Chính Đức Hoàng Đế thật sự cực kỳ buồn khổ, lý do đường hoàng này, khiến y không thể phản bác, nhưng y cũng không nghĩ ra, chẳng phải là thấy chúng quan viên quỳ gối trên nền đất lạnh, có ý tốt bảo bọn họ khom người thay quỳ thôi sao. Chỉ có chút chuyện vậy thôi mà, lại nói nghiêm trọng như vậy, giống như trời sắp sụp đến nơi vậy?

Trời đúng là sắp sụp rồi, Đại học sĩ và Lễ Bộ Thượng thư trình tấu khuyên ngăn, đại diện cho Nội các và chấp chưởng Lễ nghi cũng tán đồng ý kiến của bách quan. Hiệp đầu tiên liên kết đã đạt được thắng lợi mang tính giai đoạn, phong hướng tiêu lúc này cũng đã hiện rõ ràng, phái thanh liêm cuối cùng cũng xuất hiện, thượng tấu chỉ trích Hoàng đế làm trái nhân luân lễ nghi, không tuân thủ hiếu đạo, bắt đầu trực tiếp yêu cầu Hoàng đế hạ chiếu thỉnh tội, phản tỉnh tu thân, chỉnh sửa sai lầm.

Chính Đức Hoàng Đế chưa hết bệnh còn phải thượng triều. Lúc này thân thể gần khỏe, lại cự tuyệt lâm triều, bắt đầu khôi phục thái độ bất cần đời khi y mới đăng cơ làm Hoàng đế. Thái độ của Chính Đức kích thích sự phẫn nộ của quần thần hơn nữa, cũng cho bọn họ nhiều lý do công kích hơn nữa.

Vừa lúc này tuyên Phủ Tuần phủ Lục Hoàn vào kinh. Địa hạt của ông ta gần, là nhóm Tuần phủ đầu tiên phụng lệnh hồi kinh báo cáo công tác. Vốn dĩ những Đại lại nơi biên cương này trước nay chưa từng gặp phải chuyện hoang đường như vậy, cho nên đối với mệnh lệnh này của Lưu Cẩn còn không cho là đúng.

Nhưng Tuần phủ Diên Tuy không để ý tới mệnh lệnh của Lưu Cẩn, kéo dài không làm. Không ngờ Lưu Cẩn phái Cẩm Y Vệ trực tiếp bắt ông ta bỏ ngục, Lục Hoàn nghe nói thì bị dọa cho vỡ mật, vội vàng cưỡi ngựa chạy nhanh vào kinh, rốt cuộc vẫn đến muộn. Rơi vào đường cùng, Lục Hoàn đành phải chuẩn bị thêm một phần lễ vật nữa ngoài những trọng lễ mang theo, tới phủ khấu kiến Lưu Cẩn, Lưu Cẩn nhận lễ, lại mắng chửi ông ta thậm tệ một phen, khai ân để ông ta giữ chức giám sát, xưng là "Quyền".

Vị lão ca này đưa lễ xong, việc tư xong xuôi công sự còn chưa xong, dù sao vào kinh cũng phải bái kiến Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng hiện tại cố ý không gặp ai cả, đành phải ngày ngày ngồi trong triều phòng, thường xuyên qua lại, cuối cùng quen biết với cả Cửu khanh Lục Bộ.

Lục Hoàn cũng không biết nội tình trong đó, nhưng mắt thấy tình hình trong kinh căng thẳng như thế, Cửu khanh Lục Bộ nóng lòng muốn theo Dương Đình Hòa và Vương Hoa thượng tấu, để có được thanh danh tốt, liền khuyên nhủ nói: -Các vị đại nhân, Hoàng thượng còn trẻ, huyết khí phương cương, chỉ chịu mềm không chịu cứng. Quần thần thượng tấu, Hoàng thượng sinh bệnh, cứ giằng co vậy sẽ bất lợi với triều đình, các vị đại nhân lúc này thượng tấu, vậy không phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao?

Cửu khanh Lục Bộ ngẫm lại, đích thật cũng không thể ép Hoàng thượng chặt quá, Lưu Vũ và Trương Thái mặc dù đã trở thành phe đảng của Lưu Cẩn, nhưng chủ ý của bọn họ chính là để cho người khác làm chim đầu đàn, mặt khác chúng Thượng thư không ra mặt, bọn họ cũng chỉ có thể ngừng tay.

Lưu Cẩn nghe thấy giận dữ, tìm lý do gọi tên Tuần phủ phá hỏng chuyện tốt này tới, lại chửi mắng một trận, mắng ông ta đến mức thảm thương tội nghiệp. Lục đại nhân đáng thương không biết nguyên nhân, còn tưởng lễ vật tặng cho Lưu công công quá ít, nhưng bạc mang theo đã dùng sạch rồi, đành phải mượn đông mượn tây, sau đó đeo gương mặt tươi cười mà tặng cho Lưu Cẩn.

Lưu Cẩn nhận lễ, cũng biết hành động của ông ta chỉ là vô tâm, vốn định cứ vậy buông tha ông ta, nhưng không đoán được vị Thử Tuần phủ này vẫn không yên tâm, ngẫm lại Uy Quốc Công kia là người Tuyên Phủ. Quê cha đất tổ, có thể không quan tâm chút sao, cho nên lại tới phủ thăm hỏi, lại nhờ vả Dương Lăng, nếu chẳng may Hoàng thượng giáng chức quan của ông ta, xin Dương Lăng ra mặt hoà giải.

Lưu Cẩn chỉ sợ Dương Lăng phá hư chuyện của mình, đã phái người theo dõi hắn từ sớm, nghe báo Lục Hoàn đi tìm Dương Lăng, lão Lưu lại nổi giận. Lẽ nào ta đường đường là Lưu công công người đứng đầu Nội đình, quyền khuynh triều dã, còn không sánh bằng một Uy Quốc Công không quyền hành sao?

Lục Hoàn lại bị Lưu Cẩn gọi tới, chửi bới thậm tệ không ngớt. Lần mắng mỏ thứ ba này đã khiến cho da của Lục Hoàn bị ép đến khô luôn rồi, lão Lưu ông ta còn có để cho người ta sống hay không? Dù sao thì ta đã vào kinh rồi, tội vào kinh muộn đã miễn rồi, ông còn có thể làm gì ta? Đánh không được thì bãi quan, lão tử mặc kệ!

Lục Hoàn làm quan nhiều năm như vậy, chút khí phách thư sinh, tâm huyết sĩ tử của năm xưa đã mất sạch từ lâu, hôm nay lại bị Lưu Cẩn một lần lại một lần, một lần lại một lần áp bức đến mức nổi lên. Lão Lục cũng không quỳ ra vẻ đáng thương nữa, vụt một cái đứng lên, thẳng cổ hiên ngang, quay đầu bước đi. Lưu Cẩn còn chưa thấy đáng vẻ cầu người nào như vậy, bị ông ấy làm cho sửng sốt.

Lục Hoàn trở về liền thu thập hàng lý chuẩn bị cút xéo, không ngờ đợi hai ngày, bởi vì Lưu Cẩn không đoán ra vì sao sau khi ông ta bái kiến Dương Lăng xong thái độ lại đột nhiên cứng rắn như vậy, hiện giờ ông ta đang muốn đối phó Vương Hoa, cũng không muốn sinh thêm chuyện làm hỏng đại sự, cho nên ngơ ngẩn không dám động đến ông ấy.

Đường đường Tuần phủ Tuyên Phủ, bỏ mặc nhiều chuyện ở địa phương không quan tâm như vậy, đi cũng không được, ở lại thì không biết có thể làm quan nữa không, không có việc gì làm, đành phải cả ngày ngồi không ở trong kinh.

Quan to đã vậy còn có thể giữ được vẻ ngoài yên ả, nhưng quan viên cấp thấp lại không có kiêng kỵ gì. Bọn họ không giống quan viên cấp cao kinh nghiệm quan trường lão luyện thành thục, làm quan lâu năm phân rõ đâu nặng đâu nhẹ, biết thủ đoạn tranh đấu uyển chuyển quanh co. Những người này là những thư sinh từ khi biết chữ thì đã dung nhập vào đầu "Lễ nghĩa liêm sỉ", nói lý lẽ đạo lý thì rất rõ ràng, nhưng vẫn còn lâu mới đạt được trình độ "Vào đời".

Chân lý nằm trong tay mình, vậy thì sợ gì chứ? Hoàng thượng không biết lễ, không tuân thủ lễ, kẻ thân làm thần tử lúc này không tận hết đạo làm thần, không tỏ rõ trung tâm, vậy còn đợi tới lúc nào chứ? Trung thần thì không sợ chết, sợ chết thì không phải trung thần. Quan viên cao cấp cố kỵ nhiều thứ đùn đẩy qua lại, vậy thì chúng ta tự mình ra mặt.

Hoằng Trị năm thứ mười tám Tiến sĩ, Hình Bộ Chủ quản Hoàng Củng sau khi xem xong bản thảo của Trạng nguyên Thư Phân, cảm thấy chưa hết sức, sợ Hoàng đế không đủ giác ngộ, vì thế lại một mình dâng lên tấu chương, phủ đầu Chính Đức Hoàng Đế một đòn, mũi giáo chỉ thẳng vào sủng thần Lưu Cẩn của Chính Đức, bắt đầu mở rộng mục tiêu đả kích, phần tấu chương này của ông ta đã trở thành ngòi nổ của tranh chấp trong triều, tranh luận lễ nghi đã biến thành tranh chấp chính trị.

-Hiện nay thiên hạ chỉ biết quyền thần nịnh hót, mà không nghĩ có Bệ hạ. Thà rằng chống đối Bệ hạ, mà không dám phản kháng nịnh thần. Họa vốn đã sinh, Bệ hạ còn chưa biết vậy. Đợi họa này lớn lên, e Bệ hạ biết đã quá muộn! Vì Bệ hạ suy tính, thỉnh Sùng chính học, mở đường mới, chính danh hiệu và chế độ kỷ cương, bài trừ tiểu nhân nịnh hót. Nếu không, e quốc nạn đã dâng lên tới đầu! Thần tự biết lời này tất khiến gian thần không tha, khiển trách thần phỉ báng triều chính, nhưng thần thà chết nói thẳng, kính xin Bệ hạ chớ vì gian nịnh hót mà mắc sai lầm.

Hoàng Củng đích thật một lòng trung thành, thừa biết dâng tấu chương lên, chắc chắn sẽ bị Lưu Cẩn công kích, bãi quan sa thải cũng không ngạc nhiên, mà khí phách vẫn hùng dũng hiên ngang, thượng tấu xúc động. Xa giá Viên Ngoại Lang Lục Chấn thấy phần tấu chương này chính nghĩa trang nghiêm, trình độ văn hóa cao hơn mình, liền xét nát tấu chương của mình, viết thêm tên của mình vào phía sau, những quan viên địa vị thấp kém thấy thế, lần lượt kí tên, liên danh thượng tấu.

Vị quan nhỏ này phê bình ngữ khí kịch liệt, không hề kém hơn bản tấu chương mà Cuồng sinh Hải Thụy viết cho Gia Tĩnh Hoàng đế đời sau. Một bụng lửa giận của Chính Đức không có chỗ trút, tấu chương này vừa dâng lên, lập tức khiến Chính Đức bắt được nhược điểm: -Trẫm thất lễ làm sai? Bỏ đi, ai bảo trẫm nói sai làm sai chứ, trẫm tự làm tự chịu thôi. Sớm biết như vậy, quỳ chết đám tôn tử các ngươi! Nhưng bây giờ ngươi cũng đi quá xa rồi đó? Ta chỉ là không để cho các ngươi quỳ mà thôi, sao lại nghiêm trọng đến mức nước không ta nước chứ? Gian thần, ai là gian thần?

Chính Đức Hoàng Đế phê chuẩn Lưu Cẩn trừng phạt, Lưu Cẩn thấy tấu chương thì giận tím mặt, lệnh cho Hình Bộ bắt năm người đám Hoàng Củng, Lục Chấn hạ ngục, bức họ nhận tội. Hoàng Củng cảm khái nói: -Nhân sinh sĩ hoạn làm đến Công Khanh cũng mất ba bốn mươi năm, chỉ mong lập thân hành đạo, thành người bất hủ ngàn năm. Thế nhân, nguyện lấy đó làm gương sao!

Bốn người Lục Chấn sôi nổi hưởng ứng, Lưu Cẩn giận dữ, đầu phạm Hoàng Củng, Lục Chấn bị kéo đi đánh một trăm trượng, phạt quỳ năm ngày, Xa giá Viên Ngoại Lang Lục Chấn thân thể yếu, sau khi đánh xong lôi về ngục một lát thì đã chết, Hoàng Củng không ngờ có thể cắn răng chịu đựng, sau đó lại quỳ đủ năm ngày, thu thập hành lý, bãi quan làm dân.

Hành động của năm tráng sĩ chấn động toàn thành. Đám sĩ tử kính trọng ngưỡng mộ tôn trọng, khiến càng nhiều quan viên cấp thấp nhiệt huyết sôi trào, đủ loại điều trần đa dạng phong phú. Không ngờ có người trong khi tranh luận lễ nghi lại nhắc đến chuyện Hoàng thượng không có hậu. Lớn tiếng nói Hoàng thượng đại hôn hai nằm, một hậu hai phi, lại thủy chung không thấy có thai, nếu chẳng may Hoàng thượng bất trắc, thì tai họa khôn cùng, lo lắng khuyên bảo Hoàng thượng sớm có người kế thừa, còn ám chỉ Hoàng đế phải chăng nên tìm Thái y coi thử, để tránh làm lỡ đại sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play