Trịnh Nhị Bát là đồng bọn của Hải Cẩu Tử lúc chưa phát tài. Lúc bấy giờ hai người cùng ngồi trên một con thuyền đi cướp bóc. Người này lúc tác chiến hung hãn dũng mãnh, chỉ có điều y là người tính khí cáu bẳn, lại thiếu tâm cơ. Những đồng bọn năm xưa tên nào cũng đã có máu mặt. Hải Cẩu Tử lại là thành viên của một băng cướp lớn trên biển có mười chín hòn đảo, có một vạn ba ngàn người, mà y chỉ làm một tiểu đầu mục.
Nhưng dù sao cũng có xuất thân như thế, nên Trịnh Nhị Bát tuy biết nhất thời nhẫn nhịn sẽ không gây họa, nhưng lại vạn vạn lần không ngờ Hải Cẩu Tử sẽ tuyệt tình như thế, cuối cùng còn muốn mang y đưa đến Phúc Châu cho họ Dương kia chém đầu tế đao.
Lúc Trịnh Nhị Bát bị trói vào cột buồm nước mắt ròng ròng, lớn tiếng chửi rủa. Lúc này y đã chọc giận tên hầu cận của Hải Cẩu Tử, ngay sau đó liền có người dùng chuôi đao đập gãy hết hằm răng của y, nhét một đống vải vào. Trịnh Nhị Bát trừng mắt như sắp toác ra, miệng đầy máu tươi, bộ dạng này khiến những người ở đấy nhìn thấy đều sinh lòng trắc ẩn.
Dương Lăng nhận được tin tức hải tặc hành hung bắt thuyền liền nổi trận lôi đình, nhưng lập tức liền nhận được mấy tên hải tặc bị trói mang đến, không khỏi hóa giận thành vui. Y càng thêm tán dương người do Hải Cẩu Tử phái tới, lại ban thưởng cho ít vàng bạc lễ vật tỏ ý khích lệ.
Sau đó Dương Lăng sai người chuẩn bị một con thuyền nhỏ ngay trước mặt của tín sứ, đem đám hải tặc Trịnh Nhị Bát buộc vào trên thuyền, trong thuyền chất đầy rơm rạ, xua thuyền đến giữa biển rồi phóng hỏa. Theo cách nói bản địa đó là chết không thể nhập thổ, từ nay về sau biến thành cô hồn dã quỷ.
Hải Cẩu Tử nóng lòng chặn họng Dương Lăng, tránh để y mượn cớ ép giá, nhưng y lại chưa nhận ra chuyện này đã tạo nên tổn hại đối với những bộ hạ trung thành tận tâm của y. Dương Lăng xử lý xong Trịnh Nhị Bát liền trở về đảo sinh đôi, những kẻ cướp càng thầm sinh ra cảm giác bầu bí thương nhau.
Lúc trước bất kể là Hải Cẩu Tử dụng hình thảm liệt như thế nào để nghiêm khắc xử lý bộ hạ, thậm chí vì có tên bộ hạ bất kính với y, bị thoa mỡ khắp người, rồi lại treo dưới sườn núi đốt làm đèn trời, nhưng dù sao đó cũng là chuyện giữa đám hải tặc. Hiện giờ y trói chính bộ hạ của mình mang đến chỗ triều đình, giao cho quan binh xử lý. Trong lòng những kẻ cướp đều sinh oán giận. Uy tín và sức khống chế của y đang nhanh chóng suy yếu.
- Lúc trước chính sách mà đại nhân thi hành đối với cường đạo vùng duyên hải chính là ba kế tiêu diệt, vỗ về, dụ hàng. Hiện giờ giặc Oa đã bị tiễu trừ kha khá, nửa bên đông nam đã không còn chỗ cho bọn chúng dung thân nữa. Đám giặc Oa còn sót lại đã không dám cướp bóc quy mô lớn ở Đại Phụ đại thành, hiện chui núi rúc rừng, thảm hại không thua gì ăn mày.
- Nếu bọn chúng đã không có tiếp tế, lại không có binh bổ sung, chỉ ở trong núi mắc bệnh mà chết thì đương nhiên việc giảm số lượng người sẽ kéo chiến lực của yếu xuống đến cực hạn. Mà quan binh Vệ Sở lại càng đánh càng hăng, từ trong lòng đã không còn chút sợ hãi nào đối với bọn chúng nữa. Tiêu diệt bọn chúng chỉ còn là vấn đề thời gian.
- Giặc Oa rút lui trên nước do thủy sư Đại Minh và thủy sư Đông Doanh gọng kềm chặn lại, tiến thoái không xong, đành phải nương nhờ Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu. Hiện tại đám Tuyết Miêu đã trở mặt không nhận thân, đám giặc Oa sống nhờ biển đảo sẽ như con rùa nằm trong hũ, thăng thiên không được độn thổ cũng không xong, đành phải khoanh tay chịu chết. Cho nên vấn đề giặc Oa hiện tại có thể xem như không đáng kể.
Về phương diện vỗ về, Vương mỹ nhân trong Đông Hải tứ đại khấu đã hàng. Bạch Tiểu Thảo nhìn thời cuộc mà thức thời, cũng đã chủ động đến đầu hàng. Hai người này, một người tuy đốt nhà cướp của, nhưng có chút tác phong hiệp đạo cướp giàu giúp nghèo. Còn người kia thì căn bản chính là thương nhân có vũ trang, trọng tài không trọng quyền. Sau khi quy thuận triều đình sẽ không hai lòng đâu.
- Kẻ khiến người ta phải phiền muộn là Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu. Hai người này có dã tâm bừng bừng, tuyệt không phải là kẻ cam chịu ở dưới người khác, bước vào quan trường chịu không nổi sự trói buộc, sớm muộn gì cũng sẽ phản. Hơn nữa triều đình cũng không thể đáp ứng cho bọn họ tự do và quyền lực, làm hải đại vương tự do tự tại. Những kẻ đó duy chỉ có trừ đi.
Thành Khởi Vận bẻ từng ngón tay, nói, đồng thời thả bước đi trong phòng theo thói quen.
Nàng hiểu rất rõ Dương Lăng vừa nghe nàng nói, vừa say sưa mê mẩn thưởng thức nhất cử nhất động của nàng. Vì vậy lúc giơ tay nhấc chân, nàng càng để lộ ra vẻ thành thục và thướt tha quyến rũ với người nam nhân mang lòng yêu say đắm.
Bên trong chiếc áo mềm mại của nàng không mặc yếm, một đôi nhũ phong tròn mịn đầy đặn khẽ lắc lư bên trong chiếc áo, đến nỗi cả tâm tình của Dương Lăng cũng nhảy nhót theo.
- Nào, ngồi xuống nói.
Dương Lăng bóc một quả vải đã chín, vuốt cằm nói với Thành Khởi Vận.
Cằm của hắn chỉ thẳng vào đùi hắn. Thành Khởi Vận yêu kiều liếc hắn một cái, nhưng vẫn dịu dàng bước sang, đôi chân ngọc buông lỏng, thả người vào trong ngực hắn.
Đôi mông xinh đẹp có thừa, mềm mại không xương, cho dù là cách một lớp vải mềm cũng vẫn có thể cảm giác được sự mềm mại đầy đặn tuyệt không thể tả này. Dương Lăng không khỏi ôm chặt cô gái đáng yêu khiến người khác phải thương mến. Hai tay luồn qua dưới sườn nàng, cởi bỏ một mảnh lụa đỏ cuối cùng. Nhặt lấy một quả vải trắng muốt như băng tuyết mớm vào giữa làn môi đầy đặn tươi rói của nàng.
Thành Khởi Vận nhìn hắn một cách ngọt ngào, khẽ hé đôi môi đỏ mọng ngậm lấy quả vải trong miệng, môi mấp máy. Đột nhiên nàng xoay người áp môi, một hương vị ngọt ngào tiến vào trong miệng của Dương Lăng. Hóa ra trong chốc lát nàng đã dùng lưỡi lột sạch quả vải, nước quả hầu như không mất nhiều lắm, liền mớm khối thịt quả này cho hắn ăn.
Thành Khởi Vận cười khanh khách phun hột vào trong đĩa, nói:
- Ừ, Hải Cẩu Tử ở đảo sinh đôi khổ tâm tổ chức nhiều năm, từ tin tức Hà Tư Cải truyền về có thể thấy được, nếu như dùng thuyền pháo để đánh công kiên, với uy lực của hỏa pháo hiện tại, căn bản khó có thể công phá được. Đồng thời ta không quen thuộc đường biển của đảo sinh đôi, thương vong phải trả quá lớn, cho nên cường công không thể thực hiện được.
- Về phần Tuyết Miêu kia, đường biển xa hơn, đặc biệt là đi đường phải đi ngang qua Hải Cẩu Tử, nếu không thu được Hải Cẩu Tử mà xuất sư phạt Miêu, chỉ e Hải Cẩu Tử sẽ chặn đường lui của thủy sư chúng ta, tiền hậu giáp công, cho nên cũng không thể cường công được.
Dương Lăng dùng một mảnh khăn lụa màu trắng như tuyết lau sạch hai tay. Thành Khởi Vận căn môi khẽ ừm một tiếng, đỏ mặt nói:
- Nói đến dụ hàng, cái khó là khó ở chỗ đã muốn trừ được bọn chúng, lại không thể tổn hại đến thể diện của triều đình. Triều đình chung quy không thể nói một đằng làm một nẻo, làm ra chuyện trước chiêu an sau lại làm thịt.
- Vận Nhi lúc đầu muốn châm ngòi chia rẻ quan hệ một mèo một chó này, từ trong đó tìm một cơ hội lấy kê trong lửa. Vì vậy ta còn sớm bố trí, sắp xếp tai mắt ở bên cạnh bọn chúng.
Tuy nhiên xem ra hiện tại, hai tên đại đạo này vì tranh giành lợi ích, hiềm khích với nhau đã khó có thể hòa hoãn. Hơn nữa cũng không biết khi nào hải tặc Malacca sẽ sinh sự. Nơi này tốc chiến tốc thắng vẫn tốt hơn. Cho nên, Vận Nhi cho rằng, nên tùy cơ ứng biến, đúng lúc điều chỉnh kế hoạch ban đầu.
Dương Lăng cảm thấy hứng thú, mỉm cười nói:
- Nói ra nghe thử xem, Vận Nhi của ta lại có biện pháp hại người gì hay nào?
Thành Khởi Vận lườm hắn một cái, nói:
- Ý của thiếp là, hai bút cùng vẽ, đồng thời xuất đao, dùng kế dụ Tuyết Miêu ra để giết, nhưng lúc này nhất định sẽ đả Miêu kinh Cẩu, dẫn đến sự cảnh giác của Hải Cẩu Tử. Cho nên lúc giết Miêu, phải đồng thời dụng binh với Hải Cẩu Tử. Về phần lý do lại rất là dễ xử, cứ nói y chậm chạp không chịu nhận sự chiêu an của triều đình, trì hoãn qua loa, lòng dạ khó lường, triều đình đổi vỗ về thành tiêu diệt cũng là chuyện phải.
Kỳ thực Dương Lăng trước giờ cũng đang suy nghĩ biện pháp tiêu diệt Tuyết Miêu, Hải Cẩu Tử. Hơn nữa chuyện đối phó, trong lòng hắn đã có một suy nghĩ. Chỉ có điều nếu đã muốn chiêu an Tuyết Miêu, thanh thế nhất định không nhỏ. Nếu như Tuyết Miêu thật sự cử binh đến đầu hàng, khi đó phải như thế nào mới có thể danh chính ngôn thuận diệt trừ y?
Cho nên vì vậy Dương Lăng hơi nhíu nhíu mày nói:
- Hiện tại ta không sợ Tuyết Miêu không đến hàng, mà là sợ đã đến hàng nhưng lại không nắm được thóp để thu thập y. Ta lại không thể cứ mãi dây dưa với y ở Phúc Châu. Lâu ngày dài tháng sợ sẽ xảy ra biến cố. Về phần Hải Cẩu Tử nàng cũng đã có biện pháp đối phó y rồi sao?
Thành Khởi Vận xoay người đi sang, thản nhiên nói:
- Vận Nhi chỉ biết hại người, không biết đánh nhau. Muốn bẫy Tuyết Miêu, để thiếp đi làm. Muốn đánh Cẩu Tử, cứ vẫn để đại nhân xuất mã đi.
Ánh mắt của Dương Lăng chợt lóe, mỉm cười nói:
- Ta? Ta nào có cách gì đâu chứ?
Thành Khởi Vận nhếch môi, cạnh khóe:
- Đại nhân không có cách sao? Vậy thì lại là do Vận Nhi đã hiểu sai ý rồi. Mấy ngày trước thấy đại nhân hạ lệnh hỏa thiêu mấy tên hải tặc Trịnh Nhị Bát, người ta còn cho rằng đại nhân ngài trí tuệ siêu phàm nữa chứ.
Dương Lăng bật cười ha ha, hai tay vươn ra, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, nói:
- Muốn giết Cẩu thì phải làm thịt Miêu trước, muốn làm thịt Miêu thì không thể kinh động đến Cẩu. Nói đi nói lại, vẫn phải đồng thời xuống tay, phải nắm bắt thời gian cho vừa khéo. Hiện tại ta chỉ muốn biết, nàng chuẩn bị xuống tay với Tuyết Miêu như thế nào?
Thành Khởi Vận trở tay ôm lấy cổ của hắn, vừa nhẹ nhàng thân mật cọ người vào hắn, vừa nói cho hắn về tính toán của mình. Đợi đến lúc nói xong kế hoạch, nàng đã tóc tai rối bời, trâm cài tóc cũng rơi ra, khuôn mặt xinh đẹp đã hơi chếnh choáng.
Dương Lăng nghe xong trầm ngâm thật lâu, cuối cùng vuốt cằm nói:
- Dùng được. Ta lập tức phái người đi gọi Tống Tiểu Ái, Mạnh Tứ Hải, quan binh ba bộ của Tưởng Châu bí mật vào Mân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT