Trong lòng Dương Lăng cũng bồn chồn: tổng cộng chiêu tám mươi người, sao lại đông đến như này?
Vừa tiến vào Chư Vương Quán hắn càng thấy lạ hơn: Hôm nay thành lập Liêm chính công thự, cũng không phải là kén phò mã, vậy...những tiểu bằng hữu này tới làm gì?
Chỉ thấy trong sảnh đường chừng sáu bảy mươi tiểu tử đầu dầu má phấn cẩm bảo đai long hoặc ngồi hoặc đứng, cười cười nói nói. Bên cạnh là bàn trà nước đầy điểm tâm, mứt thịt khô vân vân. Những người này cao nhất chưa tới mười tám, nhỏ nhất cũng là mười ba mười bốn tuổi, nguyên một đám da mịn thịt mềm, xem ra toàn là con cháu nhà quan sống an nhàn sung sướng.
Đây là hiệu quả tổ chức sao? Dương Lăng nhìn lăm lăm xuống đất, đầu óc khựng lại trong chốc lát mới kịp phản ứng: Vương hầu thế gia gia lớn nghiệp lớn, con cháu đông, ai không có chút tâm tư chứ? Ai không vì tương lai của bản thân chứ? Dương Lăng thì không đắc tội được. Nhưng xem ra, Lưu Cẩn lại càng không thể đắc tội được, nói không chừng hai người sẽ còn tranh giành ai thua ai thắng.
Phái một vài đứa cháu lông tóc chưa đủ đi ứng phó với Dương Lăng, trong quá trình điều tra khảo cứu đi giao kết với một vài người của Lưu Cẩn, một khi Dương Lăng thất bại, những trưởng bối kia có thể ra mặt. Dùng điều này nói rõ mình căn bản không có ý chỉ ủng hộ mỗi Dương Lăng, lại tặng lên một phần hậu lễ, kêu một đám nhóc con tới dập đầu với Lưu Cẩn. cho y mắng hai ba câu, mọi người cười ha ha một tiếng là xong.
Dương Lăng nhìn thấy vừa bực vừa buồn cười:
- Đám lão già Vương hầu thế gia kia, cũng không phải là đèn cạn dầu, quá coi thường họ rồi. May mà mình căn bản cũng không trông cậy vào đám bọn họ đi tra xét Khoa Đạo, bằng không chỉ dựa vào đám nhóc con này ư? Nhưng các ngươi muốn không đếm xỉa đến, vậy không thể nào, vừa lúc phái một đám tiểu tử tóc còn chưa mọc đến đây, con cháu thế gia mắt cao hơn đầu, tính tình táo bạo, tất cả đều là tiểu thái dương ở nhà quen thói, muốn cho các ngươi thật sự giúp ta đây còn không dễ dàng ư? Muốn chơi gió chiều nào theo chiều ấy ư? Đám tiểu tử kia đều cột trên người ta rồi, sẽ không sợ đám lão già các ngươi không ra mặt sao!
Nha môn thành lập vô cùng đơn giản. Dương Lăng chỉ đơn giản nói, rằng bọn họ trực tiếp phụ thuộc Hoàng đế, điều tra một vài quan viên Khoa đạo phẩm trật không cao tham nhũng, gây hỗn loạn vô cùng, do đó mới nghiêm mật tổ chức thành lập một nha môn khác trong đó.
Liêm Chính công thự quá liêm chính, không có bất kỳ kinh phí nào, không phát đồng phục, chỉ cho bọn họ phân Ti lập Nha, thành lập bộ phận điều tra, giam giữ, thẩm vấn...v.v...Từ đó lựa chọn thế gia tốt, lớn tuổi làm quan viên, sau đó lại đem các loại dụng cụ như thủy hỏa côn, gông xiềng...từ Hình bộ nha môn tới phân phát.
Những thiếu gia này sinh ra chỉ có tước không có chức, được ủy thác chủ sự việc nào đó, đường quan nào đó, cả một đám vô cùng hào hứng, mặc cẩm tú y thường, vóc dáng gầy gò tựa như mầm hạt đậu, tay cầm thủy hỏa côn, bên đai lưng đeo xích sắt, khiến người khác thấy vô cùng buồn cười. Nhưng bọn họ lại có cảm giác vô cùng uy phong.
Dương Lăng thấy thế mỉm cười: Loạn quyền đánh chết sư phụ già, có đám đại thiếu gia đánh lung tung này, thành Bắc Kinh này sẽ bị ta đây quét cho bụi đất bay mù mịt.
Trong Đô cấp sự, Khoa Đạo, Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công lục Khoa, Cấp sự trung môn chính là Khoa; Đô Sát Viện, Thập tam đạo giám sát Ngự sự lại là Đạo. Hai nha môn này toàn bộ cộng lại không đến ba trăm người, đốc tra hơn mười vạn quan lại địa phương Đại Minh.
Trong Khoa đạo đại bộ phận đều là tiểu quan, Lục Khoa Đô cấp sự trung chỉ là Chính thất phẩm, tương đương với Huyện lệnh. Giám sát Ngự sử cũng là chính Thất Phẩm. Quan giai của họ tuy nhỏ, nhưng có thể buộc tội quan to nhị phẩm. Đây là phát minh lớn nhất của Chu Nguyên Chương.
Từ xưa đẳng cấp sâm nghiêm, từ trước tới này đều là cấp trên giám sát cấp dưới, chỉ có đại quan giám sát hạ quan, dùng quý chế tiện. Mà Chu Nguyên Chương lại muốn nổi bật, ngoài bách quan, còn thiết lập Khoa đạo độc lập, "Lấy thấp hèn chế cao quý", "Dùng nhỏ chế lớn", "Trong ngoài tương duy", có việc có thể trực trần Thiên tử.
'Vị ti" là bởi vì quan nhỏ, cho nên ý niệm yêu quý tiền đồ trong đầu rất nhỏ, sẽ không bởi vì "quan to lộc hậu" mà có nhiều cố kỵ, cũng sẽ không sử xự giống "Lão du điều" trên quan trường (lão du điều: chỉ những người lọc lõi, kinh nghiệm), đối với phạm pháp loạn kỷ cương nuông chiều nhân nhượng, qua loa đẩy ủy. "Quyền trọng" thì bởi vì có có thể chỉnh đốn lại trị oai trọng. Cho nên có thể phát huy đầy đủ tác dụng giám sát của họ.
Cho nên Khoa đạo không chỉ có duy nhất năng lực có được dư luận, mà trước mặt Hoàng đế, Khoa đạo quan chính là có thực quyền rất nặng, rất được quan lại địa phương coi trọng và kiêng kỵ.
Hiện tại, nhóm Ngự sử ngôn quan của Đốc Sát viện đang ở phòng làm việc, chức vụ của họ có thể nói rất bận, cũng có thể nói nhẹ nhàng vô cùng. Đều xem ngươi có chăm chỉ chính sự hay không, nếu dùng hai mắt nhìn, dĩ nhiên trong sáng thái binh, điều này dĩ nhiên trong tay không có việc, chẳng qua là ngày ngày chỉ uống nước trà thôi.
Sau khi Lưu Cẩn chuyên quyền, làm tan rã thế lực Khoa đạo ngôn quan. Khoa đạo quan chia làm ba phái. Một phái là Thanh Lưu, vì Lưu Cẩn thế lớn, chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn; một phái là ngồi không ăn bám không lý tưởng, trông chờ vào ngày nào đó có thể được phái ra ngoài làm quan mò vét tích lũy được chút tiền bạc chờ chiếu lệ trí sĩ úy lưu của triều đình, thêm một bậc quan sau đó hồi hương dưỡng lão.
Phái thứ ba chính là dã tâm bừng bừng, không cam lòng ngồi yên, mà có hành vi bại hoại cầu nuốt trăng đầu nhập làm môn hạ của Lưu Cẩn. Nhưng kể từ đó, sĩ lâm lườm nguýt, còn bị hai phái còn lại cô lập, mùi vị bị nước miếng vùi dập cũng không dễ chịu gì.
Từ Tống đến nay coi trọng nhất là lễ pháp danh giáo, đối với người đọc sách mà nói, "Chết đói là việc nhỏ, thất tiết là chuyện lớn". Kẻ sĩ, nhất là Ngự sử quan và Hàn Lâm quan được cho là tấm gương thanh lưu mà lại đi đầu nhập vào một hoạn quan Lưu Cẩn chẳng khác nào phụ nhân thất tiết. Bởi vậy Dương Lăng ra tay với Khoa Đạo, có người hưng phấn, có người không yên, Chư Vương Quán một lần nữa trở thành nơi khiến mọi người chú ý.
Trong khoảnh khắc, trong Đô Sát Viện yên tĩnh lại có bạo động, nhóm Ngự sử nghe tiếng chạy ra cửa thấy một đội ngũ kỳ quái xông tới, một đoàn cậu ấm tay cầm thủy chùy và xiềng xích, đầu lĩnh còn cầm hỏa ký bắt người, hỉ hỉ hả hả xông vào viện tử, căn bản không để ý tới thủ vệ ở cửa ra vào ngăn cản.
Giám Sát ngự sử Trần Trọng Côn nhíu mày ra nghênh đón, đột nhiên cảm thấy thiếu niên phía trước khá quen mắt, nhìn kỹ, nhận ra là Tiểu Hầu gia Lạc Hữu Vi của An Quốc Hầu phủ, vội vàng chắp tay nói:
- Tiểu Hầu gia, các vị....làm gì vậy?
Lạc Hữu Vi mặt cợt nhả nói:
- Cái...cái...cái gì, ai...ai… tới làm gì nhỉ?
Gã nói một nửa liền quay sang hỏi người bên cạnh. Trương Tiếu Tổ, con trai của Kiến Xương hầu Trương Diên Linh mới mười ba tuổi, cho nên vẫn còn khá nghe lời, nhớ rõ ghi chép của Dương Lăng, vội đáp:
- Là Ngự sử Lý Thông Tần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT