- Đại nhân cùng Lưu Cẩn đều kiêng dè nhau, dù có tranh đấu, người thắng kẻ bại, thế lực tăng giảm chẳng qua là nhất thời. Chỉ cần núp dưới vây cánh Hoàng thượng kéo dài đấu đá, đấu hơn vài chục năm cũng không hiếm thấy, cuối cùng ai thắng ai thua vẫn khó có thể đoán trước.
Thời khắc này danh vọng địa vị của đại nhân như mặt trời ban trưa, lại là đại thần Hoàng thượng tin cậy nhất, nhưng cũng không thể hoàn toàn lật đổ Lưu Cẩn, bởi vì vẫn còn thánh quyến. Mà chỉ cần có đại nhân, chính là lúc nào cũng nhắc nhở Lưu Cẩn không thể ngang ngược làm mất lòng vua. Sủng tín của Hoàng thượng chính là kim bài miễn tử của Lưu Cẩn, y lúc nào cũng ở cạnh Hoàng thượng, trừ bản thân y ra, không ai có thể phá hoại quan hệ này.
Ánh mắt Dương Lăng thâm trầm, hỏi:
- Ngươi có diệu kế gì?
Dương Thận thản nhiên đứng lên, ngồi trở lại bên bàn hớp miếng trà nói:
- Hôm nay nghe gia phụ nói đến triều nghị bàn việc tước chức Quốc công của đại nhân, mà Lưu Cẩn ra sức bảo vệ, cơ hội tốt như vậy nên mới vội vàng chạy tới. Đại nhân, tiểu nhân cảm thấy nếu đại nhân không ngại thì cứ bước vào cạm bẫy này của Lưu Cẩn, khiến y được lợi nhất thời để đổi lấy cái lợi lâu dài cho triều đình.
- Hả? Ngươi nói rõ hơn xem.
Đệ nhất thiên tài Ba Thục tuy còn nhỏ tuổi, cũng không có kinh nghiệm làm quan, nhưng đọc rộng hiểu nhiều, kiến thức phi phàm, Dương Lăng cũng biết.
Dương Thận thong thả nói:
- Lưu Cẩn muốn dùng mưu đoạt quyền của đại nhân, rất khó! Các ngài không chỉ có một mình, kẻ quyền cao chức trọng, bên cạnh dĩ nhiên cũng dựa vào nhiều người cùng chí hướng. Tương tự, đại nhân nếu muốn trừ họa Lưu Cẩn, cũng khó. Bởi vì y cũng liên lụy tới tầng tầng lớp lớp quan hệ, thậm chí còn có Hoàng thượng nữa.
Trong triều chính rất khó dùng âm mưu quỷ kế đánh bại đối phương. Bởi vì trong triều chính, phe phái bất đồng chính kiến hết sức rõ ràng, hành vi của ngươi đại biểu cho lập trường của ngươi, mỗi một cử động của ngươi đại biểu cho lợi ích của ngươi, kẻ thù có thể đoán được ý đồ của ngươi từ đó.
Cũng giống hôm nay, đại nhân không ở trong triều, mà âm mưu của Lưu Cẩn vẫn có người nhìn thấu, căn cứ lợi ích của y mà phỏng đoán mục đích của y, vì thế ra sức ngăn cản. Chờ ngày mai đại nhân vào triều kiên quyết khước từ, âm mưu của y thất bại thì ván này sẽ hòa nhau, Lưu Cẩn không bị tổn thất, đại nhân cũng không có tổn hại gì.
Âm mưu nếu muốn thành công, trừ phi đối thủ biết mà không phá, hoặc là chờ đến khi y hiểu hoàn toàn thì đã trễ. Nhưng đại nhân và Lưu Cẩn không phải quan lại bình thường, hai người đều là người Hoàng thượng tín nhiệm nhất. Nếu muốn lật đổ đối thủ, bất kể dùng bao nhiêu tâm cơ, cuối cùng cũng sẽ lộ ra hết. Mà lúc này đối phương chỉ yêu cầu trợ giúp Hoàng thượng là có thể vãn hồi thế cục, ít nhất có thể bảo tồn thực lực, sau đó chờ cơ hội ngóc đầu trở lại. Ta nói đấu đá trong triều thậm chí có thể kéo dài vài thập niên, đó chính là đạo lý này. Khi thì mạnh, khi thì yếu, cuối cùng khó phân cao thấp.
Ánh mắt của Dương Lăng hơi nheo lại, gật đầu nói:
- Nói tiếp đi.
Dương Thận nói:
- Thứ thật sự quyết định thắng bại chỉ có thực lực. Xuân Thu Ngũ Bá, Chiến quốc thất hùng, thậm chí cổ kim hào kiệt, có ai không nương tựa thực lực mạnh mẽ của mình, bắt buộc đối thủ cúi đầu, làm theo quy củ của mình? Với thực lực của đại nhân và Lưu Cẩn, muốn lớn mạnh đến đâu mới có thể hoàn toàn đánh bại đối phương? Đó chính là thánh tâm, được thánh tâm và mất thánh tâm, đây là thực lực lớn nhất.
Dương Lăng cười ha ha, mượn một câu của Lỗ Tấn nói:
- Đúng vậy, kẻ dùng âm mưu thành đại sự xưa nay không có. Hết thảy mưu ngầm hay mưu rõ đều không chịu nổi một đòn trước mặt thực lực tuyệt đối. Âm mưu chỉ có thể phụ trợ thực lực, lại không thay thế được thực lực.
Quyền lực của ta và Lưu Cẩn chính xác đều đạt đến đỉnh cao nhân thần, hơn nữa đều rất được Thánh Thượng tín nhiệm. Nói trắng ra, chúng ta muốn dùng thực lực để đánh bại thực lực của đối phương đều đến từ hoàng đế cao quý, vậy làm thế nào để đối phương đánh mất thánh tâm?
Dương Thận mỉm cười nói:
- Hôm qua nếu không phải đại nhân chết đi sống lại, hôm nay lâm triều, Lưu Cẩn sẽ làm chuyện đánh mất thánh tâm đầu tiên rồi, nhốt toàn bộ bá quan văn võ vào tù, đó là việc lạ trước giờ chưa từng có. Đại nhân đánh vào mặt mũi của y, nhưng cũng thay y thoát được một nạn, Lưu Cẩn có thể nói là mất này được kia rồi.
Đại nhân vừa xuất hiện, Lưu Cẩn liền e dè, tất nhiên sẽ kiềm chế nên rất khó bắt được chứng cớ y đánh mất thánh tâm. Nếu đại nhân thản nhiên nhận chức vị Quốc công này, ngoại trừ sự kiêng dè, Lưu Cẩn tất nhiên chứng nào tật nấy, làm điều ngang ngược, thiếu đạo đức. Tín nghĩa được mất, mây mưa thất thường, thực sự có thể qua được tai mắt của người trong thiên hạ sao?
Lưu Cẩn là người ngông cuồng, hiện tại có đại nhân ở đây, y còn biết thu mua lòng người, đại nhân nếu không trở thành mối uy hiếp, những người đó sẽ hoàn trở thành nô tài, bọn họ cam tâm sao? Bây giờ đại nhân ở đây, những người đó cần Lưu Cẩn lãnh đạo đối phó, khi đó Lưu Cẩn một tay giữ đại quyền, bọn họ không đỏ mắt sao? Sát khí trong triều phát sinh rồi!
Hôm qua tưởng rằng đại nhân đã chết, Lưu Cẩn liền xem bá quan là chó, làm việc còn không kiêng dè hơn Hoàng đế, đến lúc đó sẽ có chuyện gì nữa? Ngoài triều sẽ phát sinh sát khí!
Lưu Cẩn thi hành chính trị bất công, có chứa nhiều lỗi thời phương pháp, khiến dân chúng oán than, độc chiếm đại quyền, tập trung toàn bộ oán hận trong thiên hạ về một thân, sát khí trong thiên hạ cũng phát sinh!
Dương Thận mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Những người bên cạnh Lưu Cẩn đều là hạng người thay đổi thất thường, hám lợi, nhưng ánh mắt quả thực khôn khéo gấp bội Lưu Cẩn. Khi Lưu Cẩn không còn thuốc chữa, trở thành kẻ địch của thiên hạ, để lửa bén thiêu thân, những người này cũng sẽ nảy sinh ý định tiêu diệt Lưu Cẩn, sát khí bên cạnh cũng phát sinh!
Trong triều, ngoài triều, thiên hạ, bên người đâu đâu cũng là sát khí, những lời bất lợi liên tục rót vào tai Hoàng thượng. Trong lúc đó, đại nhân vung tay hô lên, thiên hạ thuận theo; hoàng vỗ long án một cái, đầu người rơi xuống đất. Đại cục từ nay về sau đã định!
Dương Lăng nghe xong liền hít sâu một hơi:
- Tiểu tử này nhìn có vẻ là một đứa trẻ ngoan, nhưng còn âm hiểm hơn cha y, rất biết lợi dụng lòng người.
Hắn cũng không biết nếu chẳng phải mình mời Dương Thận này đến bên cạnh, mười mấy năm sau, Dương Thận sẽ hô khẩu hiệu nổi danh nhất lịch sử thời Minh bên Kim Thủy Kiều:
- Quốc gia dưỡng sĩ một trăm năm mươi năm, thủ lễ chết vì nghĩa, ngay vào hôm nay!
Chỉ một câu nói đã kích thích nhiệt huyết của người đọc sách. Ngay tại đó còn có hơn hai trăm quan theo y chạy đến cửa hoàng cung tìm Hoàng thượng gây rối. Lợi dụng lòng người chính là sở trường của Dương Thận, tiểu tử này nhìn như vô hại nhưng lại là một nhân vật nguy hiểm.
Dương Lăng cúi đầu trầm ngâm:
- Dương Thận đang tạo thế, quyền lực như lửa, Lưu Cẩn không phải người có thể nắm quyền lực tốt cho lắm, cho y thực lực lớn hơn nữa chính là khiến y tự hủy thực lực. Chỉ có điều kế “muốn lấy được gì, trước hết phải cho đi” tự chặt đứt đường lui của mình. Nếu Lưu Cẩn chịu nghe theo phụ tá bên người khuyên can, không thể chơi với lửa có ngày chết cháy, ta chẳng phải lợn lành chữa thành lợn què sao?
Dương Thận nhìn ra tâm ý của hắn, lại cười nói:
- Đại nhân là Quốc công hay Xưởng đốc cũng không quan trọng, quan trọng là không mất thực lực. Thực lực này do quyền, danh, thế, tín tạo thành. Đại nhân lấy Quốc công mà bỏ quyền lực, thì danh, thế, tín đều có. Về phần quyền lực, đại nhân sao có thể so bì với các Quốc công khác?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT