phương hiến bạc? Gây … gây chuyện tới nước này sao?
Náo loạn hồi lâu, nguyên nhân vẫn là ở bên mình. Hoàng đế Chính Đức thực sự đã bị mất mặt, ngồi bên trên giống như bách quan trong triều đang nhìn vào mặt y. Y hận là không tìm được lỗ nẻ nào để chui vào. Chuyện này thực sự là đã động đến lòng tự trọng của y, khiến cho lòng tự tôn của tiểu Hoàng đế bị tổn thương nghiêm trọng, mặt nóng ran lên, hai mắt không dám nhìn thẳng mọi người.
Lưu Cẩn thấy y đã lo lắng, trong lòng không khỏi thầm cười lạnh. Y lạnh lùng liếc nhìn văn võ bách quan đang im lặng nhìn: Giỏi lắm, làm Hoàng thượng mất mặt, ta xem xem ai còn dám lấy chuyện này ra nữa. Lý Đông Dương sao không lên tiếng đi? Tiêu Phương sao không lên tiếng đi? Còn có Dương Đình Hòa …. Các ngươi không phải rất biết ăn nói sao? Nói tiếp đi, ta chờ đây!
Y khinh thường nhìn, liếc ngang vào trong điện: Hôm nay đã khiến Hoàng thượng mất hứng, hơn nữa còn khiến y bị mất mặt. Xem xem cuối cùng y hận là ai, hừ!
Lưu Cẩn bái lạy xuống đất nói:
- Hoàng thượng làm lụng vất vả vì chuyện nước, trăm công ngàn việc, giao cho lão nô một số việc, lão nô nào dám quấy rầy Hoàng thượng? Kỳ thực lão nô sớm đã biết họ chỉ trích chuyện gì, chỉ là vì Hoàng thượng mà nghĩ. Lão nô nguyện gách vác toàn bộ trách nhiệm. Nhưng chuyện đã tới nước này, lão nô cũng không thể không nói thẳng rồi.
Y ngẩng đầu lên, thâm tình nói:
- Hoàng thượng, trong triều không có tiền! Mỗi khi thấy Hoàng thượng lo lắng, trong lòng lão nô như dao cắt, sao có thể để tuyết phủ thêm băng, ép Hoàng thượng ngày đêm không thể say giấc được? Người là chủ thiên hạ, không thể tổn thương long thể được!
Lưu Cẩn nói lời thương cảm, đã tự khiến mình cảm động tới rơi lệ:
- Triều đình vì đại tang tiên đế, vì Hoàng thượng làm lễ đăng cơ, vì tang sự của Thái hoàng Thái hậu, Tắc Ngoại, Giang Nam, Tây Bắc liên tiếp dụng binh, lấy đâu ra tiền có thể dùng. Số tiền bách tính bằng lòng quyên góp, vốn có thể đủ chi, nhưng tang sự của Thái hoàng Thái hậu, đó là thể diện của hoàng gia, mà trong triều lại không có tiền. Lão nô không thể không lấy bạc dùng để xây cung Huyền Minh ra xử lý những việc tang sự này, để Thái hậu dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt.
Cung Huyền Minh xây nửa năm rồi, cũng không thể nửa chừng mà hủy bỏ. Lão nô … lão nô chỉ có thể điều dụ trấn thủ các nơi, cố gắng, nhanh chóng chuyển thuế phú tới kinh thành. Khụ! Nghĩ là Lương Hồng mới lên nhậm chức, vì có chút thành tích chính trị, muốn Hoàng thượng được vui mới đưa ra hạ sách này. Lão nô dùng người không đúng, làm việc không rõ, khó mà chuộc tội này!
Y ngẩng đầu lên, vẻ mặt tang thương:
- Hoàng thượng, người giết chết lão nô đi! Người giết chết lão nô, để cho người trong thiên hạ có được câu trả lời công bằng, lão nô là một phế nhân, cũng chỉ có thể tận chút sức vì vạn tuế gia.
Lời này thực sự đã đánh động lòng người. Hoàng đế Chính Đức liền tái mặt đi, hai mắt ang ang lệ, đứng lên nói:
- Lão Lưu, ngươi đứng dậy đi, đây là Trẫm vô dụng, không liên quan tới ngươi. Đây là Trẫm có lỗi, sao có thể để ngươi vì Trẫm mà gánh vác, không thể! Không thể, đây là tội của Trẫm! Tội của Trẫm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT