Phản kích và đối kháng càng làm lời đồn Tuyết Miêu và quan binh thông đồng với nhau, muốn diệt trừ hải tặc các đảo thêm chân thực. Nhị Đản đã không thể không suất lĩnh nhân mã liều mạng chém giết với đám hải tặc từ bốn phương tám hướng đang đánh tới.

Tình hình hỗn loạn bây giờ, cho dù là ban ngày, y cũng khó có khả năng không chế cuộc chiến, huống hồ là trời tối như thế này. Với địa hình như thế, y không tài nào bắt được liên lạc với một tên thủ lĩnh hải tặc nào, không tài nào rút nhân mã của mình ra khỏi, lệnh cho đối phương bình tĩnh lại, sau đó làm rõ chân tướng mọi chuyện được.

Tràng chém giết to của gần vạn người, trong tiếng chửi bới pha lẫn tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con, gia quyến của đám hải tặc bắt đầu trốn chạy khắp bốn phương tám hướng. Đúng lúc này, từ mấy nơi có người cao giọng hô to:

- Oan có đầu, nợ có chủ, đánh vào thành Phúc Châu, giết Tuyết Miêu, giết Dương Lăng, báo thù rửa hận đi!

Đám giặc loạn không lưỡng lự thêm nữa, mang theo sự hận thù tràn ngập bắt đầu hưởng ứng. Có người bắt đầu vung binh khí kêu gọi đạo tặc xông vào Phúc Châu, bọn hải tặc liền kích động rồi bồng nhiên tạo thành loạn dân làm phản, mất đi ý thức của mình. Người mù quáng bắt đầu càng lúc càng đông.

Nhị Đản trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi. Y biết rằng, chuyện hỗn loạn đêm nay tuyệt không đơn giản như thế. Đây là có người âm mưu trù tính đã lâu. Bọn họ mỗi một người đều là con mồi trong kế hoạch của người ta. Dưới thành Phúc Châu, chỉ e là đã sớm giang một tấm lưới chờ kéo lên, nguy cơ tứ bề.

Nhưng y có gào xé ruột xé gan, thì người có thể nghe rõ, người nghe lọt tai căn bản không được bao nhiêu. Trong thủ lĩnh của đám hải tặc xung quanh cũng có người bắt đầu cảm thấy không ổn. Theo phán đoán của bọn họ, hiện tại phải lập tức đi ra bến thuyền đoạt thuyền trốn về đại dương, song Hà Đông có trú đóng tám ngàn quân mình, đang chặn đường đi bến thuyền. Muốn đột phá phòng tuyến của bọn họ, tập hợp toàn bộ hải tặc, có lẽ còn có cơ hội đánh cược một lần, mà hiện tại loạn binh đang chém giết lẫn nhau, căn bản không làm được chuyện này.

Hải tặc cả đám đều như con trâu đực xao động, mất đi phương hướng. Có một con dừng lại dẫn tất cả theo một hướng, thì có mười con không chút nghĩ ngợi liền chạy theo, ngay sau đó bất kể có bằng lòng hay không, thì càng nhiều con dù do dự cũng bị cuốn theo đó mà mù quang đi theo.

Hiện tại các thủ lĩnh hải tặc đã mất đi sức trói buộc đối với bộ hạ của mình. Những tên hải tặc chen chúc nhau chém giết, rối loạn không còn trận tuyến gì, cũng khiến cho bọn họ mất đi liên hệ trực tiếp với bộ hạ của mình. Đám hải tặc giờ chỉ nghe theo lời nói có tính kích động, lời nói gây ra thù hận và máu tanh. Ai có thể đón ý nói hùa theo tâm lý của bọn họ, thì người đó chính là đầu lĩnh của bọn họ hiện tại. Đám hải tặc bắt đầu vung binh khí, một mặt hét to giết quan binh, đồ sát Phúc Châu, đoạt vàng bạc, đoạt nữ nhân, một mặt đỏ mắt xông về phía thành Phúc Châu.

Giang Biên Châu nơi nơi đều tràn ngập mùi máu tươi, chỗ nào cũng có thi thể bị chém chết, bị giẫm chết, bị đánh chết. Nhị Đản cầm một cây ngư xoa nhuộm đầy máu, dẫn hơn hai trăm thân tín bên cạnh, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên bãi bồi, nhìn quanh hiện trường thê lương này.

Rất nhanh, y phát hiện trên mấy khoảnh đất bồi khác ngoại trừ thương binh, nữ nhân và trẻ con kêu thảm, còn có một vài bóng đen đứng đó. Nhị Đản lau máu trên mặt, nheo mắt đi về phía trước hai bước, hai chân đã bước xuống nước cũng không biết. Một tên thân tín giơ đuốc lên, đứng bên cạnh y nhìn theo.

Bỗng nhiên, trong những bóng đen có người gào lên:

- Là Nhị Đản! Là con chó hoang Nhị Đản đó! Giết giết!

Lời nói còn chưa dứt, dưới đêm trăng có một tia sáng trắng bạc mắt thường không thể nào nhìn rõ xẹt qua, "vụt" một tiếng thanh cương xoa bay đi. Mũi xoa sáng loáng lộ ra từ giữa lưng, sau đó lập tức được nhuộm đỏ bởi máu tươi.

Nhị Đản ho như sắp nứt toác cả tim phổi:

- Ta hoang bà nội ngươi à, thế này là thế nào? Ai nói cho ta biết, thế này là cái con mẹ gì đang diễn ra?

Mấy toán vẫn còn có thể cố gắng giữ được tỉnh táo, vì không cách nào cản trở người khác được, mà đám hải tặc còn ở lại bãi bồi đã nghe tiếng kêu giống như gào thét của y, không khỏi kinh động. Qua một hồi, trên một bãi bồi có người cao giọng hô:

- Nhị đương gia, tôi là thợ dệt của đảo Phi Long, ngài hãy cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng. Miêu gia ngài ấy có ý gì?

Nhị Đản sắp phát khóc, đến tiếng nói của y cũng thay đổi, kêu lên đau xót:

- Ý cái rắm, chúng ta liên thủ với quan binh, muốn giết sạch các ngươi? Quan binh ư? Quan binh ở đâu, ở đâu hả? Nói chúng ta muốn hại các ngươi, hiện tại chúng ta còn ở đây làm gì? Các ngươi đúng là những tên não heo, chúng đã mắt lừa rồi, mắc một cú lừa ngoạn mục của quan binh rồi!

Y đau đớn đấm "thình thịch" vào ngực mình:

- Cái này mới thật sự là xong rồi! Chúng ta tùy tiện giết thế nào cũng không liên quan, nhưng lúc này tấn công Phúc Châu, Miêu gia chết chắc rồi! Chúng ta chết chắc rồi!

Mấy toán hải tặc xôn xao cả lên, qua một hồi bọn họ bắt đầu chậm rãi tụ lại, có người hoảng sợ nói:

- Tôi thì biết là có chỗ không đúng, làm sao cũng cảm thấy không đúng. Giờ làm thế nào? Nhị đương gia, ngài đưa ra chủ ý đi, chúng ta làm sao bây giờ?

Nhị Đản đờ đẫn nhìn gã, khuôn mặt méo mó, nói:

- Làm thế nào? Giờ còn có thể làm thế nào? Chúng ta xong rồi, xong hết rồi, cái gì mà chiêu an, cái gì mà thánh chỉ, ban đầu người ta đã không muốn mời chào chúng ta, chúng còn tự dâng mình đến dưới lưỡi đao kia nữa!

Tên thợ dệt gầm một tiếng, nhảy ra nói:

- Vẫn chưa xong! Nhị đương gia, Miêu gia nhất định là không ra khỏi thành được. Chúng ta kéo nhân mã trở về, đoạt thuyền rời bến lập lại môn hộ, mọi người lập ngài lên làm lão đại, thế thì thế nào?

Con mắt của Nhị Đản láo liêng một hồi, y nhìn chung quanh, hải tặc trên bãi bồi có thể chiến đấu phỏng chừng còn hơn tám trăm người. Trong lòng y dấy lên một tia hy vọng, không khỏi cắn răng nói:

- Không thể nào đâu. Quan binh đã đặt cạm bẫy giết người, dưới thành Phúc Châu nhất định đã sớm bố trí cạm bẫy rồi. Cứ nhiêu đây người chúng ta, lập tức đoạt thuyền ra biển nương tựa Cẩu gia đi! Việc xảy ra hôm nay, Cẩu gia quyết sẽ không chịu nhận chiêu an nữa.

Mọi người đang muốn đồng ý, thì chợt thấy bốn phía như có ma trơi xuất hiện, hơn nữa còn một hóa mười, mười hóa trăm, nhanh chóng trở nên giống như một bầu trời đầy sao. Đó là hằng hà sa số những bó đuốc.

Những bó đuốc dần tiến sát lại gần, đám hải tặc bị cô lập trên bãi bồi phát hiện, đó là một đội ngũ khá là quái dị. Bọn họ sáu bảy người một tổ, đầu trùm vải trắng, thân mặc áo lam, người đi đầu tiên cầm một cây thương trúc sắc bén dài gần hai trượng hơn, bên trên còn có một ít chạc cây., hai bên thì có người dùng cung săn đơn giản. Bọn họ đạp lên ánh trăng dưới nước mà đến, dưới đôi chân trần lộ ra làn sóng, giống như thủy ngân cuộn chảy vậy.

Có người hiểu biết rộng, bắt đầu kinh hai kêu lên:

- Là Lang binh! Đây là Lang binh của triều đình!

- Trả lời đúng rồi, có thưởng!

Một giọng nói giòn ngọt của thiếu nữ vang lên.

Nang vừa dứt lời, thì trong bóng đêm có một mũi tên sắc cắm vào yết hầu của tên hải tặc nọ một cách vô cùng chính xác. Gã trừng hai mắt, miệng thở khì khì, chậm rãi ngã xuống đất.

Nhị Đản nghe tiếng nhìn lại, có đuốc chiếu sáng, chỉ thấy một thiếu nữ với tư thế hiên ngang, đang đi về phía họ một cách thoải mái. Nàng khăn lam trên mái tóc đen, thân mặt áo xanh bó sát người, dưới cái eo nhỏ nhắn là một rộng dưới lớp váy, bên hông có giắt một thanh đoản đao.

Nụ cười xinh đẹp ngọt ngào của vừa như vui vừa như giận đó trông hơi quen. Y bỗng nhiên tỉnh ngộ: đây chính là cô vợ nhỏ lúc chiều y từng tận mắt nhìn thấy, bị đám hải tặc kia dùng lời lẽ thô tục chòng ghẹo đến đỏ mặt.

Con ngươi của y liếc tới liếc lui, trong túi đeo sau lưng lại có một thanh ngư xoa sáng loáng sắc bén đã nằm trong tay. Tống Tiểu Ái cười khanh khách hồn nhiên không quan tâm. Nàng dịu dàng ngọt ngào khẽ liếc mắt nhìn Ngũ Hán Siêu: Có người lang quân võ nghệ cao cường này ở bên, đám hải tặc nhỏ nhoi này còn đáng sợ sao?

Nàng đứng cách dòng sông bước chân, thì giống như leo lên đỉnh núi ca với núi, như gặp gỡ tình lang, giơ hai tay đánh ba chưởng, sau đó cười khanh khách mà nói:

- Cho ta thêm chút ý vị, cắt sạch đám tảo biển này, trở về quấn lên đầu các ngươi!

Lúc nàng di chuyên lã lướt, trên bộ ngực đẫy đà xinh đẹp, trang sức bạc chói lóa dưới ánh trăng, giống như một ánh đao lạnh lẽo, chọc thẳng vào hai mắt của Nhị Đản.

Trường thương giương lên như rừng, những Lang binh dùng tiếng gào thét trả lời mệnh lệnh của thủ lĩnh. Tên, đã bắn trước một bước, đám Lang binh hung hãn giẫm lên một hàng thi thể hải tặc vừa ngã xuống, phát động lượt công kích cuối cùng về phía bọn chúng.

Ở phía sau bọn họ, là "Tổ chém đầu ba người" mang theo bao tải, cầm đuốc, ai nấy đều tươi cười, dáng vẻ chân thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play