Nghiêm Hổ Đệ có phần sốt ruột, lệnh của Chu Hồng là muốn gã phải giám sát Hà Bính Văn, đốc thúc y khai pháo. Đoàn hộ tống của Khâm sai đại nhân không giống với đại quân thông thường, nếu như để cho quân Minh đến gần chân núi nhận ra vết tích mai phục thì phải làm thế nào được? Theo ý của Đề đốc đại nhân thì không thể hoàn toàn tin tưởng tên này được.
Kinh Ly cũng là tâm phúc của Chu Hồng, trong đám tướng lĩnh của Dương Đại tướng quân thì phẩm hàm của y cao nhất, nhìn thấy Nghiêm Hổ Đệ bị Hà Bính Văn làm cho tức điên thì chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói: - Hà Du kích, bổn quan phụng mệnh giám chiến, ta lệnh cho ngươi phải ngay lập tức đốt pháo, bằng không trừng trị theo quân pháp!
Hà Bính Văn từ từ đứng dậy, nhíu mắt, cũng lạnh lùng đáp lại:
- Kinh đại nhân, lệnh của Bộ chính sử đại nhân là phải quét sách giặc Oa, trận chiến lần này là do ta chỉ húy, chiến hay không chiến là trách nhiệm của Đốc chiến sử ngài, nhưng lúc nào chiến thì lại là công việc của hạ quan ta, xin đừng can dự vào làm gì!
Kinh Ly khẽ động hai ngón tay sau lưng thì ngay lập tức có hai viên tướng khẽ "soạt" một cái định rút đao ra, ánh sáng chói của thanh đao mới lóe lên được một nửa thì có đến tầm sáu cung thủ ở gần Hà Bính Văn đã dương cung lên nhắm thẳng về phía bọn chúng, hai tên đó rút gươm được đến một nửa thì bèn đứng yên bất động tại đó.
Hà Bính Văn tức giận nói: - Đám Thủy sư này đánh trận chẳng ra gì nhưng lại rất biết gây hiềm khích nội bộ, lại dám kinh động đến ta phải rút đao.
Gã bước lên phía trước một bước rồi nói: - Tại đây, ta mới là chủ tướng, trận này đánh như thế nào là do ta quyết định! Quân lệnh như núi, không phải là trò chơi trẻ con. Muốn giám trận thì về Phúc Châu, ta nhất định sẽ tiếp đến cùng!
Hai bên rút đao giương cung đứng yên như vậy đối đầu với nhau, Nghiêm Hổ Đệ thấy quân minh đã đường đường hành quân đến dưới chân núi, bèn vội vàng xoa dịu không khí: - Chư vị đều là vì phụng mệnh của Nguyễn Đại Nhân, hà tất phải đao binh tương kiến như vậy? Giặc Oa đã đến tới chân núi rồi, Hà Tướng quân mau hạ lệnh đi thôi!
Hà Bính Văn lạnh lùng hắng giọng một tiếng, ngoảnh mặt quan sát, chỉ nhìn thấy có tầm một nghìn quan binh đang đi tới cổng thung lũng. Những đoàn quân phía giữa vẫn chưa kịp đi tới theo đoàn quân đầu tiên, hai đoàn quân đó còn cách nhau chừng năm trăm mét. Nếu như lúc này đốt pháo nhằm trúng đoàn quân đầu tiên thì chỉ e đoàn quân ở giữa sẽ thấy động mà ngay lập tức có phản ứng. Bọn chúng sẽ nhanh chóng nấp vào trong cổ đạo thâm cốc, hoặc là lập tức lui về ẩn nấp hai bên rừng. Lượng quân mai phục ở đó không đông, khó mà có thể quét sạch được hết giặc Oa theo như dự định.
Hà Bính Văn nhanh chóng tính toán một lúc. Nếu như đợi cho đoàn quân ở giữa tiến đến, thì một nghìn giặc Oa của đoàn quân đầu tiên nhất định sẽ có thể tháo chạy trước khi hồng thủy tràn đến. Với chiến lực của bọn chúng thì nhay lập tức có thể càn quét gây hại cho một vùng, để diệt trừ tận gốc thì quả là một điều khó khăn. Nếu như quét sạch đội quân đầu tiên của giặc Oa, hồng thủy lấp cổng ra, lũ giặc còn lại chỉ còn đường quay đầu chạy. Con đường này là nơi tiếp giáp thông đạo duy nhất giữa hai vùng Triết và Mẫn, cho dù lương thực của bọn chúng có đủ để cho hai lần đi và về thì tới lúc đó quân đội Triết Giang cũng sẽ nhận được tin tức mà đuổi theo đánh chặn.
Nghĩ đoạn, Hà Bính Văn thét lớn: - Nhanh, ngòi pháo đầu tiên bên trái, nhằm thẳng hướng cổng thung lũng, ngay lập tức phóng pháo. Những ngòi pháo còn lại nhằm hướng đoàn quân đầu tiên của giặc Oa, tiếng pháo đầu tiên vang lên, những hỏa pháo còn lại, lôi thạch, cung tên đồng thời phóng ra, nhất định phải quét sạch đám địch thăm đường này!
Bọn người Kinh Ly và Nghiêm Hổ Đệ thấy vậy nhìn nhau một cái, nở nụ cười nham hiểm, hai tên tướng đứng sau cũng tra đao vào vỏ, đứng tách ra nửa bước.
Binh lính của Hà Bính Văn quả nhiên được huấn luyện rất tốt, gã vừa hạ lệnh một cái thì ngay lập tứ đã có vài tên lính bước tới, đốt cháy cỏ rơm để mồi cháy chấm pháo nổ. Lửa điểm cháy dây dẫn, âm thanh xèo xèo rợn người vang lên kèm theo đó là pháo hoa bắn ra tung tóe lao đi vù vù...
Cổng Đông thành Phúc Châu được cảnh vệ nghiêm ngặt, hai hàng quan binh tay cầm giáo mác kèm thêm cả kiếm, từ đăng xa tầm năm trăm mét, bách tính nạn dân lưu lạc tới bên ngoài thành bị ngăn lại từ xa không được đến gần thành. Một tên quan văn trong bộ quan phục an thuần và một tên quan võ quan phục hải mã đang đứng ở công thành nhìn về phía đằng xa.
Từ đằng xa có một đoàn quân đang tiến đến, ai nấy đều là những võ sĩ mặc đồ ngắn, đeo kiếm ngang lưng, trông giáng vẻ có thể là người vận tiêu, đi phía đằng trước là một đại hán thân hình vạm vỡ, râu che mặt. Dáng vẻ vạm vỡ thô bạo đó đứng trước mặt binh sĩ yếu ớt thật khiến cho người ta phải cảm thấy sợ hãi.
Người thanh niên bên cạnh y trông có vẻ ưa nhìn hơn nhiều, gương mặt tươi cười, khá tuấn tú, thân hình cân đối dài người, giắt ngay lưng một thanh đao lưỡi dài hẹp.
"An Thuần" và "Hải Mã" nhìn thấy có đến hơn ba mươi người đang tiến đến phía trước mặt thì vội vàng tiến lên phía trước cười cười rồi nói: - Hai vị, Ồ... chẳng hay xưng danh ra sao?
Gã võ sĩ thanh niên đó lịch sự chắp tay rồi hành một lễ đặc trưng của người Oa: - Tại hạ là Tá Tá Mộc Xuân Giới.
Tên râu quai nón kia thì liếc nhìn khinh bỉ hai tên quan viên một cái, dùng thứ tiếng Hán cứng nhắc khó nghe mà nói: - Ta là Cung Bản Hùng Nhị, Bộ Chính Sử Đại nhân của các ngươi đâu? Sao không ra đón tiếp ta?
Hai viên quan nghe thấy họ của tên đại hán đó là Cung Bổn thì nhẩm tính chưa biết chừng y có quan hệ thân thích gì với Cung Bổn Hạo Thuyết, tên giặc Oa đang tung hoành ngang dọc ở Phúc Kiến, thì bèn vội vàng nói: - A! Xin mời hai vị vào thành! Bộ Chính Sử đại nhân của chúng tôi đang ở trên thành chờ các vị.
Cung Bổn Hùng Nhị bất mãn hắng giọng một tiếng, nghênh ngang bước về phía trước, Tá Tá Mộc thì nhẹ nhàng tươi tỉnh đi bên cạnh y. Một đội võ sĩ đi tới trước cổng thành, "An Thuần" cung kính nói: - Hai vị võ sĩ xin mời lên trên thành, còn... người của các ngài...
- Ha ha ha ha...
Bổn Cung Hùng Nhị cười lớn, chỉ vào mặt tên quan đó mà nói: - Khốn kiếp! Người của ta đương nhiên phải theo ta vào thành rồi, Humh? Quân binh của các ngươi đông như vậy, lẽ nào lại sợ mấy người bọn ta sao>
- Cái này... Tên quan văn đó bị làm khó, tên quan võ kiễng chân lên nhìn về phía đằng xa, nhìn thấy không có người phía sau, lúc đó mới yên tâm, rồi nói: - Mời vào, mời vào, mời các quý võ sĩ vào thành!
Cung Bản Hùng Nhị chẳng biết khách khí gì cứ thể đẩy y qua một bên mà ngông nghênh đi vào thành. Y nói với ba mươi tên võ sĩ đi theo sau: - Canh gác ở đây, bọn ta sẽ xuống nhanh thôi. Nói đoạn y hướng về phía Tá Tá Mộc vẫy tay một cái, cũng chẳng cần quan viên triều Minh dẫn đường, nhằm thẳng hướng lầu thành mà leo lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT