Lúc này các tín đồ đã chen chúc dưới đài cao, hòa lẫn vào trong đám quan binh. Xuất phát từ sự kính sợ với Thần Phật, dòng người tuy chen lấn, cũng không dám tiến lên trước nữa, cách đài cao và mảnh đất trống một trượng.
Bốn vị cao tăng áo cà sa đỏ thẫm, bước tới trước lư hương đồng, hét lớn một tiếng, ống tay áo giương lên, bày ra dáng Kim cương nổi giận, lập tức quanh người kim quang sáng lạn. Phật khí ngút trời, giống như La Hán hạ phàm, dọa cho chúng bách tính dập đầu bái lạy, Dương Lăng và đám người Trương công công cũng vội vàng khom người vái dài.
Sau đó tứ tăng theo thứ tự biểu diễn, ngồi bàn đinh, nuốt than lửa, cách không lấy vật, đại biến hoạt nhân. Mùng ba đầu năm buổi tiệc ảo thuật quy mô lớn ở hành dinh của Khâm sai chính thức mở màn
Tiếng thán phục thỉnh thoảng vang lên, điều Dương Lăng lo lắng là người mà Tống Tiểu Ái sắp xếp, đừng có mà cho rằng những cái này là thần tích, sinh lòng khiếp đảm mà sợ hãi không dám xuống tay, vậy thì hỏng bét, cho nên ánh mắt vẫn truy tìm bóng dáng Tống Tiểu Ái.
Cũng may những người Choang gia này kính sợ Thần Phật của mình, đối với thần linh nhà khác vẫn không tin lắm, hơn nữa bọn họ nghe nói thần tích của Dương Lăng cũng không ít, mệnh lệnh lại quen nghe theo mệnh lệnh thủ lĩnh truyền đạt từ khi hiểu chuyện, cho nên hoàn toàn không lâm trận thay đổi.
Tống Tiểu Ái thấy Dương Lăng luôn nhìn chằm chằm nàng, biết hắn lo lắng điều gì, không khỏi nhìn trộm hắn cười tự nhiên, lặng lẽ đưa tay ra hiệu an tâm, nhưng dù là như thế, trong lòng Dương Lăng vẫn căng thẳng, tim đập thình thịch.
Cuối cùng mà diễn trấn trạch của tới, 'Phượng hoàng Niết Bàn'. Đây là màn mà bốn tên giả thần giả thánh lợi hại nhất, cũng là màn diễn thần tích mê hoặc lòng người nhất. Lửa lớn đầy trời, bốn người ngồi ngay ngắn trong lửa, lấy vạt bào che lại ngũ quan và tóc. Khoảng một chén trả thì dập lửa nhìn lại, quần áo như mới, bình yên vô sự. Những người trước đài cảm giác ngọn lửa kia nóng rực, bốn người trong lửa lại lông tóc vô thương. Nếu không phải là chân Phật tu hành đến mức kim cương bất hoại, sao lại có bản lĩnh này chứ?
Tất cả tiểu sa di trên đài đều xuống đài, chỉ để lại bốn đại hòa thượng quỳ lạy bốn góc, bọn họ là đệ tử chân truyền của bốn đại thần tăng, chỉ nghe Trí Thiện hòa thượng cao giọng ngâm nói: -Phượng hoàng Niết Bàn, dục hỏa trùng sinh!
Trí Nguyên nói tiếp:
-Sau khi Phật Thích Ca Mâu Ni viên tịch, tự thân bốc lửa thiêu sạch nhục thân, lưu lại Xá Lợi tám mươi bốn ngàn hộc, do A Dục Vương tạo tháp, hiếm có trên đời. Lửa, thiêu sạch nhục thể, diệt đi cố chấp.
Trí Tuệ, Trí Thông đồng thanh nói: -Bần tăng lấy nghiệp hỏa đốt thân, độ nỗi khổ vạn dân, địch nhân gian tội nghiệt, làm sạch một mảnh phật tâm!
-Nam mô A Di Đà Phật! Tứ tăng hai tay hợp thành chữ thập cùng tuyên Phật hiệu, Dương Lăng nín thở trừng to hai mắt nhìn qua, chỉ thấy làn khói trong lư hương giữa bốn người đột nhiên bùng lên, đốm lửa bay đầy trời, trong phút chốc lóa cả hai mắt, kêu người nhưng không tự chủ được mở to hai mắt nhìn lại. Đúng lúc này, "oanh" một tiếng, đất bằng bốc lửa, bốn vị tăng nhân đã bị lửa lớn vây quanh.
Dương Lăng không khỏi thầm hối hận, hắn biết làm ảo thuật thường phải dùng một số động tác đẹp mắt sáng chói để thu hút lực chú ý của người khác, nhân cơ hội âm thầm làm một số động tác khác, ngọn lửa trong lư đồng vô duyên vô cớ trở nên mạnh hơn, đốm lửa tung bay đầy trời, tám chín phần mười là âm thầm đặt cơ quan, thổi gió vào trong, nhân khi mọi người chăm chú nhìn đỉnh đồng mà châm ngòi cho ngọn lửa đã được bố trí từ sớm. Chỉ là ngay cả mình cũng không tránh khỏi chăm chú nhìn lư hương, không thấy được bọn họ động tay động chân gì mà đột nhiên làm ra ngọn lửa to như vậy.
Tứ tăng khẽ cuốn tay áo, che khắp mặt miệng, cúi đầu cất tiếng tụng kinh, dân chúng xung quanh trông mong ngóng nhìn, hai tay cũng chập thành chữ thập tụng kinh thao. Theo quy định, tứ tăng tụng kinh xong, hô to tiếng Phật hiệu thì liệt hỏa xung quanh sẽ tắt ngấm. Dương Lăng vội vàng nhìn Tống Tiểu Ái, Tống Tiểu Ái cũng đang khẩn trương tìm kiếm trong đám người. Qua một lúc lâu sau đột nhiên quay đầu lại mở trừng hai mắt với Dương Lăng, cười nghịch ngợm, tảng đá lớn trong lòng Dương Lăng lập tức rơi xuống đất.
Sự huyền bí của ngọn lửa này hắn còn chưa hiểu được, hơn nữa đứng ở dưới đài ngọn lửa thình thịch tán loạn, quả thật cực nóng, thời đại này cũng không thể có kỹ thuật chế tạo lửa lạnh được, lửa hẳn là không có vấn đề, chỉ e vấn đề chủ yếu là lợi dụng đài cao, lửa lớn vân vân làm rối loạn thị giác. Ở dưới đài nhìn gần ngọn lửa, thật ra khoảng cách với người xung quanh hoàn toàn không thể làm tổn thương người khác. Nếu y bào của bốn người đều là vật cách lửa giống như thạch miên, vậy thời gian một chén trà có thể không sao.
Đây cũng chỉ là Dương Lăng tự mình ước lượng, cơ quan bên trong có như vậy hay không, hắn cũng không biết. Nhìn bốn người ngồi nghiêm chỉnh trong ngọn lửa, giống như ngọn lửa cũng tránh họ thật xa, thật sự có dáng vẻ quảng đại thần thông, Dương Lăng không khỏi cười nhạt. Lúc này, tấm gỗ dưới lớp đất vàng mỏng trên đài bắt đầu được đốt lên.
Bên dưới là vô số khúc gỗ chống đỡ, những khúc gỗ đều ướt sũng dầu, giữa những khúc gỗ lại có khe hở, vừa châm lửa, Lưu Đại bổng chùy dẫn theo hơn mười tráng sĩ Choang gia đã trở thành chuyên gia phóng hỏa ở Đô Chưởng Man dùng ống thổi cháy ra sức thổi gió vào bên trong, lửa này thiêu rụi...
Bốn tên hòa thượng bốn phía phát hiện ra điều không thích hợp trước tiên, dưới chân nóng lên, trên đất vàng bốc lên sương khói. Dân chúng dưới dài nhìn thấy, hôm nay thần tích của Phật sống rõ ràng càng phát ra uy phong ngạo mạn vô cùng, bọn họ lại biết tất có cổ quái, bốn người vội kêu lên: -Sư phụ!
Bọn họ vội vàng muốn nhào tới, lúc này ngọn lửa giữa đài cao đã xuyên qua tấm ván gỗ, đất vàng mỏng manh thấm xuống, liệt diệm đột ngột bùng lên, oanh một tiếng bốc lên ngọn lửa cao một trượng, đốt đến mức bốn người vội vàng lảo đảo thối lui.
-Sư phụ! Bốn người vội gọi, nhưng bốn vị cao tăng ngồi giữa đài cao vẫn ngồi yên bất động, lúc này trên đài người đã không đứng được nữa, bốn người xoay người nhảy xuống đài, gấp đến độ loạn thành một đám.
Dương Lăng ngửa mặt nhìn ngọn lửa, thở dài với Trương Trung: -Trương công công, đây quả nhiên là thần tích nha, ngọn lửa lớn như thế, ngồi yên bất động. Nếu không có đại tạo hóa, đại thần thông, há có thể thản nhiên chịu đựng? Lửa nàymạnh nha, Tam Muội chân hỏa, tin rằng cũng chỉ vậy thôi!
-Ặc... Phải nha phải nha! Trương Trung hơi buồn bực, ông ta từng một lần thấy qua đạo hỏa của thần tăng, dường như không có động tĩnh lớn như vậy nha, hôm nay đây là... Ừ! Nhất định là hôm nay Quốc Công đến đây, bốn vị thần tăng mới hiển lộ đại thần thông, ôi! Phật nhãn, cũng xem thường người nha.
Mục Sinh Viên được Miêu Cương dìu lấy, đứng trên lầu các cao cao, nhìn lửa cháy hừng hực, cả tòa đài cao đều biến thành bó đuốc. Trên gương mặt vết thương chồng chất kia nước mắt lăn dài: -Mẫu thân, ái thê ơi, hai người dưới cửu tuyền có thể nhắm mắt rồi. Bốn yêu tăng kia, hôm nay... hôm nay rốt cục chơi với lửa có ngày chết cháy, gặp báo ứng rồihu hu hu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT