Tống Tiểu Ái vội vàng giải thích:

- Con biết Ngũ đại nhân sẽ không tha thứ cho con, nhưng con vẫn muốn nói, trước khi đi con dặn họ phải chiếu cố người thật tốt, là... chiếu cố người thật tốt. Ai ngờ họ hiểu sai ý con nên xảy ra chuyện thế này, con… con không còn lời nào để nói...

Ngũ Văn Định trợn mắt nói:

- Mặc kệ đi, hôm nay là ta đã hiểu lầm con, cũng va chạm với con. Con là chủ soái ba quân, nên trị tội của ta, ừm, phải làm vậy thôi, là lão phu có mắt không tròng. Ừ, lão phu còn phải chịu trận này nữa, đứa con ngoan như vậy nếu về nhà người khác, lão Ngũ ta đây không phải càng có mắt không tròng hay sao? Không cam lòng! Ta không thể chịu thiệt như vậy, kiên quyết không chịu.

- Hả?

Tống Tiểu Ái cũng có chút bối rối, đầu óc tức thì xoay mòng mòng, nàng lấy làm khó hiểu nhìn Ngũ Văn Định.

Ngũ Văn Định đổi giọng, gian xảo nói:

- Nhưng dù gì đi nữa, luận về công, tuy ta đắc tội con, nhưng luận về tư, con lại mạo phạm ta, con nói xem ta có nên truy cứu việc này không?

Tống Tiểu Ái ủ rũ nói:

- Ngũ đại nhân muốn phạt thế nào cứ phạt, Tống Tiểu Ái không một câu oán hận.

- Được! Đây là do con nói, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Con cũng không thể đổi ý!

Ngũ Văn Định vội vàng bồi thêm một câu.

- Đó là hiển nhiên. Tống Tiểu Ái tuy là nữ nhân, nhưng nói là giữ lấy lời!

Tống Tiểu Ái ngẩng đầu lên, quả quyết nói.

Ngũ Văn Định mừng rỡ, vội vàng nói:

- Con nói đó, đây chính là con nói, không được đổi ý. Con ta thích con, ta mặc kệ, con thích con ta, nguyện ý làm vợ của nó, ta cũng đồng ý. Nhưng có điều này, một khi thành thân, con phải ngoan ngoãn làm con dâu Ngũ gia ta, bước vào cửa của Ngũ gia.

Con tuy là thổ ty Choang gia, địa vị cao thượng, nhưng dòng tộc Ngũ gia ta, ta còn trông cậy vào y chăm sóc người thân đến lúc lâm chung, truyền lại hương khói. Con cũng không thể khiến y làm “sói tới cửa”, bắt con ta ôm đi, ngay cả cháu chắt ta cũng ôm đi, lão Ngũ ta đây tương lai còn có mặt mũi nào gặp tổ tông dưới cửu tuyền?

- Hả?

Tống Tiểu Ái đầu tiên là sửng sốt, lập tức bật cười.

Nàng xấu hổ sau một lúc lâu, mới cúi đầu vân vê góc áo, đỏ mặt trứng nói:

- Người ta... Người ta lúc nào nói... nói muốn tiểu Ngũ làm “sói tới cửa” đâu? Con thích Tiểu Ngũ, dĩ nhiên... dĩ nhiên là muốn vào cửa Ngũ gia...

Tảng đá trong lòng Ngũ Văn Định liền buông xuống, mặt mày hớn hở nói:

- Không cần ở rể sao? Vậy là tốt, vậy là tốt, nhưng ta nghe nói dân tộc Choang các con có tập tục “không ở nhà chồng” tập, “nam xuất giá nữ lấy chồng” từ xưa thành đã vậy, hơn nữa trong nhà chỉ có nữ tử giống như con, lại là tộc trưởng...

Nói đến đây, ông không khỏi lo lắng, trừng mắt nói:

- Con nói thật chứ? Thực sự không cần con ta ở rể sao?

Thấy Tống Tiểu Ái xấu hổ gật đầu, Ngũ Văn Định thở dài, nói:

- Lão phu hỏi thăm người ta, sao nghe được đều là..., vậy không thành vấn đề rồi. Nuôi con lớn như vậy, nếu thay tên đổi họ, tương lai sinh con đều theo họ mẹ, có chặt đầu lão phu cũng không làm!

“Ở rể” Choang gia tại Quảng Tây khi đó là chuyện rất bình thường, không ai sẽ kỳ thị, nhưng Hán tộc thì khác. Hiện tại nam tử ở rể là chuyện mất mặt ở rất nhiều địa phương, càng miễn bàn tới những năm triều Minh, nhất là lúc mọi người còn đặc biệt coi trọng nối dõi tông đường.

Ngũ Văn Định bởi vì nhìn thấy con mình và Tống Tiểu Ái thân thiết ở Thanh Dương cung, đại náo một hồi, trong lòng cũng không thoải mái lắm. Ông bèn trở về lại hỏi thăm một chút, hàng xóm láng giềng vừa nghe đối phương là thủ lĩnh thổ ty, đều khăng khăng cho rằng con của ông nhất định phải ở rể nhà gái, sau đó vỗ vai ông, rất đồng tình nói:

- Lão Ngũ, đứa con này của lão xem như phí công nuôi dùm người ta rồi.

Lão Ngũ vừa nghe liền nổi cáu, càng thấy Tống Tiểu Ái chướng mắt, làm sao cho hai người quen nhau nữa? Lúc này ông nổi tính bướng bỉnh, bị người ta xử một trận, ông tưởng là Tống Tiểu Ái hạ lệnh. Lần này ông chẳng những không giận, ngược lại còn thuận nước đẩy thuyền. Cô gái dám yêu dám hận, tính tình ngay thẳng như vậy đúng là đốt đèn tìm cũng hiếm thấy.

Đợi đến khi Tống Tiểu Ái đánh trận thắng lớn, Ngũ Văn Định nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cô bé này quả là nhìn thế nào cũng thuận mắt. Ngoại trừ tâm bệnh ở rể này, quả thực là quá hoàn mỹ, vì vậy mới đuổi khéo con đi để làm rõ phán đoán với nàng. Ông muốn cậy già lên mặt, vịn cớ một trưởng bối như ông lại bị nàng xử trí, ép nàng nhượng bộ, hiện giờ có được trả lời chuẩn xác, lão Ngũ cuối cùng cũng yên tâm.

- Vậy... con là thủ lĩnh bộ tộc, thật sự có thể gả đi sao?

Tống Tiểu Ái mặc dù phóng khoáng, song bàn về kết hôn vẫn còn chút ngượng ngùng, nàng xấu hổ nói:

- Con mặc dù không có huynh đệ tỷ muội nhưng vẫn còn anh em họ, con không muốn địa vị thủ lĩnh, cũng không phải không thể nhường lại.

Trong lòng Ngũ Văn Định mừng rỡ, ông vừa định nói chuyện, chợt thấy con mình xách một thùng nước thập thò đứng ở cửa, bèn mắng:

- Trốn ở đó làm gì? Còn không mau xách nước vào đây?

Ngũ Hán Siêu sau khi nghe lén được nửa sau nội dung mấu chốt vô cùng vui vẻ xách nước vào, đứng tại chỗ cực kỳ hí hửng, miệng cười muốn ngoác đến mang tai.

Ngũ Văn Định nhìn trái nhìn phải, một đôi kim đồng ngọc nữ, thật sự là càng xem càng khiến người ta ưng ý. Ngũ Văn Định xoa tay, liên tục gật đầu nói:

- Được! Ừ, được! Các con đi ra ngoài đi, ha ha, lão phu phải tắm rửa thay quần áo, ừ! Được!

Tống Tiểu Ái đỏ mặt thi lễ với lão Ngũ rồi cùng Ngũ Hán Siêu lui ra ngoài. Ngũ Hán Siêu buông màn trướng xuống, vui mừng xoay người lại, thấy Tống Tiểu Ái đã bước đi thật xa, vội đuổi theo, kéo tay áo nàng nói:

- Ấy, muội đi nhanh vậy làm gì?

Tống Tiểu Ái vừa quay đầu lại, vẻ mặt bực bội lạnh như băng, lạnh lùng buông một tiếng:

- Buông ra!

Ngũ Hán Siêu giật mình vội vàng buông tay, ngượng ngùng nói:

- Sao vậy? Khi nãy đang bình thường mà? Hở một chút liền trở mặt còn nhanh hơn lật sách là sao?

Tống Tiểu Ái nhìn không chớp mắt, thản nhiên nói:

- Trở mặt? Ta nào dám, không phải nghe lời người nào đó, bổn quan ngoan ngoãn cút ngay cho y sao?

Nàng hừ một tiếng, phẩy tay áo một cái rồi ngang nhiên rời đi.

- Thảm rồi! Sao ta lại quên béng chuyện này? Nữ nhân đúng là nhỏ mọn, ta... ta...

Y nghiêng tai vừa nghe, trong trướng của mình còn truyền ra giọng cười “càn rỡ” của Ngũ Văn Định, bèn quay đầu nhìn lại, Tống cô nương người ta cũng không thèm ngoái đầu.

Ngũ Hán Siêu nặng nề dẫm chân, tự tát miệng mình một cái:

- Ta đúng là dư thừa, nếu làm loạn chuyện này lên, ta đây chẳng phải trong ngoài đều không phải người sao?

Tịch dương như máu, mây rải đầy trời.

Các quan binh chúc mừng thắng lợi phát hiện Tống đại tướng quân sắc mặt hầm hầm, chắp tay sau lưng đi tuần khắp doanh, trên mặt không thấy một chút niềm vui chiến thắng. Còn Kiêu Kỵ Đô úy Ngũ đại thiếu gia cúi đầu khom lưng, mặt cười nịnh nọt chạy lon ton đằng sau, miệng lẩm ba lẩm bẩm, lúi cúi không biết nói chuyện gì đó...

Trời chiều kéo dài bóng của hai người, khi thì yên lặng, khi thì tụ tán, hình dạng khoa trương, giống như đang trình diễn một màn kịch hài cường điệu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play