Tính khí của Quận vương nóng nảy, chuyện này muội ấy không dám nói cho phụ thân biết. Nghe nói ta chuẩn bị kế vị Thục Vương thì bèn đến cầu xin ta ra mặt giúp muội ấy, làm mai cho muội ấy. Mộng Ly nghĩ rằng như vậy Quận vương cũng phải nể mặt, Nhưng ta mới nghe xong thì bèn từ chối luôn, tự cổ đạo phụ mẫu chi mệnh, hôn nhân có hẹn ước, bất luận nam nữ đều không được tự ý chọn bạn đời của mình, đó quả thực là chuyện hủy hoại thanh danh gia phong. Không ngờ rằng muội muội lại nói với ta...

Nhượng Hủ nghiến răng, vất vả lắm mới nói ra được:

- Nói rằng đã chung sống như vợ chồng với người đó. Ta nghe xong mà trong lòng thấy tức giận vô cùng, ngay lập tức phủi áo quay đi. Nhưng ta quả thật không ngờ... không ngờ...

Dương Lăng cười nhạt một cái, hỏi dồn:

- Nếu đã như vậy, thì tại sao khi em trai của mình bị vu oan là hung thủ, ngài lại không đứng ra nói chuyện này để rửa tội cho Nhị điện hạ?

Chu Nhượng Hủ phẫn nộ nói:

- Nhị đệ bị bắt là vị trong tay của Mộng Ly nắm lấy tín vật của đệ ấy, chứ không phải là chuyện tình cảm nam nữ kia. Nếu như ta nói ra thì há chẳng phải khiến cho Mộng Ly chết đi mà vẫn còn bị tổn hại đến thanh danh hay sao? Sự việc không điều tra ra được kết quả gì, Nhị đệ đương nhiên sẽ được phóng thích.

Nghiêm khắc quản thúc chẳng có gì là không tốt. Ta vẫn thường xuyên khuyên đệ ấy, là con cháu của Thục Vương gia thì nên cẩn mực thu thân, giữ trong mình trong sạch, đừng có suốt ngày đi chơi bời, ngao dụ thưởng ngoạn, ham thú đàn nhạc làm ô uế gia phong. Thông qua sự việc lần này thì cũng không hẳn là một việc không tốt, hơn nữa ta có thể ngược đãi chính đệ đệ ruột của mình hay sao?

Nói đoạn, sắc mặt của Nhượng Hủ trắng bệch, nói tiếp:

- Hơn nữa, ta chỉ e... chỉ e là Nhị đệ biết chuyện này không hay này của Mộng Ly, nhất thời phẫn nộ mà lỡ tay giết người. Nếu như ta nói ra, đệ ấy... đệ ấy càng khó...

Dương Lăng cười lớn nói:

- Thật hay cho một đại ca có tấm lòng trăm đường nghĩ cho người khác, bảo vệ thanh danh của gia tộc, bảo vệ cho huynh đệ ruột thịt của mình. Vì Ngỗ tác kiểm tra biết được Mộng Ly cô nương đã mang thai, Chu Nhương Cận chắc chắn sẽ cầm chắc cái tội danh thông dâm giết người. Vậy mà ngài vẫn còn ở đây mà nói lung tung cho được. Ha ha, nếu như không phải là ta tìm thấy những di vật của Mộng Ly cô nương thì hiện giờ người huynh đệ đó của ngài cũng đã đầu lìa khỏi cổ rồi, đâu còn sống để cho ngài ở đây giả nhân giả nghĩa nữa.

- Cái gì?

Chu Nhượng Hủ gương mặt hoảng hốt thất sắc hỏi:

- Mộng Ly có thai rồi?

Hai mắt y ngây dại nói:

- Ta không biết có chuyện đó, Mộng Ly không nói với ta. Muội ấy chỉ nói rằng đã từng chung sống với người đó nhưng ngay sau khi nghe xong thì ta đã nổi cơn thịnh nộ, mắng muội ấy là đồ vô lại, rồi phủi tay áo đi luôn. Chuyện này... Ngỗ tác khám nghiệm ra muội ấy có thai, khiến cho Nhị đệ không còn lời nào để giải thích minh oan, chuyện này ta hoàn toàn không hay biết. Còn lý do vì sao lại khiến cho hung thủ giết người thì từ đầu tới giờ đã điều tra được ra đâu?

Dương Lăng cũng sững sờ kinh ngạc, lắp bắp hỏi:

- Ngài... Ngài không biết sao?

Chu Nhượng Hủ run rẩy đáp lại:

Tuy Nhị đệ bị bắt đi, nhưng trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, lúc đó những người ra vào trong Cung đều có những nghi vấn nhất định. Ngay cả bản thân ta cũng là một trong số đó, tránh khỏi phiền phức còn không kịp nữa là..., vậy nên tất cả những tình tiết xunh quang vụ án ta đều không hề đi nghe ngóng, cũng... không có ai nói cho ta biết.

Thục Vương úp úp mở mở nói:

- Những chuyện không hay như vậy, càng ít người biết càng tốt. Trong Thục Vương Phủ này chỉ có một mình Cô biết chuyện, ngay đến cả Vương Phi, Cô cũng không nói cho hay.

Dương Lăng ngây người một hồi, từ từ nói:

- Chu cô nương đã nói những gì với ngài trong hoa viên ngày hôm đó, tất cả chỉ là những lời từ phía ngài nói mà thôi. Ngài nói rằng Mộng Ly cô nương nhờ ngài làm mối, nhưng lại không hề nhắc đến đó là người nào? Nếu như không nói được ra người đó là ai thì những lời nói không căn cứ như vậy, Dương Lăng ta cũng có thể nói được ra.

Chu Nhượng Hủ mắt sáng rực, vui vẻ đáp lại:

- Ta đương nhiên biết điều này, muội ấy van xin ta nhiều lần. Ta đã gạn hỏi danh tính của tên đó. Thiết nghĩ nếu như cũng tạm coi như hoàn cảnh gia đình hai bên tương đồng với nhau thì cũng có thể cố gắng vì muội ấy. Nhưng thân phận của người đàn ông đó quả thật là quá thấp kém, ta mà nói ra thì chắc chắn Tĩnh Thanh Quận Vương sẽ không đồng ý. Sau khi nghe thấy tin hay người đó đã từng sống như vợ chồng với nhau thì trong lòng ta càng cảm thấy giận dữ, nên... nên cứ mặc kệ muội ấy mà đi luôn.

- Người đó là ai?

Dương Lăng còn chưa kịp hỏi thì Thục Vương Chu Tân Hàn, đã không nhẫn nại được nữa mà hỏi luôn.

- Đó là Thị Vệ Trưởng của Vương phủ, Tá Kỵ Úy Đường Gia Sơn!

Phụ vương đã hỏi, Chu Nhượng Hủ bèn nhanh chóng trả lời.

- Đường Gia Sơn? Mau kêu người lôi y đến đây, mau lôi đến đây cho ta!

Thục Vương trỏ tay về phía cửa, thét lên.

Ban nãy khi Thục Vương gặp phải thích khách, trong phủ hỗn loạn. Thục Vương không bị sao, mệnh lệnh dốc toàn lực bắt cho được thích khách được truyền đi. Thị vệ của tất cả các ti đều đang làm nhiệm vụ, bao vây chặt lấy Vương phủ. Đường Gia Sơn là Thị Vệ trưởng, chắc hẳn lúc này đang đi làm nhiệm vụ, truy bắt hung thủ. Vậy nên người phái đi báo tin, đi mãi mà vẫn chưa thấy về.

Cuốn sổ số đó bất luận là thật hay giả, nếu như những gì Chu Nhượng Hủ nói là đúng thì nghi vấn được giảm đi một nửa, cùng lắm thì nghi phạm đang từ một người trở thành hai người mà thôi. Thục Vương đang chờ tin báo. Ông ta không dám hỏi thêm con trai mình bất cứ điều gì nữa rồi, bệnh tình và tâm trạng của Thục Vương không thể chịu đựng được bất cứ sự kích động nào nữa rồi.

Dương Lăng lại hỏi:

- Thế tử, ngài đã biết tình lang của muội muội mình là Đường Gia Sơn rồi thì tại sao không có biện pháp gì đối với y vậy?

Chu Nhượng Hủ vẫn đang quỳ dưới đất, cười xót xa nói:

- Trừng trị ra sao đây? Nếu nói trừng phạt, thì sau này chỉ cần lặng lẽ bãi chức điều y đến nơi hẻo lánh nào đó là được, nếu không như vậy thì còn làm thế nào được nữa? Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hơn nữa ta ngay lập tức phải tới sảnh để tham dự tiệc. Nào ngờ tiệc chưa tàn thì đã có tin xảy ra án mạng, sau đó tất cả những hành động của ta đều chịu hạn chế rất nhiều.

Ta cũng từng nghi ngờ hung thủ chính là Đường Gia Sơn, nhưng ngày hôm đó y chỉ có vào hậu cung có một lần. Lịch sử ra vào đã ghi chép rõ ràng như vậy rồi. Khi ta vào hậu cung còn đụng mặt y, lúc đó... Mộng Ly vẫn còn đang ở trong hậu cung dự tiệc, chưa ngoài đi dạo thì sao Đường Gia Sơn có thể là hung thủ giết muội ấy được?

Dương Lăng nghe xong thì thầm nghĩ trong đầu: Vậy là nghi vấn lớn nhất vẫn là Thế tử và Nhị điện hạ. Trừ phi ngoài hai người đó ra còn có một người thứ ba khác nữa. Một tên hung thủ thực sự đang náu mình, người này có cơ hội để vào được hậu cung, hơn nữa lại còn có võ công...

Đột nhiên có người vào phòng, quỳ xuống bẩm báo:

- Khởi bẩm Vương gia, đã tìm thấy Đường đại nhân rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play