-Theo trẫm thấy, thêm hai năm nữa thì cuộc sống có thể tốt hơn rồi, nhưng hai năm này cũng không dễ sống nha. Ninh Vương muốn đổi ngói lưu ly, sửa chữa vận chuyển, thêm vào sửa chữa những chỗ khác, lại phải tốn mớ bạc lớn, bảo trẫm lấy đâu ra chứ? Nhưng sửa chữa vương phủ vốn là chuyện mà Hoàng gia chu cấp, ngày lễ ngày tết Ninh Vương dâng lễ rất rộng rãi, chỉ đổi ngói lưu ly mà thôi, trẫm làm sao cự tuyệt đây?

-Phải phải phải. Trương Vĩnh đang tính chuyện xấu, nói Hoàng thượng phái Lưu Cẩn nghĩ cách, lại nghe Chính Đức lẩm bẩm: -Ừ, đề nghị mà Lưu Cẩn phê trong tấu chương không tệ. Trẫm không để ý đến chuyện của y, chỉ truy cứu chuyện đạo tặc hoành hành, cho phép y khôi phục binh mã Tam Vệ, tăng cường diệt đạo, bảo vệ an toàn của vương thất, ha ha, tránh đi không để lại dấu vết gì chuyện y muốn bạc muốn ngói.

Trương Vĩnh nghe nói quan trong Ninh Vương Phủ cuối năm vào kinh tặng lễ cho Hoàng thượng, lại chuẩn bị một phần hậu lễ cho Lưu Cẩn. Có điều ông ta và Ninh Vương không có qua lại gì, lười so đo chuyện này. Vừa hay nhân cơ hội này nói ra mục đích mình đến đây: -Đúng vậy, Hoàng thượng. Bất kể trị vì thiên hạ ra sao, cũng luôn có một vài kẻ to gan làm loạn trái pháp luật.

-Đừng nói ở địa phương, năm trước Dương Lăng ở Kinh sư bị sơn tặc cướp, Hầu phủ bị mấy trăm tên cường đạo công kích, có thể thấy những sơn tặc này gan to cỡ nào. Còn ở Đại Đồng, tà giáo trà trộn vào quan phủ làm quan, câu kết giặc ngoài, nếu không phải đại trí đại dũng của Hoàng thượng ngăn chặn được cơn sóng dữ này, đổi thành người khác không biết còn hại thế nào nữa.

Chính Đức nhớ tới ở núi Bạch Đăng, nếu không phải Dương Lăng ổn định được Hoa Đương, đang chần chừ không quyết, Vương Thủ Nhân kịp thời đưa binh đến cứu viện, nói không chừng thật sự tái diễn sự biến Thổ Mộc Bảo, không khỏi liên tục gật đầu.

Trương Vĩnh nhân cơ hội nói: -Lão nô nghe nói Vĩnh Phúc điện hạ vì Thái Hoàng Thái Hậu cầu phúc, muốn xuất gia tu hành, để được yên tĩnh, ni am được xây ở ngoại ô, trách nhiệm bảo hộ cũng không thể không coi trọng nha. Tuy nói điện hạ đã xuất gia, nhưng trong mắt người trong thiên hạ, vẫn là nữ nhi của Tiên đế, ngự muội của đương kim Hoàng thượng, nếu có đạo tặc nào đó để ý đến, vậy thật sự không xong đâu.

-Xuất gia? Thần sắc trên mặt Chính Đức trở nên quái dị:

-Xuất gia xuất gia. Muội tử này sớm muộn gì cũng lao đến Dương gia thôi, chuyện này phải giúp muội muội gạt người. Tuy rằng Trương Vĩnh đáng tin, nhưng chuyện hạ phẩm giá này vẫn không nên nói với ông ta thì hơn.

-Có điềuHắn nói cũng đúng, phủ Phò mãà, không phải, là am ni cô to như vậy, cũng chỉ phái vài cung nữ theo xuất gia, không có một nam nhân nào, đừng nói là an toàn, nếu cung nữ nào đó xuất cung thông đồng lung tung với nam nhân, ôm bụng muốn làm lớn, vậy há chẳng phải là ngay cả muội muội cũng không tự bảo vệ được sao? Thật đúng là nên tìm người bảo vệ, nếu khôngbảo Lưu Cẩn phái vài người Đông Xưởng bao vây am ni cô lại?

Trương Vĩnh vừa nhìn sắc mặt y, vừa nói: -Hoàng thượng chắc còn nhớ quan Tổng Binh Lang Binh Tống Tướng quân mà khi tiêu diệt giặc Oa ở Giang Nam, phải điều động Lang Binh Quảng Tây, Hoàng thượng đích thân ban chiếu bổ nhiệm? Đó là một vị nữ tướng, dũng mãnh thiện chiến, nhiều lần đánh bại giặc Oa, lập được chiến công hiển hách cho Đại Minh ta, vô cùng trung thành với triều đình.

-Vị nữ Tướng quân này chức quan nhàn tản, việc này khôngSắp tết rồi, nàng vào kinh thăm viếng Dương Lăng đại nhân, trùng hợp bị lão nô bắt gặp. Lão nô nghĩ, vị nữ tướng này võ nghệ đã cao, lại là nữ nhân, nếu Hoàng thượng mời nàng bảo vệ ni am, ra vào rất thuận tiện, còn không tạo nên tin đồn, cho nên liền vội vàng giữ nàng lại, vội đến gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng cảm thấy thế nào?

Chính Đức vừa nghe mặt mày hớn hở, xếp tấu chương lại nói: -Rất tốt rất tốt, phiền ngươi nghĩ thay cho trẫm, ưmđể một vị nữ tướng bảo vệ ngự muội, chủ ý này tốt vô cùng.

Y nói đến đây lông mi run lên, trong lòng chợt nghĩ: -Ngàn dặm vào kinh thăm soái cũ? Nàng không phải làlà người Dương khanh chọn trúng chứ. Nếu vậy là đã tìm một tình địch cho muội tử rồi, nàng không làm việc xấu mới lạ đó.

Chính Đức nghĩ như vậy, lại khéo léo từ chối nói: -Vị Tống Tướng quân này năm nay bao nhiêu tuổi vậy? Ở trong kinh không có thân nhân sao? Nàng là thủ lĩnh Choang gia, giữ nàng ở trong kinh, nàng đồng ý sao? Hơn nữaNàng là nữ nhân, binh tướng dưới tay nàng chắc không phải đều là nữ binh chứ? Toàn bộ lại không thể ở trong ni am, trẫm lấy danh nghĩa gì mà sắp xếp đây? Không ổn, không ổn.

Trương Vĩnh nói: -Vị Tống Tướng quân này đã có hôn ước với Binh Bộ Kiêu Kỵ Tướng Quân Ngũ Hán Siêu, cho nên giữ nàng lại trong kinh, nghĩ chắc nàng sẽ đồng ý thôi. Để cho nàng bảo vệ ni am, chỉ là vì tiện cho nàng ra vào xin chỉ thị, tuần sát an toàn, nhân mã của nàng dĩ nhiên là trú ở bên ngoài am. Còn về danh nghĩa, cũng rất dễ dàng, Dương Lăng chẳng phải thăng làm Uy Quốc Công sao, bảy tòa Hoàng trang của Hoàng thượng đã thiếu một người trông coi rồi, chi bằng phong cho Tống Tướng quân chức vị Thống Lĩnh Ngự tiền Thân quân này, vừa trông giữ Hoàng trang, lại bảo vệ ni am, một công đôi việc.

Chính Đức Hoàng Đế vừa nghe nàng đã có nhà chồng, lập tức tươi cười chân thành nói: -Có thể được, có thể được, biện pháp này tốt, vậy ngươi lập tức truyền ý chỉ của trẫm, bổ nhiệm Tống Tướng quân làm Thống lĩnh Thị vệ Thân quân Ngự tiền, thay trẫm quản lý Hoàng trang kiêm Tướng quân Hộ pháp Hoàng am.

Trương Vĩnh gãi đúng chỗ ngứa, ông ta đang muốn lĩnh chỉ lui ra, Chính Đức đột nhiên nói: -Ngươi vừa nóiTrẫm lại nghĩ tới, thiên hạ không yên tĩnh, Dương Lăng phụng chỉ đi Bá Châu kê biên tài sản Ảm Dạ, chỉ để Hình Bộ phái ít sai dịch đi theo, cũng không thỏa đáng lắm. Không được, không được, rất không an toàn.

Y đứng dậy, thong thả bước vài bước trong phòng, hỏi: -Tống Tướng quân vào kinh, mang theo bao nhiêu thị vệ?

Trương Vĩnh vội nói: -Dẫn theo hơn trăm thị vệ, đều là võ sĩ giỏi giang.

Chính Đức lắc đầu nói: -Không đủ, không đủ, ngươi đi truyền chỉ, chọn ra một số cường binh trong Kinh doanh, khoảng một ngàn người, giao cho Tống Tướng quân. Nàng là Hộ pháp Hoàng am, Dương khanh vì chuẩn bị xây dựng Hoàng am mà đi Bá Châu kê biên tài sản, như vậy cũng coi như trùng hợp. Dù sao hiện tại ni am chưa xong, nàng cũng không có gì để làm, bảo nàng mang binh đi Bá Châu, đuổi theo Dương khanh trước tiên bảo vệ cho hắn, ha ha!

Trương Vĩnh thán phục nói: -Hoàng thượng chăm sóc thần tử, yêu thương Uy Quốc Công, lão nô cảm phục vô hạn. Lão nô liền đi truyền chỉ.

Trương Vĩnh ban đầu còn cho rằng Hoàng thượng sẽ gặp mặt Tống Tiểu Ái, không ngờ Hoàng thượng sảng khoái đáp ứng như vậy, ông ta cả người nhẹ nhàng lui ra ngoài. Chính Đức cười híp mắt nhìn ông ta rời đi, thầm nghĩ: -Hộ pháp Hộ pháp, muội muội còn chưa qua cửa, trước hết đi bảo vệ muội tế tương lai cũng không tệ.

Có lẽ là bởi vì nguyên nhân Dương Lăng lớn hơn y vài tuổi, Chính Đức tưởng tượng dáng vẻ Dương Lăng nghiêm túc gọi y một tiếng đại ca, đã cảm thấy chiếm được tiện nghi cực lớn, trong lòng vui vẻ, hoàn toàn không nghĩ đến cái giá phải gả muội tử cho người ta.

Chính Đức Hoàng Đế không biết kiềm chế tự cười ngây ngô một lát, lại cầm lấy bản tấu chương mà Lưu Cẩn phê qua kia, nhìn chăm chú nhấc bút son phê thêm một hàng chữ nhỏ: -Đồng ý kiến nghị của Lưu Cẩn, cứ chiếu theo đó mà làm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play