Đám người Trương Thái, Lưu Vũ bên cạnh vẻ mặt nhăn nhó, yên lặng đứng đó không thốt được lời nào.
Lưu Cẩn vỗ bàn mắng:
- Thời điểm ta chịu khổ ai thấy? Lúc đêm Thái tử bệnh ai thấy ta ngày đêm túc trực hầu hạ bên người? Sao vừa mới được hưởng chút phúc thì đã có người đỏ mắt, mắng ta thành yêu ma quỷ quái rồi, buộc hoàng thượng giết ta. Lão La, ngươi nói đi, lúc ấy nếu ta không dẫn bảy người các ngươi đi khóc cầu Hoàng thượng, còn có thể đợi cho Dương Lăng hồi kinh sao? Chúng ta sớm bị người ta róc xương lóc thịt rồi.
La Tường vội vàng gật đầu nói:
- Dạ dạ dạ, đúng thế, nếu không có công công ngài…
Lưu Cẩn đưa tay lên tự vả miệng mình một cái, khiến La Tường giật mình hoảng sợ lảo đảo, suýt thì ngã xuống. Đám người Tào Nguyên Đán cả kinh kêu lên:
- Công công, ngài..... Ngài...
Một tát này của Lưu Cẩn rất nặng, trên má lập tức đỏ lên. Lưu Cẩn mắt gườm gườm, nghiến răng cười:
- Ta con mẹ nó chứ không cần. Lúc ấy đã chết coi như xong, cứu súc sinh cả đời! Thời điểm bị ngoại đình ức hiếp, đều vây chọc ta. Ta đi kêu khóc với Hoàng thượng, ta đi đắc tội với người, hiện tại ngoại đình liên kết tay chơi ta, bọn họ không thấy, người khác không nói, Mã Vĩnh Thành thì sao? Hắn là đại nội tổng quản, trước cung cấm phái người đi báo tin là được chứ?
Trương Văn Miện không hiểu ra sao cả hỏi han:
- Công công, ngài bảo Mã công công đi ra báo tin gì vậy? Có thể biết được ta cũng đều biết rồi, Hoàng thượng và Lý Đông Dương mật nghị cái gì, Mã công công cũng không có khả năng biết nha.
Lưu Cẩn cũng sững sờ. Vừa rồi tức giận đám người không giúp mình, chớp mắt đã quên sạch. Y lau nước mắt, mạnh miệng:
- Vậy hắn…cũng có phải phái ai đó đi chứ. Nhìn ta đi, không có ta, hắn có thể lên làm Đại nội tổng quản không?
Trương Thái thở dài: “Toàn bộ quyền lực và bản lĩnh của vị gia này đều đến từ Hoàng đế. Hoàng đế còn, hắn có lợi, mặc ngươi trí tuệ lớn tuệ, cao hiền đương thời cũng đừng mơ chống lại lão thái giám này. Bởi vì lão nắm giữ quyền lực sát sinh trong tay, bất kể nói sao, quyết định cao thấp thắng bại chân chính vĩnh viễn là quyền lực, đây mới thực sự là thực lực Nhất Kích Tất Sát.
Phần quyền lực này giao cho một rác rưởi, hắn đều có thể uy phong bát diện, ngạo mạn đến vô cùng, cao cao tại thượng không gì làm không được, trên đời sẽ cho rằng người này duệ trí thông mẫn, tâm cơ thâm trầm. Lòng dạ như nào, tùy tiện nói một câu, một hành động, tất cả mọi người cho là có hàm ý lớn lao, coi kẻ đó không tầm thường.
Một khi đoạt đi quyền ấn của hắn, thần quang trên người hắn sẽ lập tức trở thành hư không, so với người thường còn không bằng. Lưu Cẩn chẳng phải là dạng người đó sao? Hiện tại Hoàng thượng còn chưa nói muốn làm gì lão, vậy mà đã hoảng sợ thất thố, không nhanh chóng nghĩ biện pháp, chỉ biết oán trời trách đất.”
Lưu Vũ cũng không bình tĩnh nữa, thấy tính tình này của Lưu Cẩn, lại nghĩ đến Dương Lăng. Y thật sự không thể tưởng tượng Dương Lăng đấm bàn quẳng ghế, vẻ mặt nước mắt nước mũi chửi ầm lên sẽ là dạng gì nữa, đây chẳng phải là tự mình đâm đâu vào hố sao? Lưu Vũ bắt đầu âm thầm hối hận rồi, trong khẩn cấp, rất nhiều chuyện suy nghĩ chợt hiểu rõ.
Lưu Cẩn có bản lãnh gì? Quân quyền tối thượng thiên hạ, một bước lên trời, quyền khuynh triều dã là dựa vào sự tín nhiệm của hoàng đế. Người không có phần phúc khí này, mới cần từng bước cẩn thận trong quan trường ngươi lừa ta gạt, đấu đá nhau, lợi dụng trí tuệ, mạng lưới quan hệ và bản lĩnh để dốc sức là. Dương Lăng và Lưu Cẩn đều là người hồng phúc tề thiên, trực tiếp nhảy vọt qua một bước này, là sủng thần của hoàng thượng.
Hai người kia hoặc là không tranh đấu, hoặc là phải đấu, sủng tín của hoàng thượng cũng có thể triệt tiêu cho nhau, dựa vào chính là năng lực của bọn họ, một như phản phác quy chân, cần nhờ trí tuệ tâm kế, mạng lưới quan hệ bản lĩnh để phân cao thấp. Phương diện này Lưu Cẩn có thể so với Dương Lăng hay sao? Dựa sai người rồi, dựa sai người rồi!
Lưu Vũ đang vô cùng đau đớn suy nghĩ, Tào Nguyên nhịn không được, vội hỏi:
- Công công, chúng ta không thể ngồi chờ chết nha, cần phải nghĩ cách, cho dù không thể lật đổ Dương Lăng, cũng không có thể thua ở trong tay hắn được.
Trương Văn Miện hít vào một hơi thật dài, nói:
- Công công, nhất đảng Dương Lăng toàn diện phát động tiến công, trong triều rất nhiều cây cỏ đầu tường cũng ngả tới, thanh thế không thể bảo là không lớn. Chúng ta có nên vận dụng mật hộp kia chưa?
Lưu Cẩn nghe vậy, tinh thần rung lên, nói:
- Đúng vậy, ta còn có đòn sát thủ, hắn chưa chắc đã đẩy ngã được ta.
Lư Sĩ Kiệt ánh mắt chợt lóe, hỏi:
- Công công có diệu kế gì thế? Mật hộp là vật gì?
Trương Văn Miện muốn ngăn cản, nhưng tưởng tượng muốn dùng mật hộp, tin tức ắt phải truyền đi mới có hiệu quả, khi đó Lư Sĩ Kiệt cũng nhất định biết. Người này hiện là tâm phúc bên công công, thật ra không thể đắc tội, liền cười nói:
- Đây không phải là chủ ý mà vì công công nghĩ ra, cũng không phải là đại kế gì, nói ra khiến công tử ngài chê cười.
Lư Sĩ Kiệt khẽ mỉm cười nói:
- Cứ nói đừng ngại, chư công đang ngồi đều là tâm phúc của Lưu công công. Trong lòng chúng ta sớm có chuẩn bị, mới có thể trấn an quân tâm, cùng chung mối thù chống đỡ cường địch thôi.
*******
- Nàng xem, chứng cớ như vậy có đủ hay không?
Dương Lăng nói đến tình huống mà mình nắm giữ. Thành Khởi Vận đã lõa thể nửa thân trên, trâm cài đầu gỡ xuống, mái tóc đen nhanh thơm phức xõa ra, bầu vú đầy đặn càng lúc càng phập phồng.
- Đừng..... Đừng...
Thành Khởi Vận thở hổn hển đẩy bàn tay to lớn đang càng ngày càng làm cho nàng khó chống cự, vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ:
- Không được, còn chưa đủ!
- Hử?
Bàn tay to đang xoa nắn ngực dừng lại một chút. Dương Lăng giật mình nói:
- Nhiều chứng cớ như vậy, đủ hắn chết một trăm lần mà còn chưa đủ?
- Không đủ.
Thành Khởi Vận lắc đầu:
- Như lời ngài nói, đương kim Hoàng thượng nặng nhất tình nghĩa. Những thứ khác không nói, những cái này nếu đổi lại là một hoàng đế khác, đã sớm chém chắn rồi? Nhưng tội tham ô? Với tình cảm của Hoàng thượng với Lưu Cẩn, chắc là sẽ không xử phạt hắn đấy, hơn nữa Đại Minh tài chính khan hiếm, triều đình lại dụng binh, lại liên tiếp mấy hồi đại lễ, toàn bộ đều nhờ Lưu Cẩn thu xếp. Nếu hắn nói tiền tham ô đều dùng cho triều đình và hoàng thất, Hoàng đế kiêng kị còn không kịp ấy.
- Còn có loạn chính, hãm hại trung lương, mua quan bán quan. Đảo loạn địa phương.
- Những tội này, nếu chứng cớ vô cùng xác thực, có thể miễn chức của Lưu Cẩn, nhưng khó đạt đến tội mất đầu.
Dương Lăng khe khẽ thở dài nói:
- Nếu không phải Lưu Cẩn nhiều tội nghiệt như vậy, mà chỉ là tranh triều, ta sẽ không đuổi cùng giết tuyệt đối thủ chính trị, phải đẩy đến chết rồi mới sống yên đấy. Giống như triều Tống, triều tranh thất bại, kẻ bại lưu đày đưa ra ngoài làm quan, rất ít bức bách tịch thu tài sản và giết cả nhà đối thủ, vì chính mình sẽ một tay đầy máu tanh. Loại không khí này rất không tốt. Nếu chỉ có bãi chức, cũng chưa hẳn không thể tiếp nhận.
- Ôi, đánh đối thủ chết không thể xoay người, không phải là giáo huấn của máu? Đại nhân nha, đã quên Cốc Đại Dụng hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT