Mạch Tử Uy ngã lăn lông lốc trên mặt đất. Trong số những người mà sáng nay Thọ Ninh Hầu đích thân chọn ra, tú tài nghèo Hoa Kiêu Dương trong đám người nhìn thấy như vậy thì vừa sợ vừa giận xông lên trước, hét lên: - Cáccác ngươi sao lại thô lỗ như vậy? Mạch huynh chỉ đùa thôi mà, sao các ngươi lại động thủ đánh người.
Bàn tay trắng như phấn của công chúa Vĩnh Thuần nhấc lên, Hoa Kiêu Dương lập tức xoay người, vèo một cái lui đến bên cạnh Mạch Tử Văn đang hấp hối, ôm lấy y vừa liều mạng lay gọi, vừa ra sức xoa vào trung quyền của y, vội vàng hỏi: - Mạch huynh, Mạch huynh, huynh không sao chứ?
- TaẶcnhẹ nhẹ để ta thởthở Vị nhân huynh họ Mạch bị y lay vừa mới thở được một chút lại bị hụt hơi, thở không thông, Hoa Kiêu Dương lập tức hô: - Người đâu, mau thông báo cho người nhà Mạch công tử đón huynh ấy về, mau chóng chạy chữa đi.
- Không! Tataưm ưm Mạch nhị thiếu gia kháng nghị không có hiệu quả, bị rất nhiều vị hảo huynh đệ nhiệt tình nâng dậy đi, muốn Lại mục của Ngũ Thành Binh Mã Ti mau chóng thông báo cho người nhà y để mang người đi.
Những người đã qua cửa gặp mặt lát nữa phải chính tay viết tên họ, quê quán, nơi ở, đợi quan phủ đi điều tra, xác nhận có bịa đặt thân phận, giả mạo người khác, gia thế có trong sạch không, giờ tên họ Mạch kia bị bắt đi rồi thì họ bớt đi một đối thủ.
Lại mục của Ngũ Thành Binh Mã Ti dẫn theo đám người Kiến Xương Hầu vào. Địa vị của Ngũ Thành Binh Mã Ti ở Kinh sư không khác gì cảnh sai, gã không dám đắc tội Kiến Xương Hầu, lại sợ những người này muốn gã bắt giữ hung thủ, đang lúc nhân cơ hội chuồn mất, vội tỏ vẻ mạng người không liên quan gì mình, gọi mấy sai dịch lại bắt lấy Mạch Tử Uy đang không ngừng la hét giãy dụa kia lôi ra ngoài.
Hoa Kiêu Dương thấy một người đã bị bắt đi, dương dương đắc ý lùi vào trong đám người vung nắm tay lên hô lớn: - Vị công tử này phẩm chất quá kém cỏi, một câu không hợp liền ra tay đánh nhau, có tư cách gì ứng tuyển Phò mã chứ? Chúng ta kháng nghị, chúng ta mạnh mẽ yêu cầu hủy bỏ tư cách tham gia của người này.
Đám người ứng tuyển chủ chốt liền vội hòa nhịp, nhất thời nắm tay san sát nhau, khí thế ngất trời. Công chúa Vĩnh Thuần thấy khí thế này lại bị chọc cười. Nàng bình thản không sợ chắp tay đứng đó, nhìn trái ngó phải ước gì có người bước lên ra tay, chỉ đáng tiếc những người này tuy la hét dõng dạc nhưng lại chỉ đứng lý luận tại chỗ, không ai động thủ cả.
Vị Lâm Lạc Gia xuất hiện kinh người kia là người duy nhất biết võ trong đám người này, đứa nhỏ thành thật kia không có tâm kế nhiều như đám người này, vừa rồi đã bị bọn họ âm thầm công khai đả kích châm biếm một phen khiến y xấu hổ vô cùng, tự cảm thấy căn bản không có tư cách ứng tuyển Phò mã, nên đã có lòng buông tha việc này, nên đương nhiên sẽ không đi theo bọn họ đánh nhau.
Trương Diên Linh thấy tình hình hỗn loạn như vậy, có chút hối hận không nên dung túng hai tỷ muội nàng trà trộn vào trong "Chư Vương Phủ". Lúc ở trong cung, nghe nói hai đứa cháu gái họ ngoại muốn đến phủ của mình chơi, Trương Diên Linh rất vui mừng. Kết quả vừa rời khỏi Hoàng cung, Vĩnh Thuần liền hò hét muốn đến "Chư Vương Phủ", lúc này Trương Diên Linh mới biết đã mắc mưu. Có điều mục đích của ông ta chỉ là muốn kéo gần quan hệ với hai vị công chúa này, chỉ cần các nàng vui vẻ thì được rồi, còn chuyện có đến Hầu phủ hay không thì cũng không sao cả, cho nên liền dẫn hai vị công chúa đến đây.
Tuy rằng xưa nay Trương Diên Linh cũng chèn ép láng giềng, nhưng những người trước mắt chẳng qua chỉ là một đám trẻ choai choai miệng còn hôi sữa, cho nên đương nhiên ông ta sẽ không so đo với những người này. Trương Diên Linh đang muốn bảo công chúa Vĩnh Thuần bớt giận thì Lưu Đại Bổng Chùy ưỡn bụng đi vào hậu đường, liếc thấy những người này đang ồn ào la hét, lập tức quát lớn một tiếng: - La cái gì hả? Các ngươi đến chiêu Phò mã hay là con nít đến tập làm người lớn hả?
Đám ứng tuyển Phó mã lập tức bị vị thúc thúc râu rậm này làm cho kinh hãi, những nắm tay trên không trung từ từ bỏ xuống.
Lưu Đại Bổng Chùy uy phong bát diện trừng bọn họ, đưa tay chỉ ra nói: - Đi! Qua đó đăng ký, có thể kể chi tiết tên họ, quê quán, sinh thần bát tự, nơi ở gia đình bao nhiêu thì kể chi tiết bây nhiêu, viết xong thì cút, đợi đến khi Lý Chính Bảo Giáp thông báo tham gia thi tuyển đợt hai.
- Còn không nhanh lên. Còn ở đây đợi ăn cơm chiều luôn sao? Quốc công gia hôm nay không có thời gian rỗi mà trả lời các ngươi. Nói cho các ngươi biết, hôm nay là ngày đại hỉ của Quốc công gia chúng ta, làm trễ giờ ngài ấy vào động phòng, nếu chọc cho quan chủ tuyển không vuihề hề hề
Những lời này có hiệu quả hơn so với bất cứ thứ gì, mọi người lập tức như ong vỡ tổ mà nhào về phía chỗ ghi danh, nhấc bút mài mực, bắt đầu ghi lại lý lịch của mình. Lưu Đại Bổng Chùy chuyển mắt nhìn hai tỷ muội công chúa Vĩnh Phúc, không khỏi ngạc nhiên mà cười nói: - Này, hai vị tiểu ca các vị đến để dự tuyển sao? Ừnhân phẩm tướng mạo này có có chút khí chất của Phò mã gia, còn không mau đi đăng ký đi.
Cơn giận còn sót lại của công chúa Vĩnh Thuần vẫn chưa tắt, nhưng công chúa Vĩnh Phúc lại cười nhẹ một tiếng, chắp tay nói: - Đa tạ quan sai đại nhân, hai huynh đệ chúng tađến để tìm người chứ không ứng tuyển Phò mã. Ngài làthủ hạ của Uy Quốc công gia Dương đại nhân?
- Đúng vậy, ta vốn là binh lính trong Kinh doanh, sau đó thì đi theo Dương đại nhân, Dương công gia. Các vị không ứng tuyển Phò mã sao? Không tốt, không tốt, nếu được tuyển làm Phò mã, vậy chính là chà đạp các vị rồi. Lưu Đại Bổng Chùy cười híp mắt nói.
Công chúa Vĩnh Phúc vừa nghe thì trong lòng có chút không vui, đôi mắt đẹp khẽ liếc gã một cái nói: - Làm Phò mã, lấy đương kim ngự muội, làm một hoàng thân quốc thích thì có gì không tốt chứ? Ừmnếu là Uy Quốc công gia nói thì có thể lượng thứ được.
Nàng thật sự có chút không vui. Hôm nay nhìn thấy những người triệu tập ở đây đã khiến nàng thất vọng rồi, bây giờ ngay cả một gia tướng nho nhỏ trong Dương phủ mà giọng điệu cũng lớn như vậy, trong lòng nhất thời thấy không vui.
Lưu Đại Bổng Chùy "xì" cười, nói: - Công gia nhà ta đương nhiên không phải chịu tội này, chẳng qua là ta. Gã vỗ ngực một cái, ngạo nghễ nói: - Nếu công chúa nhìn trúng ta, ta cũng không muốn làm một Phò mã.
Vừa dứt lời thì đến cả công chúa Vĩnh Thuần cũng không vui, nhướng cao mày liễu, cả giận nói: - Làm Phò mã chính là phúc khí phải tu cả mấy đời, có gì không tốt chứ?
Lưu Đại Bổng Chùy cười ha ha vung tay nói: - Được rồi được rồi, hai tiểu tử các ngươi thì hiểu cái gì chứ. Muốn tìm người thì tìm người đi. Đại nhân nhà ta hôm nay lấy vợ, ta phải vội về phủ hầu hạ đại nhân đây. Làm Phò mã tốt? Làm Phò mã gia thì mỗi tháng phải cầm túi gạo đi lãnh tiền quân, có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không thể làm quan được, cả đời không tiền đồ gì, làm một nam nhân chỉ dựa vào vợ thì có gì tốt chứ?
- Ngươi nói coi như là cưới vợ đi, nhưng người ta sống trong cung, muốn gặp mặt nhau cũng giống như Ngưu Lang Chức Nữ vậy, vậy thì có khác gì với cô độc đâu chứ, đã không thể nạp thiếp, lại không thể bỏ vợ. Làm đàn ông mà nhìn thấy vợ thì phải khom người vái chào, uất ức muốn chết.
Trương Diên Linh vội ho một tiếng, nói: - ƯmNinh nhi, Đình nhi, chúng ta đi thôi.
- Khoan đã. Công chúa Vĩnh Thuần giận rồi, phẫn nộ chỉ vào chóp mũi của Lưu Đại Bổng Chùy nói: - Ngươi thì biết gì chứ? Đương kim công chúa Vĩnh Thuần thiên kiều bá mị, là mỹ nhân nhất đẳng trong nhất đẳng. Ngươi nói làm Phò mã không tốt? Làm Phò mã không tốt thì sẽ có nhiều người đánh vỡ đầu tranh giành nhau như vậy sao?
Lưu Đại Bổng Chùy ôm bụng cười to nói: - Tiểu tử ngươi thật biết đùa mà. Ha ha, công chúa Vĩnh Phúc đẹp thì ta biết, đại nhân của ta từng khen ngợi nói công chúa Vĩnh Thuần và Văn Tâm phu nhân của chúng ta khí chất tương đương, Đường Nhất Tiên cô nương cũng nói như vậy. Nếu thật sự giống như Văn Tâm phu nhân của chúng ta thì chắc chắn là rất đẹp, nhưng đẹp thì có thể làm cơm ăn sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT