Vì thế quốc vương trao tặng nàng huân chương vinh dự cao nhất, cũng ngoại lệ cho phép nàng trở thành quân nhân, ở Francisco đảm nhiệm kiến tập huấn luyện viên. Nhưng để tăng lịch duyệt và kinh nghiệm thực chiến, nàng theo hải quân ra Ấn Độ dương. Trong lúc đó, nàng giao toàn bộ lãnh địa và tài sản ủy thác cho thúc phụ giám thị, vì vậy đối với chuyện chính biến không thể phân rõ trách nhiệm, đành thoát thân ra ngoài.

Sau trận chính biến, quốc nội bắt giữ người mưu phản đưa lên đoạn đầu đài. Cũng hạ lệnh phải áp giải A Đức Ny về nước, may mắn vị hải quân tư lệnh này có hảo cảm với nữ thượng úy, coi nàng như nữ nhi của mình, nhận được tin tức liền lặng lẽ bảo nàng chạy trốn.

A Đức Ny trốn đi không lâu sau đã bị nhà thám hiểm kiêm hải tặc Pedro bắt được, bởi vì A Đức Ny tinh thông kiến thức hàng hải, đối với địa lý, khí tượng, gió mùa, hải lưu và pháo đều có sở trường, nên được Pedro coi là của bảo bối. Nàng ở trên thuyền hải tặc vừa là tù nhân, đồng thời vừa là huấn luyện viên của họ.

Thành Khởi Vận nói: - Một cô gái rất giỏi, rất huyền thoại, ha ha, thực nhìn không ra nàng có bản lãnh lớn như vậy.

Dương Lăng cười cười nói: - Nơi đó quý tộc học tập nhiều tri thức, nàng chẳng những hiểu được những thứ đó mà còn hiểu được ngôn ngữ mấy quốc gia. Đối với chính trị, kinh tế, quân sự và thần học đều có tham khảo, tuy nhiên mấy thứ này với bọn hải tặc mà nói thì chả có tác dụng.

Bọn họ định nắm giữ hết kiến thức hải tặc sẽ chuẩn bị xử lý A Đức Ny, vừa đúng lúc Hải Cẩu Tử phái người đến Lã Tống vơ vét nữ nhân dị quốc muốn tặng cho ta, thấy A Đức Ny có thể làm bản đốc vui vẻ, vì thế mới bỏ số tiền lớn ra mua tặng cho ta. Ha ha ha...., bản đốc thật sự rất vui vẻ, phi thường vui vẻ.

Dương Lăng cười tới không mở được mắt.

Hắn nghĩ A Đức Ny chỉ biết sơ qua về pháo Tây Dương thôi, ai ngờ vận khí tốt như vậy. Đưa tới cho hắn một người tinh thông hỏa khí, chiến thuật Tây Dương, hệ thống hàng hải, vẽ bản đồ, thiên văn, nữ kỵ sĩ, nữ huấn luyện viên.

Tạm thời chưa nói nàng chiến pháp chiến thuật hay kiến thức hàng hải có cao mình hơn thủy sư Đại Minh chưa, nhưng chỉ riêng chế độ bồi dưỡng quan quân tuyệt đối là khoa học, là hình thứ ban đầu của các trường quân đội ở hiện đại.

Nàng một người có thể bằng tám Thủy sư, Đại Minh Thủy bất kể phần mềm, phần cứng đều phải hoàn toàn cải biến. Xem ra sau khi về kinh phải nói với Hoàng thượng, trù bị thành lập học viện hải quân hoàng gia của Đại Minh, Đại Minh Thủy sư phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc mới đủ tư cách quan quân.

- Ca ngợi Thượng Đế! Dương Lăng cười xong thu lại sắc mặt nói: - Bởi vì nghe nói Đại Minh muốn cùng đông tây phương quan hệ giao lưu, nàng lo lắng chúng ta sẽ cùng Bồ Đào Nha thành lập quan hệ ngoại sự, sẽ đem nàng là khâm phạm trục xuất về nước, cho nên mới vẫn không dám nói ra thân phận thật.

- Giờ nàng ấy đã khai hết, tuy nhiên lệ rơi đầy mặt, chờ ta xử tử. Nàng xem làm sao bây giờ?

- Thu thôi!

"....". Dương Lăng bất đắc dĩ đảo mắt, giận dữ nói: - Ta là muốn hỏi nàng!

Thấy hắn quay người muốn đi. Thành Khởi Vận vội vàng nói: - Bằng không cứ nói đại nhân vô cùng thông cảm với nàng, quyết định thu nhận nàng, bảo hộ nàng là được rồi.

Nhìn Dương Lăng rẽ qua hành lang, Thành Khởi Vận lầm bầm: - Hứ, bày đặt đơn giản nhất, ít tốn sức nhất, không đúng, là cách đơn giản nhất, là tự mình chuốc lấy cực khổ! Tâm tư của nàng ta còn nhìn không ra?

Dương Lăng trở lại thư phòng, nơi này đã thay hai gã thân binh gác, A Đức Ny ngồi trên chiếc ghế từng cùng hắn biện luận, nhẹ nhàng nghịch đống công văn, ánh mắt si ngốc đấy, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Quốc gia Phương Tây đều coi hiệu quả và lợi ích là số một, mặc dù là quân đội chính quy, cũng tràn đầy lừa gạt và máu tanh. A Đức Ny từng tận mắt nhìn thấy tư lệnh quan nàng tôn kính ở Kilwa dụ dỗ Sudan lên thuyền trao đổi thông thương, sau đó lại bội bạc tạm giữ hắn, bắt buộc hắn hàng năm phải tới Bồ Đào Nha tiến cống.

Ở Khảm Nạp Nặc Nhĩ, quân đội bọn họ cướp sạch một con thuyền của tín đồ đạo Hồi, sau đó đem toàn bộ gần bốn trăm người trên thuyền, bao gồm rất nhiều phụ nữ và trẻ em nhốt vào khoang thuyền đốt chết cháy. Ở Calicut, bọn họ vì khoe khoang vũ lực, đem 38 ngư dân tươi cười vẫy chào họ treo cổ trên cột buồm, sau đó dùng pháo oanh tạc.

Một tiền bối vô cùng hòa ái với nàng, một tư lệnh quan của hạm đội đã từng lệnh cho binh lính treo cổ ngư dân chặt bỏ đầu, tay và chân, đem thân thể ném vào biển. Sau đó bỏ tứ chi chồng chất lên trên thuyền nhỏ, trả lại cho cư dân trong thành, đe doạ bọn họ, cuối cùng bức bách bọn họ đáp ứng để Bồ Đào Nha ở đây thiết lập cứ điểm, cũng độc chiếm ngoại thương.

Chẳng lẽ Đại Minh sẽ có ngoại lệ? Dương Lăng là một vị Tổng đốc, là một vị Thống soái mấy chục vạn đại quân, hắn từng ra lệnh một tiếng chém đứt hơn một ngàn cái đầu người, so với tư lệnh quan còn lạnh lùng hơn, mặc dù hắn đối với mình không tệ, nhưng một người sao có thể không cân nhắc ích lợi được mất, sao có thể dung nạp một khâm phạm của dị quốc có hải quân cường đại?

A Đức Ny căn bản không dám hy vọng xa vời Dương Lăng sẽ bỏ qua nàng, trừ phi đầu cơ kiếm lợi. Giữ nàng tương lai đưa cho Bồ Đào Nha vương thất làm lễ vật tỏ vẻ hữu hảo, mà nàng sắp bị mang về nước, áp lên đoạn đầu đài.

Dương Lăng đã trở lại, nàng vẫn chưa ngẩng đầu, nhưng đã quen thuộc với bước chân và khí tức của hắn. Lúc thân ảnh kia tiếp cận, A Đức Ny chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn Dương Lăng, nói: - Đại nhân chuẩn bị xử trí ta thế nào?

Dương Lăng kinh ngạc nói: - Xử trí cái gì? Ta nghĩ.... Ngươi có thể ở lại bên cạnh ta, gia nhập bộ tham mưu của ra. Phát huy sở trưởng, thế nào?

Trong mắt A Đức Ny đau đớn, nàng buồn bã cười nói: - Giống như tên thuyền trưởng ki? Khi ta hết giá trị lợi dụng sẽ giao ta cho Bồ Đào Nha vương thất, dùng để trao đổi tín nhiệm và hữu nghị?

Nói xong, nước mắt đã chảy xuống: - Đại nhân, ta tình nguyện chết trong tay ngài, giết ta đi. Không cần đưa ta đi, ngài.... Ngài có thể đem thi thể của ta trả lại cho Bồ Đào Nha, nhưng không cần tàn nhẫn như vậy, để ta sống mà nhìn thấy ngài...Thấy ngài bán đứng ta!

Thân thể của nàng phát run, lập tức chống lên bàn. Dương Lăng tức giận, dậm chân nói: - Ai nói là lợi dụng sau đó bán đứng nàng? Đáng giận. Nàng lại dám so ta với một tên thuyên trương hai tăc hám lợi?

A Đức Ny hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn nói: - Chẳng lẽ không đúng?

Khóe miệng của nàng lộ ra ý cười trào phúng:

- Lúc ở Tô Châu ngài có nói ta là nữ nhân của ngài, mà giờ ngài đã biết ta là một tội phạm. Ngài vì lảng tránh ta, để cho ta gia nhập bộ tham mưu. Ha ha ha, giống như thuyền trưởng Pedro, ta là tù nhân cũng là thuyền phó...

Đụng tới kiểu nữ nhân chuyên để tâm vào chuyện vụn vặt, Dương Lăng buồn rầu: - Đây là cái gì, khóc gì mà khóc, sao ta lại muốn giết nàng chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play